Tiên Mãn Cung Đường
Chương 97: Đọc tâm
Trời đông giá rét lạnh lẽo, sau khi bức cung một lúc lâu, đám miêu đại gia đều đói bụng, vì thế mọi người quyết định đi ăn cơm trước, cơm nước xong lại tiếp tục xử lý chuyện Giao nhân.
Bởi vì không dự đoán được nhóm hoàng thúc và Chiêu vương đều đến ăn cơm, nên Tô Dự làm đồ ăn có chút không đủ, liền đơn giản lấy lẩu ra.
Dưới thời tiết một trận tuyết nhỏ rơi nhè nhẹ, không có gì thoải mái hơn so với việc người một nhà vây quanh bếp lò cùng nhau ăn lẩu.
Phi Thạch Xử dựa theo yêu cầu của Tô Dự, chế tạo ra nồi uyên ương. Một nửa chứa nước lẩu hải sản, một nửa chứa canh có ớt đỏ hồng, sôi ùng ục trên lửa than nóng ấm, mùi thơm lập tức tản ra khắp phòng.
Tôm tươi, cá xắt miếng, còn có cá viên, tôm viên, cua bột Tô Dự tự chế, nhúng vào nước lẩu xoay xoay một vòng rồi gắp ra, cho dù không chấm gia vị cũng thập phần ngon miệng. Tô Dự lâm thời điều chế vài loại nước sốt, sốt vừng, sốt hải sản, sốt dầu vừng, sốt tỏi, ăn riêng từng loại hoặc là ăn chung đều rất ngon.
Chiêu vương điện hạ mỗi loại nước sốt đều phải làm một chén, lần lượt thử qua một lần, cảm giác cái nào ăn cũng ngon, liền ăn một ngụm đổi một loại.
“Ngô, lần sau tế trời, nhớ mang nước sốt theo đấy.” Lăng vương ném cá viên vào miệng, bị nóng đến không ngừng hít hà, thời điểm tế trời lần trước ăn lẩu cá viên, bởi vì An Quốc Tháp không có bất kỳ loại sốt gì, nên cứ trực tiếp xiên cái nào ăn cái đó, còn cảm thấy mỹ vị vô cùng, nay có nước sốt, mỹ vị này liền nâng ột bước.
“Tế trời mang theo thứ này hình như không tốt lắm đâu.” Tô Dự giật giật khóe miệng, lần trước Ly vương bí mật mang theo một bao lá trà đã rất không dễ dàng rồi, muốn hắn làm thế nào bưng một đống nước nấu lẩu lên tế đàn chứ?
“Có gì không tốt?” Túc vương ngồi xổm xuống đút cho trưởng hoàng tử bên tay một miếng thịt cá nhỏ, “Tổ tiên thấy nước sốt cũng sẽ cao hứng a.”
“Mieo!” Nuốt thịt cá xuống, mèo con cùng phụ họa một câu.
“Ngươi đâu biết chúng ta đang nói cái gì, vậy mà cũng bày đặt ồn ào theo.” Lăng vương chọt chọt đầu mèo con.
“Mẻo?” Trưởng hoàng tử điện hạ nghiêng đầu, há mồm đem cá viên trên đũa Lăng vương cắn mất một khối.
Sau khi ầm ĩ nếm xong cơm trưa, một đống mèo liền nằm ườn trên đệm mềm tại Bắc Cực Cung không hoạt động, Tô Dự nhìn nhìn tuyết rơi càng lúc càng lớn bên ngoài, “Giao nhân kia làm sao bây giờ?”
Tuy rằng biển sâu cũng lạnh, nhưng nói chung đến cùng sẽ không hạ tuyết, ao ở Bích Tiêu Cung thì là nước ngọt, khí trời này sẽ kết băng, không chừng sẽ đem cô nương mảnh mai kia biến thành cá đông lạnh, nếu bị đông lạnh hỏng mất, manh mối mơ hồ này liền đứt đoạn.
Mèo lớn đen trắng giao nhau nằm trên đệm mềm, híp mắt như ngủ như không, chiếc đuôi to đen trắng ở sau người chầm chậm lay động, hai chú mèo nhỏ hướng cái đuôi to kia đánh tới tấp, mèo lớn đen vàng giao nhau thì tựa vào người huynh trưởng đánh ngáp, hoàn toàn không hề lý giải lo lắng của Tô Dự.
Hoàng đế bệ hạ ghét bỏ nhìn thoáng qua một đống mèo lười trên đệm mềm, “Đưa Giao nhân đến An Quốc Tháp đi.” Giao nhân kia tâm tư quá nhiều, bức cung đơn thuần sợ là không hỏi ra cặn kẽ, tốt nhất vẫn nên giao cho Quốc sư xử trí là hơn.
Tô Dự vừa định gật đầu, cảm khái một chút vẫn là Hoàng đế bệ hạ nhà mình đáng tin, đảo mắt liền bị Hoàng thượng ôm lấy ném lên giường, sau đó cả người nhào lên ngăn chặn, “Hoàng thượng? Không phải muốn đi An Quốc Tháp sao?”
Hoàng đế bệ hạ ôm lấy nô tài ngốc ấm áp cọ cọ, ghé vào ngực hắn ngáp một cái, “Ngủ dậy hãy đi.”
Tô Dự: “……”
Đợi khi đám miêu đại gia ngủ no, chậm rì rì mang theo Giao nhân đi đến An Quốc Tháp, thì được biết Quốc sư còn đang ở tầng sáu “Nghiên cứu tinh tượng”.
“Ta nói Nhị Thập Nhất khẳng định là còn chưa tỉnh ngủ, nghiên cứu cái quái gì a.” Lăng vương ngáp một cái, thản nhiên nằm sấp lên nhuyễn tháp.
Túc vương nhíu nhíu mày, móc mèo mập nhỏ và mèo con mặc mã giáp trong lòng ra, “Hoằng Ấp, ngươi mang theo Đại Mao đi lên, gọi hoàng thúc xuống đi.”
“Vì lao [sao] lại là ta?” Chiêu vương điện hạ mở to hai mắt, gọi hoàng thúc rời giường chắn chắc là phải bị đánh a.
“Bảo ngươi đi thì đi nhanh đi.” Hoàng đế bệ hạ búng đầu đệ đệ.
Dưới sự uy hiếp của huynh trưởng và nhóm hoàng thúc, mèo mập nhỏ đành phải không tình nguyện lưng cõng mèo con mặc mã giáp trèo lên lầu.
Tầng sáu An Quốc Tháp, trải thảm nhung thật dày màu trắng tuyết, chỉ là đối với Chiêu vương điện hạ chân ngắn ngủn mà nói, đi lên có chút cố hết sức.
“Meo!” Sau khi bị lưng thúc thúc lắc lư khi trèo lên cái giường rộng lớn, trưởng hoàng tử điện hạ có chút mới mẻ thong thả bước trên chiếc giường lớn mềm mại, mỗi một bước đi, móng vuốt bé xíu sẽ nhún thành một hố trũng nhỏ.
Mèo mập nhỏ ngồi xổm bên giường, lấy chân sau đá đá lỗ tai, do dự nhìn nhìn mỹ nhân đang ngủ say ở giữa giường lớn kia, thấy cục lông đen vàng giao nhau không sợ chết bấu chăn mỏng bò lên trên, nâng nâng móng vuốt, nhưng chung quy không có tiến lên ngăn cản, mà là yên lặng bưng kín hai mắt. Chỉ mong hoàng thúc xét gia hỏa này còn nhỏ như vậy, sẽ không một móng vuốt vỗ bay nó luôn.
Trưởng hoàng tử điện hạ bò đến ngực Quốc sư, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước. khí tức bình thản trên người Quốc sư, làm trẻ con thập phần yêu thích, nó liền dựa theo bản năng lại gần, tại khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc bằng ngọc kia hít ngửi, vươn đầu lưỡi, liếm chóp mũi anh tuấn một ngụm.
Lông mi thật dài hơi hơi rung động, đôi mắt đẹp thanh lãnh chậm rãi mở ra, lọt vào trong tầm mắt là một đôi mắt to màu hổ phách, tỉnh tỉnh mê mê cùng nhìn nhau.
Mọi người tại tầng hai uống một vòng trà, Quốc sư rốt cuộc ôm hai chú mèo nhỏ đi xuống, mèo con mặc mã giáp đầy mặt hưng phấn, không ngừng cọ đầu trên vạt áo trắng như tuyết, mèo mập nhỏ thì cúi đầu thiểu não bị Quốc sư xách trong tay, hiển nhiên là đã bị sửa chữa qua.
“U, Hoằng Ấp là lại gây ra họa gì nha?” Lăng vương điện hạ vèo một tiếng ngồi dậy, giả mù sa mưa tiến lên tiếp nhận mèo mập nhỏ.
Quốc sư mắt lạnh nhìn hắn.
Lăng vương cười gượng hai tiếng, ôm mèo mập nhỏ đứng lên, nhường nhuyễn tháp cho Quốc sư.
Quốc sư cũng không khách khí, nhẹ phất tay áo dựa vào nhuyễn tháp, mèo con treo trên vạt áo liền thuận thế bò đến đầu vai, “Có chuyện gì?”
“Cảnh vương đưa Giao nhân tới.” Hoàng đế bệ hạ chỉ chỉ Giao nhân đang lui thành một đống ở cây cột bên cạnh.
Giao nhân rời nước, đuôi cá sẽ hóa thành hai chân, quần áo làm từ giao tiêu dính nước không ướt, lúc này nhìn vào chính là một nữ tử mỹ mạo bình thường.
Giao nhân cô nương mới vừa nghe bọn họ nói đây là Quốc sư, không khỏi ngẩng đầu nhìn, một cái liếc mắt này liền không khỏi ngây ngẩn cả người, mi mục như họa, khí chất cao hoa, mái tóc dài như tuyết, phảng phất như trích tiên ngộ nhập phàm trần. Càng trọng yếu hơn là, người này quanh thân đều là khí tức thụy thú [thú hay ngủ ấy] tường hòa, làm người ta nhịn không được thả lỏng tâm thần, sinh ra xúc động muốn quỳ bái.
Nghĩ như vậy, Giao nhân cũng liền làm như thế, nàng chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng quỳ gối, thần sắc kích động không nói cũng có thể hiểu, “Nữ nhân nơi biển cả bái kiến Quốc sư.” Không nghĩ tới có thể ở nơi này gặp được một thượng cổ thụy thú! Nghe đồn thụy thú tâm địa thiện lương, thường giúp đỡ kẻ nhỏ yếu, chỉ cần được hắn thưởng thức, nói không chừng sẽ có thể được hắn cứu trợ, giúp mình thoát ly nanh vuốt đám mãnh thú này.
Ánh mắt thanh lãnh đảo qua trên người Giao nhân, Quốc sư chậm rãi nâng tay, lấy quả cầu lông nhỏ trên hõm vai xuống, bỏ lên nhuyễn tháp vuốt vuốt lông, chậm rãi mở miệng, thanh âm như ngọc rơi Côn Sơn, dễ nghe đến cực điểm, “Sao lại đưa cá còn sống lên tháp? Thời tiết ẩm thấp không tiện giữ, phơi khô xong hãy đem đến.”
Giao nhân ngẩng mạnh đầu, không thể tin nhìn thụy thú đại nhân tuấn mỹ không giống phàm nhân kia.
Tô Dự nhìn nhìn Giao nhân cô nương sắc mặt khó coi, ho nhẹ một tiếng nói: “Hoàng thúc, Giao nhân này biết nơi tiên đế hạ lạc……”
“Phải không?” Quốc sư lúc này mới nâng mắt nhìn Giao nhân đang run cầm cập kia, vươn người, một tay chống cằm, “Ngẩng đầu lên.”
Giao nhân ngẩng đầu, nhìn về phía đôi mắt thanh lãnh của Quốc sư. Đôi mắt kia thật sự rất xinh đẹp, trong suốt như dòng suối nơi tuyết sơn,không vướng bụi trần, chỉ cần liếc mắt nhìn một lần, sẽ làm cho người ta không tự giác trầm luân, tự ti nội tâm mình không sạch sẽ, ngưỡng vọng nét cao quý không lẫn tạp chất này.
“Tên gọi là gì?” Thanh âm Quốc sư trở nên chợt xa chợt gần, phiêu hốt khó thể bắt giữ.
“Hải Châu.” Giao nhân dường như si mê ngửa đầu nhìn Quốc sư, hai mắt có chút thất thần.
“Đến bằng cách nào?” Quốc sư đè quả cầu lông ý đồ muốn nhảy xuống nhuyễn tháp lại, lật người nó qua, vươn ngón tay thon dài gãi cái cằm nho nhỏ.
“Gia tộc của ta phụ trách cùng người trên đất liền giao dịch giao tiêu và trân châu, hàng năm đều sẽ lên bờ, lần này ở gần bờ biển gặp phải hải quái kéo thành đàn, nên thất lạc với người nhà, bị một cái lưới bắt cá lớn bắt lên bờ……” Giao nhân thập phần mềm mại đem chi tiết việc mình trải qua nói thẳng ra.
Tô Dự ngạc nhiên nhìn một màn này, chọc a chọc Hoàng đế bệ hạ bên cạnh, nói nhỏ: “Quốc sư quả nhiên mị lực phi phàm, làm người ta nhìn đến mê mẩn, cái gì đều nói hết a.”
Hoàng đế bệ hạ liếc mắt nhìn hắn, “Ngốc chết.”
“A?” Tô Dự cảm nhận được ánh mắt ghét bỏ của miêu đại gia, “Là sao?”
“Đây là mê tâm thuật.” Lăng vương hảo tâm giải thích một câu.
Tô Dự mở to hai mắt, trước kia thấy bộ dáng Quốc sư cái gì cũng biết còn tưởng rằng là hắn trí tuệ hơn người, không ngờ là thật sự có thần lực gia trì! Còn định hỏi Thập Thất thúc thêm vài câu, lại bị Hoàng đế bệ hạ một phen kéo qua.
“Hừ !” Nô tài ngốc này, có nghi vấn thế nhưng không tới hỏi trẫm trước, Hoàng đế bệ hạ có chút mất hứng, trừng phạt cắn cổ Tô Dự một ngụm.
“Uy !” Tô Dự nhất thời đỏ mặt, nhìn nhìn bốn phía, thấy nhóm hoàng thúc đều đang chuyên chú nghe Giao nhân kể chuyện, lúc này mới thả lỏng người.
Hoàng đế bệ hạ nhất quyết không tha, từ phía sau ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng giải thích thần lực của Quốc sư.
Hai mắt và thanh âm của Quốc sư đều chứa thần lực, có thể trấn an nhân tâm, cũng có thể khống chế tâm thần, trước kia Tô Dự suy đoán Quốc sư biết thuật đọc tâm, kỳ thật cũng không tính là sai.
Giao nhân bị Quốc sư khống chế, đem xuất thân lai lịch của bản thân nói rõ ràng thấu đáo.
Giao tiêu trân quý, mọi người tuy rằng biết là do Giao nhân nơi biển sâu dệt thành, nhưng lại không biết bằng cách nào buôn bán đến trên bờ, nay đã hoàn toàn minh bạch. Giao nhân gọi là Hải Châu này, cùng với gia tộc nàng, là người phụ trách câu thông cùng ngoại giới trong Giao nhân tộc, hàng năm đều mang theo giao tiêu và trân châu linh tinh gì đó, cải trang thành thương nhân đi đến Đông Hải một phát bán ra, đổi lấy một ít vật phẩm trên bờ.
Năm nay vào thời điểm lên bờ, trùng hợp làm sao gặp ngay Cảnh vương đang ra sức bắt cá ở phụ cận biển. Hải quái quấy phá khiến cho Giao nhân thất tán, phụ thân Hải Châu lại còn bị chinh ngư cắn bị thương, sợ sẽ đưa tới càng nhiều quái ngư khát máu, các giao nhân vội vàng rời đi, mà Hải Châu thì xui xẻo đâm đầu vào lưới đánh cá của Cảnh vương.
Cảnh vương sau khi vây quanh Giao nhân nhìn một lúc lâu, mặc kệ nàng lừa gạt cười làm lành như thế nào, đều bất vi sở động, cuối cùng vung tay lên, quyết định hiến nàng cho Hoàng thượng, vừa lúc giảm đi cống phẩm năm nay.
“Hải đảo nằm tại phụ cận tộc quần, chỗ đó, rất nguy hiểm.” Giao nhân nói ra địa phương tiên đế đang ở, không khỏi run run.
“Có biện pháp đến đó không?” Quốc sư bưng trà lên nhấp một ngụm.
“Có thể bơi qua.” Giao nhân thành thực nói, tuy rằng từ bờ biển đến hải đảo phi thường xa, hơn nữa dọc đường còn có rất nhiều bãi đá ngầm nguy hiểm, đáy biển lại có hải quái, nhưng nếu chỉ tại nơi nước cạn chậm rãi bơi qua thì cũng không việc gì.
“Vô nghĩa.” Quốc sư bỏ chén trà lên bàn, thu hồi ánh mắt.
Giao nhân bỗng nhiên phục hồi tinh thần, trố mắt một lát, lúc này mới ý thức được mình vừa mới nói cái gì, không khỏi sắc mặt đại biến. Vừa rồi bởi vì người trước mắt quá mức dễ nhìn, thế nhưng đem bí mật trong tộc đều nói ra hết! Giao nhân cô nương không thể chấp nhận sự thật này, hai mắt trợn trắng một phen ngất đi.
Tô Dự lòng còn sợ hãi nhìn Giao nhân trên mặt đất, bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm mình chưa ký huyết khế, Quốc sư hình như cũng từng nhìn hắn như vậy, lúc ấy hắn trừ cảm giác đôi mắt Quốc sư thật là đẹp thì cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát mà thôi. Bạn đang
“Người tâm tư tinh thuần ngược lại là không dễ bị mê tâm.” Túc vương sắc mặt nghiêm túc nói.
Tô Dự trừng mắt, đây là đang khen hắn tâm địa thuần khiết sao?
“Tâm tư tinh thuần chính là khờ dại,” Lăng vương điện hạ cười hì hì nói, “Nhị Thập Nhất cũng nói ta y như vậy.”
Tô Dự nhìn Lăng vương bày ra bộ dáng “Hai ta là đồng loại”, giật giật khóe miệng, hắn tuyệt không muốn cùng Thập Thất thúc biến thành đồng loại, thật sự.
Quốc sư ngồi dậy, đem quả cầu lông trên tháp ném èo mập nhỏ đang ngồi xổm trên bàn ăn vụng miến cá sợi, “Giao nhân này cứ lưu lại đây đi, gian thứ bảy tầng bốn có ao nước.”
“Đúng đó, bỏ ở Bích Tiêu Cung dễ dàng bị đông lạnh hỏng mất,” Lăng vương cũng cầm miến cá sợi ăn ăn, đột nhiên phát hiện Quốc sư nhìn mình, lúc này mới ý thức được, đệ đệ là muốn bảo hắn khiêng Giao nhân đến tầng bốn đi. “Nhị Thập Nhất, có ai sai sử huynh trưởng như ngươi không?”
Quốc sư không nói một lời nhìn hắn.
Một lát sau, Lăng vương điện hạ nhận mệnh đem Giao nhân đang hôn mê khiêng lên, cộp cộp cộp trèo lên lầu.
“Ngươi định làm thế nào?” Quốc sư giương mắt nhìn về phía An Hoằng Triệt.
“Nơi đó rất xa, thuyền bè phổ thông sợ là không đến được,” Hoàng đế bệ hạ nhíu mày, “Cần Cảnh vương trở về thương nghị.”
Quốc sư hơi hơi gật đầu, nhớ tới những vị huynh trưởng kia thế nhưng còn sống, trong mắt chợt lóe một đạo hàn quang, “Ngày đông không thích hợp rời bến, đầu xuân hãy đi.”
–0–
Phương xa, trên hòn đảo cô lập.
“Hắt xì!” Tiên đế, không, hiện tại hẳn phải gọi là Thái Thượng Hoàng, đột nhiên hắt xì hơi, “Sao lại đột nhiên cảm thấy lạnh thế này?”
“Lạnh thì ngươi ngủ phía dưới đi!” Mèo lớn màu vàng kim bị đè ở dưới ồn ào nói.
“Hừ, tất nhiên là có ai đang nhớ thương trẫm,” Thái Thượng Hoàng hừ một tiếng, vỗ đệ đệ không thành thật một móng vuốt, “Lão Cửu, thêm củi vào lửa đi.”
–0–
Trở lại Bắc Cực Cung, Hoàng đế bệ hạ lập tức hạ chỉ, triệu Cảnh vương nhập kinh, rồi sau đó triển khai một bộ hải đồ, ngưng thần không nói.
“Hoàng thượng, chuyện tiên đế còn sống, có nên nói cho Thái Hậu hay không?” Sắc trời đã tối, Tô Dự định mang trưởng hoàng tử đưa đến Từ An Cung.
“Trước đừng nói.” An Hoằng Triệt lắc lắc đầu, sự tình còn chưa chắc chắn, huống chi Giao nhân nhìn thấy mèo vàng kim đã là chuyện của một năm trước, trong thời gian này không rõ có phát sinh điều gì không, mẫu hậu thật vất vả mới tiếp nhận được tin tức phụ hoàng mất, nếu khiến bà hoan hỉ hụt một hồi, còn không bằng không cho bà hi vọng.
Sắp cuối năm, nhóm thân vương vốn đã chuẩn bị hồi kinh đoàn tụ, nay Cảnh vương nhận được chiếu thư, liền muốn về kinh trước.
“Nhờ thượng thiên ban tặng, hải quái ít dần, chỉ đợi một hồi đại tuyết, thần có thể nhập kinh……” Hồi âm của Cảnh vương tới rất nhanh, nói rõ chỉ cần trời hạ tuyết lớn, hắn liền có thể vào kinh.
“Đây là vì sao vậy?” Tô Dự không rõ ràng cho lắm, hải quái và tuyết rơi có quan hệ gì a?
“Tuyết là điềm lành, tuyết Đại An được Quốc sư gia trì, chứa thần lực Bạch Trạch, có thể chấn nhiếp hải quái, làm cho bọn chúng yên ổn một đoạn thời gian.” Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời dần chuyển màu xám nhạt, tuyết lớn tới gần, gia hỏa kia đã sắp đến đây.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Giao nhân giáp: Thượng Cổ Thần Thú a, thỉnh nhận quỳ lạy của chúng ta!
Giao nhân ất: Thượng Cổ Thụy Thú a, thỉnh ban chúc phúc cho chúng ta!
Giao nhân bính: Thế gian cận tồn thần minh a, thỉnh chỉ dẫn cho chúng ta!
Quốc sư: Đừng làm ướt thảm của bổn tọa, phơi khô lại đến.
Bèn nghe theo thụy thú chỉ dẫn, Giao Nhân tộc, vong!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!