Tiên Môn - Chương 15: Trắc Thí Đài Hội Ngộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Tiên Môn


Chương 15: Trắc Thí Đài Hội Ngộ


Tương tự bốn chi mạch khác, môn hạ Trúc Kiếm Phong cũng được chia thành ba khu vực. Theo vị trí từ thấp đến cao của ngọn núi, phân biệt làm ngoại môn, nội môn và chân truyền đệ tử. Trong đó, ngoại môn cư ngụ ở nơi thấp nhất, đệ tử chân truyền thì ở nơi cao nhất, trên đỉnh núi. Cũng chính là chỗ mà Lăng Tiểu Ngư và Lăng Thanh Trúc đang sống hiện giờ. Lẽ tất nhiên, căn phòng hai người họ đang cư ngụ, nó không phải nơi mà đệ tử chân truyền nào cũng được phép đi vào.

Xưa giờ, căn phòng ấy luôn chỉ để dành cho một mình Lăng Thanh Trúc. Phần các đệ tử, bọn họ được an bài ở khu vực riêng. Bao gồm hai loại tương ứng với cảnh giới tu vi: phòng ốc cho đệ tử dưới phàm nhân cảnh hậu kỳ và động phủ cho những người từ phàm nhân cảnh hậu kỳ trở lên.

Hiện tại, động phủ phía sau núi ra sao tạm còn chưa rõ chứ bằng xét dãy phòng của chân truyền đệ tử nằm bên trái Tĩnh Hương Đường… Khung cảnh thực có phần vắng vẻ. Một dãy mười hai phòng, đang cư ngụ vậy mà chỉ có đúng hai phòng. Mười phòng còn lại, toàn bộ đều vẫn đang để trống.

Chuyện này ngẫm ra cũng chẳng có gì kỳ quái. Không như đệ tử nội môn và ngoại môn, tiêu chuẩn để trở thành chân truyền đệ tử cao hơn rất nhiều. Trong khi đó, những đứa trẻ tư chất thượng đẳng, sở hữu cực phẩm linh căn, thiên phẩm linh căn, bọn chúng lại có được bao nhiêu? Số lượng thật là ít ỏi lắm. Thậm chí một trăm năm xuất ra vài ba người thì cũng đã tính nhiều. Và đó chính là lý do vì sao mà trước giờ Thiên Kiếm Môn lại không hề đặt ra quy định cụ thể đối với việc tuyển chọn đệ tử chân truyền. Nó quá hà khắc.

Nói cách khác, chỉ cần vừa ý, phong chủ của mỗi chi mạch đều có thể lựa chọn người để truyền thừa ý bát. Tuy nhiên, dẫu là như thế, số người được thu nhận cũng ít ỏi vô cùng.

Các tông môn, giáo phái khác thế nào còn chưa biết chứ riêng Thiên Kiếm Môn, từ thuở phân chi chia mạch, dưới phong chủ thì đệ tử chân truyền chính là trụ cột của mỗi ngọn núi. Bọn họ đại diện cho toàn thể đệ tử trên dưới sơn môn, nắm giữ rất nhiều trọng trách. Vì lẽ ấy, thiên tư làm sao thấp kém cho được?

Không có quy định chính thức nhưng tiêu chuẩn để trở thành đệ tử chân truyền, xưa giờ vẫn luôn ngặt nghèo. Thành ra nhân số thưa thớt âu rất đỗi bình thường; phòng ốc để trống chả có gì lạ…

Đỉnh núi Trúc Kiếm trước nay đều luôn là như vậy, quanh năm vắng vẻ, bốn mùa hiu quạnh. Mười hai căn phòng dành cho các đệ tử chân truyền kia, chúng nếu không trống mười thì cũng trống chín, số người cư ngụ cùng thời điểm chưa bao giờ vượt quá ba người. Đơn chiếc? Hẳn đã đủ gọi.

Tuy nhiên…

Sự đơn chiếc có phần hoang vắng kia, biết đâu chừng sẽ rất nhanh liền đổi sắc. Bởi lẽ hôm nay, trong ngày thu nạp môn hạ chính thức của Thiên Kiếm Môn này, Trúc Kiếm Phong rất có khả năng sẽ may mắn tìm ra được một vài đứa trẻ xứng đáng để truyền thừa y bát…

Buổi sáng, tại Kim Kiếm Phong.

Mười năm một lần, hễ cứ vào ngày mùng chín tháng chín là các vị phong chủ sẽ tề tựu lại đây – Trắc Thí Đài trên ngọn núi cao nhất của Thiên Kiếm Môn này. Mục đích thì thiết nghĩ ai nấy đều đã rõ: tuyển chọn môn đồ.

Hôm nay người tới rất đông, đa phần đều là trẻ nhỏ, tuổi nằm trong khoảng từ năm đến mười. Khỏi phải đoán, bọn chúng hiển nhiên là những đứa trẻ sở hữu linh căn được các đệ tử Thiên Kiếm Môn đưa về núi.

Tính cả trai lẫn gái, tham gia tuyển chọn tổng cộng có một trăm hai mươi ba người tất thảy. Lúc này, bọn chúng hiện đang đứng tại quảng trường, ngay bên dưới Trắc Thí Đài chờ đợi. Lăng Tiểu Ngư, nó cũng hoà lẫn bên trong đám trẻ nhỏ này, cũng đang hướng mắt nhìn đài cao phía trước…

Thế rồi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hơn trăm đứa trẻ vốn đang khẩn trương đứng chờ, bỗng chốc đều di dời ánh mắt, cùng ngước nhìn không trung. Ở nơi đó, ba thân ảnh đang nhanh chóng ngự kiếm phi hành tiến lại.

Người tới gồm hai lớn một nhỏ, tất cả đều là nữ giới, chẳng xinh đẹp thì cũng khả ái ưa nhìn. Đúng là thầy trò Lý Ngọc Thường – Lệ Thắng Nam và Dương Tiểu Ngọc.

Khác xa thời điểm vừa mới tiến nhập tiên môn, Dương Tiểu Ngọc bây giờ trông cao quý hơn rất nhiều. Từ ngoại hình cho đến khí chất, toàn bộ đều phát sinh biến đổi. Phàm nhân nhìn vào, kẻ không biết e lại ngỡ là tiểu tiên nữ chốn nào đáp xuống cũng nên.

Chẳng ngoa, đấy là sự thật. Cứ xem đám trẻ nhỏ tham gia tuyển chọn liền biết, bọn chúng người nào người nấy cũng đều đang dán mắt lên mình Dương Tiểu Ngọc hết đấy. Xét xem thái độ, mười mươi là ngưỡng vọng.

“Tiểu Ngọc, con hãy tạm ở đây, đợi lát nữa rồi bước lên Trắc Thí Đài kiểm tra tư chất.” Lý Ngọc Thường sau khi đem phi kiếm thu hồi thì cúi nhìn Dương Tiểu Ngọc, dịu dàng bảo.

Đáp lại nàng, Dương Tiểu Ngọc nhẹ gật đầu, thanh âm nhu thuận: “Con biết rồi, phong chủ”.

“Ừm”.

Lý Ngọc Thường khẽ mỉm cười đặt tay lên đầu cô bé, xoa nhẹ rồi quay sang dặn Lệ Thắng Nam: “Thắng Nam, con ở đây với Tiểu Ngọc”.

“Vâng, sư phụ”.

Lý Ngọc Thường dặn dò đâu đó xong thì xoay người hướng Trắc Thí Đài bước lên, loáng cái thân ảnh liền biến mất sau bức tường kết giới.

Phía bên kia bức tường vô hình nọ, vốn đã sớm an vị trên ghế, Lăng Thanh Trúc vừa thấy Lý Ngọc Thường đi qua thì lập tức cất giọng trẻ con phàn nàn: “Ngọc Thường sư muội thật là đại nhân vật a”.

Lý Ngọc Thường nghe vậy, cặp mắt không khỏi liếc nhìn. Nhưng chỉ một giây sau nàng đã liền dời đi. Thay vì hồi âm Lăng Thanh Trúc thì nàng lại hướng phong chủ Kim Kiếm Phong, cũng đồng thời là chưởng môn hiện thời của Thiên Kiếm Môn – Cơ Thành Tử – giải thích: “Chưởng môn sư huynh thứ lỗi, cả đêm qua muội vì Tiểu Ngọc tiến hành tẩy kinh phạt tủy nên mới chậm trễ thời gian”.

“Ồ”.

Cơ Thành Tử biểu lộ chút ngạc nhiên, hỏi lại: “Là đứa trẻ muội vừa mang đến phải không?”.

“Vâng, thưa chưởng môn sư huynh”.

Cơ Thành Tử im lặng quan sát Dương Tiểu Ngọc ở bên kia bức tường kết giới, hồi lâu thì đưa tay vuốt chòm râu bạc, gật gù: “Quả là một hạt giống tốt”.

“Ngọc Thường sư tỷ”.

Theo sau lời đánh giá của Cơ Thành Tử, Ngọc Vân Tử – phong chủ Tương Kiếm Phong – tò mò hỏi: “Lần trước mặc dù sư tỷ đã đề cập cho mọi người về đứa bé Dương Tiểu Ngọc kia, nhưng cũng mới chỉ sơ qua. Mọi người chỉ biết nó sở hữu băng linh căn, còn cụ thể mấy phẩm thì vẫn chưa ai tường minh. Sư tỷ, thật ra cấp bậc linh căn của đứa trẻ này là bao nhiêu?”.

Ngọc Vân Tử vừa hỏi xong thì bên cạnh, các vị phong chủ khác liền ghé mắt nhìn sang Lý Ngọc Thường. Bọn họ cũng đang rất muốn biết.

Có thể khiến Lý Ngọc Thường phải lưu lại sơn môn, tự mình hướng đạo, ra tay giúp tẩy kinh phạt tủy, cô bé Dương Tiểu Ngọc kia ắt hẳn phải rất đặc biệt. Dám cá là như vậy.

Trước những ánh mắt trông chờ của các vị phong chủ, Lý Ngọc Thường chỉ lắc đầu cười nhẹ: “Các vị sư huynh, sư đệ, khảo thí đã sắp sửa tiến hành. Tiểu Ngọc thiên tư tới đâu, đợi thêm lát nữa mọi người không phải sẽ liền biết”.

“Thần thần bí bí…”.

Tốn công trông đợi, cuối cùng lại chẳng nhận được đáp án rõ ràng, Lăng Thanh Trúc bất mãn, trề môi mà rằng – “Có cái gì ghê gớm. Cùng lắm là trò giống thầy, là cực phẩm băng linh căn thôi”.

Cực phẩm băng linh căn?

Lý Ngọc Thường không nói gì. Nàng im lặng cười nhạt cho qua, trong lòng thầm nghĩ: “Để rồi xem. Lát nữa coi thử Lăng Thanh Trúc ngươi có trợn mắt há mồm hay không…”.

Trên đài cao, các vị cao tầng tông môn thì đang trò chuyện; trong khi bên dưới, bầu không khí lại vắng lặng hơn nhiều. Nhân số mặc dù rất đông, tuy nhiên lên tiếng lại chả có lấy một người. Từ nhỏ tới lớn, toàn bộ ai nấy đều đang khẩn trương chờ khảo thí. Ngoại trừ một người: Dương Tiểu Ngọc.

Kể từ khi đáp xuống quảng trường, cô bé đã liên tục đưa mắt tìm kiếm thân ảnh Lăng Tiểu Ngư. Trải qua một hồi nhìn đông ngó tây, rốt cuộc trong đôi mắt cô bé, tinh quang cũng đã ánh lên.

Chẳng nghĩ nhiều, Dương Tiểu Ngọc vội vàng hướng chỗ Lăng Tiểu Ngư đi tới. Bước chân khá là gấp gáp.

“Tiểu Ngư!”.

“À ờ…”.

Lăng Tiểu Ngư nhìn cô bé vừa tiến đến trước mặt mình, gãi đầu nghi hoặc: “Ngươi… ngươi là Tiểu Ngọc?”.

“Hì…”.

Dương Tiểu Ngọc cười càng tươi hơn trước: “Không phải ta thì còn ai? Xem ngươi kìa, vẫn ngốc như vậy…”.

Đối với lời chê bai nọ, Lăng Tiểu Ngư cũng chả khó chịu hay hờn dỗi chút gì. Trước giờ nó nghe nhiều rồi, riết đã thành quen. Hiện tại, thay vì cau có tức giận thì nó chỉ thấy thắc mắc, ngờ vực. Trong trí nhớ của nó, Dương Tiểu Ngọc mà nó quen… hình như đâu có xinh đẹp như vầy.

Thần tình hãy còn u mê, Lăng Tiểu Ngư hỏi: “Ngươi thật là Tiểu Ngọc hả? Sao tự nhiên ngươi lại xinh đẹp vậy? Quần áo ngươi mặc cũng đẹp nữa…”.

“Cái này à…”.

Dương Tiểu Ngọc cúi xem y phục, giải thích: “Đây là đồ phong chủ cho ta”.

“Phong chủ…”.

Lăng Tiểu Ngư nhớ tới tràng cảnh ban nãy, tiếp tục hỏi: “Là người hồi nãy cùng ngươi ngự ở trên phi kiếm bay đến đó hả?”.

“Ừm. Người là phong chủ Mặc Kiếm Phong. Những ngày qua chính người đã chăm sóc cho ta”.

“A a…!”.

Lăng Tiểu Ngư đang chăm chú lắng nghe, chợt kêu lên. Chừng khi bị mọi người chú mục, lúc này nó mới vội lấy tay bịt miệng, vài giây sau mới nói tiếp: “Tiểu Ngọc, ngươi… ngươi tại sao lại ở đây?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN