Tiên Môn - Chương 23: Chỉ Sống Thêm Được Mười Năm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Tiên Môn


Chương 23: Chỉ Sống Thêm Được Mười Năm


Nối gót Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc cũng đưa chân tiến vào.

Ở bên trong nhà, vừa nhìn thấy nàng, một cô gái tuổi tầm hai lăm, hai sáu, mặc trường y màu thiên thanh, ngực thêu tiểu trúc liền bước lại, cung kính cúi chào: “Đệ tử Âu Hồng bái kiến phong chủ”.

“Ừm”.

Lăng Thanh Trúc nhẹ gật đầu, hỏi: “Âu Hồng, tình trạng của nàng ấy thế nào rồi?”.

“Hồi bẩm phong chủ, nhờ có dược thủy người đưa nên một tháng vừa qua bệnh tình của nàng ấy đã hoàn toàn được kiểm soát”.

“Nói vậy là viên linh đan ta đưa cho ngươi hiện vẫn còn?”.

“Dạ vâng”.

Theo sau câu nói, Âu Hồng cũng lập tức lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc lọ nhỏ màu lam, kính cẩn đưa về phía đối diện.

Lăng Thanh Trúc tiếp nhận xong thì khẽ động thần niệm, từ giới chỉ của mình cầm ra thêm một chiếc lọ nữa.

“Đây là Bồi Nguyên Đan, rất hiệu quả trong việc tu bổ, đề thăng phẩm cấp chân nguyên tu sĩ. Cho ngươi”.

“Đệ tử cảm tạ phong chủ!” Âu Hồng nhận lấy linh đan xong liền cúi người thật sâu, chân tâm cảm kích.

Suốt một tháng qua, nàng vốn vẫn cho rằng mình đang làm một công việc nhàn hạ không công, thật tình chẳng nghĩ sẽ được ban thưởng.

Chăm sóc một người bệnh thì có gì đâu nặng nhọc, đáng gọi công lao?

Huống hồ trong sơn môn, trước nay các đệ tử đều vẫn đồn đại phong chủ là người tính tình cổ quái, rất keo kiệt, nhiều khi còn tùy tiện lấy đồ của người khác biến thành của mình…

“Xem ra phong chủ cũng không tệ như mọi người vẫn kể”.

Âu Hồng thầm nghĩ, trong lòng bất giác đối với Lăng Thanh Trúc đã phát sinh chút thay đổi.

Những điều đó, Lăng Thanh Trúc đương nhiên không biết. Mà nàng vốn cũng đâu cần phải biết, muốn biết. Xưa giờ, nàng rất hiếm khi bận lòng về kẻ dưới lắm.

Bàn tay be bé phẩy nhẹ, Lăng Thanh Trúc bảo: “Được rồi Âu Hồng. Ở đây đã không còn việc của ngươi nữa, trở về sơn môn đi”.

“Dạ vâng, phong chủ”.

Âu Hồng vừa đi, Lăng Thanh Trúc cũng liền hướng chiếc giường đặt nơi góc tường tiến lại.

“Thần tiên sư phụ”.

“Tiểu tử ngươi tránh qua một bên, để ta xem”.

Một lúc sau.

Lăng Thanh Trúc đem cánh tay đang đặt trên người Lăng Ngọc Yến thu hồi, mở miệng nói ra: “Bệnh tình đúng là có chút cổ quái…”.

“Thần tiên sư phụ, người cứu Yến cô cô đi”.

Khẽ liếc Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc trấn an: “Tiểu tử ngươi không cần lo lắng. Bệnh của cô cô ngươi tuy hơi kỳ quái nhưng đối với ta thì cũng chẳng đáng gì. Chữa trị bất quá là tốn chút công phu mà thôi”.

“Được rồi. Tiểu tử ngươi tạm thời đi qua bên kia đứng, để ta tập trung thi pháp”.

“Vâng”.

Đã nắm bắt được bệnh tình, Lăng Thanh Trúc không chần chừ thêm nữa, lập tức đem chiếc lọ mà Âu Hồng trao lại mở ra.

Nàng cầm lên viên đan dược màu nâu duy nhất đựng bên trong lọ, cho vào miệng Lăng Ngọc Yến. Xong xuôi đâu đấy, nàng bắt đầu xuất động chân nguyên, thi triển pháp thuật.

Thời gian thi pháp cũng chẳng tính lâu, vài ba phút liền kết thúc. Kết quả thì tất nhiên là thành công tốt đẹp.

“Haaa…”.

Thở ra một ngụm trọc khí, Lăng Thanh Trúc hướng Lăng Tiểu Ngư vẫn đang khẩn trương đứng đợi, bảo: “Tiểu tử, Yến cô cô ngươi được cứu rồi đấy. Chốc lát nữa sẽ liền tỉnh lại”.

“Yến cô cô”.

Lăng Tiểu Ngư vừa nghe xong thì vui mừng ra mặt. Nó chạy thẳng tới bên giường, đợi chờ Lăng Ngọc Yến hồi tỉnh.

Kế bên, nhận thấy mình bị người bỏ mặc, Lăng Thanh Trúc không khỏi bĩu môi lầu bầu: “Cái thằng ngốc ngươi đúng là vô tâm. Giúp ngươi cứu người mà đến một tiếng cảm ơn ngươi cũng… haizzz…”.

Thêm vài phút nữa đã trôi qua.

Bên chiếc giường gỗ đơn sơ bình dị, Lăng Tiểu Ngư như cũ hãy còn đang đứng đợi. Nó vẫn lo lắng. Mặc dù Lăng Thanh Trúc đã bảo không sao nhưng trong lòng nó, nỗi lo vẫn cứ quanh quẩn chưa buông.

May mắn, tâm trạng thấp thỏm ấy của Lăng Tiểu Ngư nó đã rất nhanh liền được cởi bỏ. Trên giường, vốn hôn mê hơn một tháng trời nay, Lăng Ngọc Yến cuối cùng đã hồi tỉnh. Đôi mắt nàng, chúng đang chậm rãi mở ra…

“Yến cô cô! Yến cô cô!”.

“Ưm…”.

Lăng Ngọc Yến phải mất vài giây mới có thể định thần. Nàng nhìn đứa trẻ với khuôn mặt vì quá đỗi vui mừng mà ửng đỏ, thốt ra: “Tiểu Ngư…”.

“Thật tốt quá! Yến cô cô tỉnh lại rồi!”.

“Xuy…”.

Lăng Tiểu Ngư vừa nói xong thì phía sau nó, ngồi trên chiếc ghế giữa nhà, Lăng Thanh Trúc tỏ ra xem thường: “Linh đan ta tốn hơn mười năm gom góp luyện chế chứ có phải mấy viên thuốc tùy tiện vò ra đâu chứ…”.

Nghe được thanh âm xa lạ, trên giường, Lăng Ngọc Yến lúc này mới bắt đầu chú ý đến sự hiện diện của Lăng Thanh Trúc. Nàng hướng Lăng Tiểu Ngư, nghi hoặc: “Tiểu Ngư, cô bé kia…?”.

“Yến cô cô, đó không phải cô bé đâu. Là thần tiên sư phụ đấy”.

“Thần tiên sư phụ?”.

“Hmm”.

Lăng Tiểu Ngư gật đầu, nói rõ hơn: “Thần tiên sư phụ là tiên gia trên núi Ngũ Đài. Bé như vậy nhưng mà đã được những hơn bốn trăm tuổi rồi…”.

Lời qua tiếng lại một hồi, Lăng Ngọc Yến rốt cuộc đã tường tận đầu đuôi cớ sự. Dáng vẻ vội vàng, nàng mau chóng bước xuống giường, cùng Lăng Tiểu Ngư đi đến trước mặt Lăng Thanh Trúc mà quỳ bái.

“Chúng thảo dân muôn vàn cảm tạ ân cứu mạng của tiên gia”.

“Các ngươi không cần làm vậy, mau đứng lên đi”.

Đợi cho hai cô cháu Lăng Ngọc Yến đã an vị trước mặt, Lăng Thanh Trúc lúc này mới bảo Lăng Tiểu Ngư: “Tiểu tử, ta có chuyện cần nói riêng với cô cô ngươi. Ngươi tạm ra bên ngoài đứng đợi đi”.

Lăng Tiểu Ngư dù nghe rõ nhưng chưa vội hồi âm. Thay vì đáp ứng, nó ngước lên nhìn Lăng Ngọc Yến hỏi ý.

Đáp lại, Lăng Ngọc Yến dịu dàng bảo: “Tiểu Ngư, con ra ngoài chơi đi. Khi nào cô cô gọi thì hãy vào”.

“Vâng ạ”.

Trông theo bóng dáng nhỏ nhắn vừa đi ra khỏi nhà, Lăng Thanh Trúc nhẹ thốt: “Thằng bé rất yêu quý ngươi”.

“Vâng. Tiểu Ngư là một đứa bé rất hiền lành, lại hết sức hiếu thảo”.

Trầm mặc giây lát, Lăng Thanh Trúc chợt chuyển dời vị trí. Thần tình nghiêm túc, nàng nhìn Lăng Ngọc Yến, hỏi: “Lăng Ngọc Yến, ngươi nghĩ sao nếu ta đem thằng bé thu làm môn hạ, dẫn nó lên núi tu hành?”.

Lăng Ngọc Yến không đáp ngay. Nàng suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi lại: “Tiên gia, Tiểu Ngư muốn tu tiên sao?”.

“Ta vẫn chưa đề cập với nó”.

Lăng Thanh Trúc mau chóng tiếp lời: “Tham gia khảo thí, nỗ lực bước qua Thiên Tâm Kiều, những việc nó làm, từ đầu đến cuối đều là vì muốn cứu ngươi. Nó căn bản chưa từng nghĩ sẽ bái nhập tiên môn”.

“Nói vậy là Tiểu Ngư…”.

Trong lòng chừng đã có quyết định, Lăng Ngọc Yến can đảm trả lời: “Bẩm tiên gia, thảo dân cùng Tiểu Ngư những năm qua đều vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống, thật lòng chẳng nỡ phải cách chia. Thảo dân tin rằng Tiểu Ngư cũng sẽ không muốn…”.

“Thế tức là ngươi từ chối? Ngươi sẽ không để ta mang thằng bé lên núi?”.

“Tiên gia.” – Lăng Ngọc Yến một lần nữa hạ mình quỳ gối – “Thảo dân chẳng có tâm nguyện gì to lớn, chỉ mong có thể ở bên cạnh Tiểu Ngư, nhìn nó lớn lên, sống một cuộc đời an vui bình dị. Cầu xin tiên gia cho thảo dân được toại nguyện”.

“Kể cả khi đó chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi sao?”.

Trước câu hỏi có phần bất ngờ này, Lăng Ngọc Yến nhất thời khó tránh nghi hoặc. Nàng không hiểu tại sao tiên gia lại bảo rằng “thời gian ngắn ngủi”.

“Tiên gia…?”.

Thừa hiểu Lăng Ngọc Yến nghĩ gì, Lăng Thanh Trúc chẳng vòng vo thêm nữa, trực tiếp nói ra: “Lăng Ngọc Yến, có một tin tức mà ta nghĩ ngươi cần phải biết. Cháu của ngươi, Lăng Tiểu Ngư, nó chỉ có thể sống được thêm mười năm nữa thôi”.

Lăng Ngọc Yến mở to hai mắt, toàn thân chết lặng. Nếu không nhờ có Lăng Thanh Trúc kịp ra tay đỡ lấy thì có lẽ nàng đã té ngã từ ban nãy rồi.

Lăng Tiểu Ngư, đứa cháu trai hiền lành kia của nàng chỉ còn sống thêm được mười năm… Tin tức này…

“Tiên gia.” – Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lăng Ngọc Yến cố giữ bình tĩnh, hướng Lăng Thanh Trúc xác nhận lại – “Những lời người vừa nói…”.

“Đều là thật”.

Chẳng cần Lăng Ngọc Yến phải nói hết câu, phía bên này Lăng Thanh Trúc đã trả lời ngay: “Vốn ban đầu ta cũng không biết việc này, nhưng là sau đó, qua nhiều lần tiếp xúc thì ta đã dần phát hiện ra. Tới chừng chính thức tra xét, ta đã có thể khẳng định”.

“Lăng Ngọc Yến, đường sinh mệnh đứa cháu trai kia của ngươi quả thực rất ngắn ngủi. Sinh cơ của nó so với người bình thường thì ít hơn rất nhiều”.

“Tiểu Ngư… Không thể nào… Làm sao có thể như vậy…”.

Liếc nhìn Lăng Ngọc Yến đau buồn rơi lệ, Lăng Thanh Trúc mới lên tiếng an ủi: “Sinh mệnh dù yếu nhược nhưng không phải là không có cách bù thêm…”.

“Tiên gia…” – Lời trong miệng Lăng Thanh Trúc còn chưa kịp nói hết thì đang quỳ bên dưới, Lăng Ngọc Yến đã dập đầu cầu xin – “Tiên gia, cầu xin người hãy mở lòng từ bi cứu lấy Tiểu Ngư! Thảo dân van xin người…”.

“Haizz… Ngươi đừng có quỳ lạy như vậy, mau đứng lên đi”.

“Tiên gia, cầu xin người hãy cứu giúp Tiểu Ngư…”.

“Lăng Ngọc Yến, ngươi trước hãy đứng lên rồi nói”.

Đôi ba bận bảo ban mà Lăng Ngọc Yến vẫn nhất quyết quỳ rạp, chẳng chịu đứng lên, Lăng Thanh Trúc đành để mặc. Nàng nói: “Thế tục phàm nhân, tuổi thọ chung quy hữu hạn. Muốn tăng thêm, duy chỉ một cách, đó là tu tiên”.

“Bản môn có một bộ công pháp thần diệu, danh gọi Trường Sinh Tiên Thuật, đối với sinh mệnh có tác dụng bồi đắp rất lớn. Chỉ cần cháu trai của ngươi chuyên tâm tu luyện đạo pháp này, ta đảm bảo chỉ sau vài năm, thọ nguyên của nó sẽ được kéo lên rất nhiều”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN