Tiên Môn - Chương 26: Học Đạo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Tiên Môn


Chương 26: Học Đạo


Một đỗi sau.

Bức tường khép lại. Lăng Thanh Trúc đã trở về an vị trên ghế; hai đệ tử của nàng là Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều hiện cũng đã sớm đứng lên. Còn quỳ bên dưới, có chăng mỗi Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù.

“Hừm…”.

Khẽ hắng giọng, được sự cho phép của Lăng Thanh Trúc, Lâm Chí Viễn tiếp tục chủ trì buổi lễ. Hắn lấy ra một tấm vải lớn đã được cố định bằng hai ống trúc nhỏ ở hai đầu, thi pháp đem giữ tại không trung.

“Đại Trù, Tiểu Ngư, hai đệ hãy chiếu theo những chữ viết bên trên mà đọc to lên”.

Đợi một lúc vẫn chưa thấy đứa trẻ nào lên tiếng, Lâm Chí Viễn nhất thời nghi hoặc. Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thì trên chiếc ghế bên cạnh, một giọng non nớt đã cất lên: “Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư, đừng bảo với ta là hai tên tiểu tử ngươi không biết đọc đấy nhé”.

Quỳ bên dưới, Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư không hẹn mà gặp, cùng quay mặt nhìn nhau.

“Này… Hai cái tên tiểu tử các ngươi, các ngươi thật là không biết đọc?”.

“Sư phụ, không phải thế đâu”.

Sau tất cả, Chu Đại Trù là người đầu tiên lên tiếng. Nó hướng Lăng Thanh Trúc đính chính: “Đại Trù con biết chữ. Nhưng mà ở trên tấm vải kia, có chữ con nhận ra nó, có chữ nó lại không nhận ra con”.

Nét mặt trầm đi, Lăng Thanh Trúc chuyển mắt qua nhìn Lăng Tiểu Ngư: “Còn tiểu tử ngươi?”.

“Con…” – Lăng Tiểu Ngư e ngại cúi đầu, lí nhí đáp – “Có chữ con biết, có chữ con không biết”.

“Hừm, hay thật”.

Lăng Thanh Trúc nghe hai đứa trẻ trả lời xong thì hừ nhẹ, lầm bầm: “Chữ còn chưa biết đọc thì tu luyện nỗi gì…”.

Thở mạnh một hơi, nàng bảo Lâm Chí Viễn: “Tiểu Chí, ngươi đọc trước, để hai đứa nó đọc theo sau”.

“Vâng, sư phụ”.

Đem tấm vải lớn chi chít những chữ thu hồi, Lâm Chí Viễn cúi nhìn kẻ đang quỳ, nói: “Đại Trù, Tiểu Ngư, các đệ đọc theo ta”.

“Thiên địa thần minh, tổ sư tại thượng…”.

“Thiên địa thần minh, tổ sư tại thượng…”.

Những lời kính cẩn, những câu thề thốt, hết thảy đều đã qua đi, được Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù hoàn thành một cách trọn vẹn theo sự chỉ dẫn của Lâm Chí Viễn. Hiện tại, bọn chúng đã chính thức trở thành đệ tử chân truyền của Lăng Thanh Trúc, của Trúc Kiếm Phong…

Vẫn thần tình lạnh nhạt, sư phụ của chúng – Lăng Thanh Trúc – bảo: “Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư, kể từ bây giờ các ngươi chính là đệ tử nhập thất thứ năm và thứ sáu của ta. Là môn nhân chính giáo, các ngươi tuyệt đối phải tuân thủ môn quy, phù trợ chính đạo. Nếu làm trái, đi ngược quy điều… Nhớ kỹ những lời các ngươi đã phát thệ. Thiên địa bất dung, tổ sư bất thứ. Và ta – sư phụ của các ngươi – cũng sẽ thẳng tay trừng trị”.

“Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư, các ngươi nghe rõ rồi chứ?”.

“Đệ tử Chu Đại Trù đã nghe rõ ạ”.

“Đệ tử Lăng Tiểu Ngư đã nghe rõ ạ”.

“Được rồi, đứng lên hết đi”.

Chờ cho hai đứa trẻ đã an vị, Lăng Thanh Trúc lúc này mới rời khỏi chiếc ghế đang ngồi, lấy từ giới chỉ ra một món đồ vật. Đó là một quả trứng có vỏ màu xanh, so với đầu của nàng còn muốn lớn hơn một chút.

“Chu Đại Trù, cầm lấy”.

Cúi nhìn thứ mình vừa tiếp nhận, Chu Đại Trù không khỏi thắc mắc: “Sư phụ, đây là trứng gì vậy? To quá”.

“Đó là trứng của Ngọc Dương Điểu – một giống linh thú rất hiếm”.

Lăng Thanh Trúc nói thêm: “Năm nay Thiên Kiếm Môn chúng ta cùng lúc lại có thể thu nhận được hai đệ tử sở hữu linh căn thiên phẩm, chưởng môn cảm thấy rất đỗi vui mừng nên đã mở rộng bảo khố, đem hai quả trứng của Ngọc Dương Điểu ban tặng. Dương Tiểu Ngọc của Mặc Kiếm Phong được một quả, Chu Đại Trù ngươi được một quả”.

“Sư phụ, đây là trứng linh điểu thật à?”.

“Không lẽ giả?”.

Lăng Thanh Trúc bĩu môi xem thường: “Chu tiểu tử, quả trứng này chính là một bảo bối trân quý khó cầu. Ngươi có được đã coi như phúc phần thâm hậu…”.

Nói đoạn, nàng khẽ động thần niệm, từ giới chỉ lấy ra thêm một món đồ vật nữa. Là một chiếc túi nhỏ màu đen, chất liệu không rõ.

“Cái này là linh thú đại, cũng miễn cưỡng xem như quý giá. Tiểu tử ngươi chỉ cần cho trứng Ngọc Dương Điểu vào đây, một thời gian sau khắc sẽ tự nở”.

“Sư phụ à…” – Tay trái nâng trứng, tay phải cầm túi, Chu Đại Trù bày ra bộ dạng khó nghĩ – “Quả trứng thì to còn cái túi thì nhỏ, làm sao bỏ vào được?”.

“Chậc, ta quên là tiểu tử ngươi vẫn chưa tu luyện… Đưa đây cho ta”.

Sau khi giúp Chu Đại Trù cho trứng Ngọc Dương Điểu vào bên trong linh thú đại, Lăng Thanh Trúc lại tiếp tục mang ra thêm hai chiếc túi nữa.

Trước ánh mắt nghi hoặc của Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư, nàng bảo: “Đây là túi trữ vật, công dụng dùng để chứa đựng. Hai tiểu tử ngươi mỗi người một cái. Các ngươi đừng trông nó nhỏ mà xem thường, không gian bên trong còn rộng lớn hơn một căn phòng đấy”.

“Ồ, thần kỳ như vậy”.

Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù còn đang tò mò nhìn ngắm túi trữ vật mình vừa nhận được thì nơi đối diện, tiếng Lăng Thanh Trúc đã lại cất lên.

Trên tay chẳng rõ tự bao giờ đã có thêm hai quyển sách, nàng ném qua cho hai đứa trẻ.

“Sư phụ, sách này là sách gì vậy?”.

Chu Đại Trù hỏi, nhưng không đợi Lăng Thanh Trúc hồi âm thì nó đã tự suy đoán: “Là sách dạy đạo thuật hả sư phụ?”.

“Đạo thuật?”.

Lăng Thanh Trúc khinh bỉ: “Chữ nghĩa các ngươi còn chưa biết hết mà đạo thuật cái gì? Đạo pháp tiên gia là cỡ nào thâm ảo, các ngươi xem hiểu chắc?”.

Nàng thở ra một hơi, nói tiếp: “Thứ ta vừa đưa là sách ghi môn quy, tôn chỉ của bản môn. Hai tiểu tử các ngươi giữ lấy từ từ học”.

“Ực…”.

Chu Đại Trù chưa nghe còn tốt, vừa nghe xong, nó liền trợn mắt há mồm. Phải biết là cuốn sách nó đang cầm đây… thật dày lắm a.

“Sư… sư phụ, môn quy của chúng ta… sao lại nhiều dữ vậy?”.

“Cái này à…”.

Lăng Thanh Trúc rất điềm nhiên nói ra: “Thật ra vốn dĩ môn quy của bản môn ngắn lắm, chỉ khoảng vài ba trang giấy thôi. Nhưng mà về sau, trong lúc rỗi rãi, do không có việc gì làm nên ta mới ngồi viết thêm vào”.

Bây giờ thì Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư đều đã hiểu. Hoá ra tất cả là do Lăng Thanh Trúc ghi thêm. Từ vài ba trang giấy, qua tay nàng lại biến thành một cuốn sách dày cộm… Chuyện này…

Gương mặt chuyển từ đau khổ sang thành kính, bằng ánh mắt tôn sùng, Chu Đại Trù nhìn thân ảnh nhỏ nhắn phía trước, hạ mình quỳ xuống: “Sư phụ, xin hãy nhận của đệ tử thêm một lạy”.

“Tiểu Ngư, ngươi cũng quỳ xuống đi”.

Dưới sự thôi thúc của Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư cái hiểu cái không, mơ mơ hồ hồ cúi lạy: “Xin sư phụ hãy nhận của đệ tử thêm một lạy”.

Ban đầu là như vậy, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù đều đinh ninh rằng cuốn sách mình nhận được chỉ toàn môn quy, tôn chỉ gì đấy. Nhưng sau này, bọn chúng biết nó không đúng. Bên trong cuốn sách nọ, trừ bỏ môn quy, tôn chỉ thì còn ghi chép lại vô vàn những điều lý thú khác nữa. Ví như lịch sử hình thành của Thiên Kiếm Môn, thông tin về các vị chưởng môn, phong chủ tiền nhiệm lẫn đương nhiệm, rồi thì kỳ văn dị sự của giới tu tiên luyện đạo,… Nói chung, nội dung cuốn sách cực kỳ phong phú, đa dạng. Nghiêm túc lắm mà tạp nham cũng nhiều.

“Người thế nào thì viết sách thế ấy”, câu này hẳn là phù hợp.

Bái nhập Trúc Kiếm Phong, trở thành đệ tử chân truyền của Lăng Thanh Trúc, đối với hai đứa trẻ Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù là may mắn hay đen đủi, đối với bản thân Trúc Kiếm Phong là phúc hay hoạ, hết thảy đều chưa thể biết được. Câu trả lời còn nằm ở tương lai. Trong khi hiện tại…

Kể từ sau buổi lễ nhập môn, Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư đã bắt đầu học tập. Tất nhiên không phải đạo pháp. Thứ mà Lăng Thanh Trúc bắt bọn chúng học là chữ nghĩa, kinh thư. Hằng ngày, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều đều được cử đến chỉ dạy cho chúng.

Khoảng thời gian nhàm chán này kéo dài tầm ba tháng thì kết thúc. Thay vì chỉ đơn thuần học kinh thư, chữ nghĩa, bọn chúng đã bắt đầu được hướng dẫn nhập môn tu hành. Trực tiếp giảng dạy thì như cũ vẫn là Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều. Giống như hôm nay…

Trong căn phòng của Lăng Tiểu Ngư, Mộng Kiều một tay cầm sách, một tay đặt hờ sau mông, đều đều cất tiếng:

“Tiểu Ngư, Đại Trù, trước hết sư tỷ sẽ nói sơ qua một chút về đạo pháp của Thiên Kiếm Môn ta”.

“… Năm xưa, sau khi khai tông lập phái, sư tổ Lý Bất Tri đã lần lượt thu nhận năm người đệ tử, dựa vào tư chất của từng người mà đem đạo pháp truyền thụ. Về sau, năm người đệ tử này đã chia nhau mỗi người cư ngụ ở một ngọn núi, phân thành năm chi mạch. Từ đó, năm loại đạo pháp của tổ sư cũng bắt đầu được phổ biến rộng rãi”.

“Hơn hai ngàn năm qua, bất kể Thiên Kiếm Môn có phát triển nhiều thêm bao nhiêu thuật pháp, thần thông, trụ cột như cũ vẫn là năm loại đạo pháp này. Gồm có: Thái Ất Thần Minh Đạo của Kim Kiếm Phong, Lam Diệt Yên Ba của Mặc Kiếm Phong, Ngư Long Bách Biến của Liệt Kiếm Phong, Kim Cang Bất Diệt Quyết của Tương Kiếm Phong. Riêng Trúc Kiếm Phong ta, đạo pháp trụ cột chính là Trường Sinh Tiên Thuật”.

“So với đạo pháp của bốn chi mạch khác, Trường Sinh Tiên Thuật của Trúc Kiếm Phong chúng ta mạnh ở việc dưỡng sinh, bồi đắp chân nguyên tu sĩ. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa Trường Sinh Tiên Thuật chẳng hề uy lực. Hoàn toàn trái lại, nếu biết vận dụng linh hoạt, sức sát thương của nó sẽ rất đáng sợ, tuyệt không thua kém bất kỳ loại đạo pháp nào…”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN