Tiền Nhiệm Vô Song
Chương 107: Lại Gặp Tuyết Lan
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
– ———————
Bầu không khí vui vẻ khắp thành Bất Khuyết, tất cả mọi người đều cảm nhận được, Lâm Uyên đứng sau cửa sổ quay đầu lại nhìn La Khang An đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sa lon, nhưng nhìn ra hắn không hăng hái cho lắm.
Lắm lời không còn lắm lời, rất an tĩnh, tựa hồ chỉ muốn tìm người bồi ở một bên.
Lâm Uyên có cảm giác, nếu kế hoạch nhằm vào La Khang An, Tuyết Lan đến đây vào, vị chỉ sợ này không hoàn toàn không biết gì cả.
Lâm Uyên muốn hỏi, nhưng lại không tiện hỏi, hắn đột ngột hỏi Tuyết Lan chắc sẽ khiến cho người ta hoài nghi, cho dù cái tên “Tuyết Lan” này có thế nào thì cũng không nên phát ra từ trong miệng hắn, đây không phải sự tình hắn nên biết.
Hơi có cân nhắc, Lâm Uyên mở miệng.
– Mặt ủ mày chau, làm sao, lại bởi vì nữ nhân?
– Đúng vậy a, nữ nhân.
La Khang An lặng lẽ mở mắt, lại nhắm lại.
Lâm Uyên.
– Không có nữ nhân ngươi sống không nổi à?
La Khang An nhắm mắt, chậm rãi nói.
– Một người đầu gỗ như ngươi, biết cái gì là nữ nhân sao?
Lâm Uyên.
– Gia Cát Man đối với ngươi không tệ.
La Khang An bỗng nhiên mở to hai mắt, tự dưng cảm thấy vui lên, phát hiện tên này hôm nay hơi nhiều lời, ngữ điệu khi nói chuyện cũng có chút không đúng.
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn qua, lại nằm trở về.
– Đúng là không tệ. Sở dĩ không tệ là bởi vì nàng sợ mất đi, cho nên không tệ… Được rồi, nói cho ngươi những điều này, ngươi cũng không hiểu, ngươi như đầu gỗ, ta thật sự hoài nghi… Ngươi ngược lại nói một chút, ngươi ưa thích qua nữ nhân nào chưa? Hoặc là nói, ngươi từng có nữ nhân sao?
Ánh mắt Lâm Uyên nhìn về phía ngoài cửa sổ, từng có nữ nhân sao? Đương nhiên là có qua!
Ánh mắt lại nhìn xéo về hướng phía trên, nếu nói có ưa thích qua nữ nhân nào hay không, nói soi rõ trong lòng, thật sự chỉ có một nữ nhân đang nghiêng người làm việc trên trong phòng kia.
Về sau xảy ra chuyện, chân bị đánh gãy, còn kém chút mất mạng, hiểu rõ đời hơn, có nhiều thứ mình không có tư cách. Lại về sau này, những chuyện mình đã gặp phải, một chút kinh nghiệm chính mình đã trải qua là điều mà người ngoài khó có thể tưởng tượng nổi, cũng áp chế một số phương diện đang rục rịch trong lòng, một chút tâm ý cũng dần dần nhạt đi, cho đến hờ hững như bây giờ.
Hiện tại, chính hắn đều mê hoặc, không biết rõ chính mình có chân chính ưa thích qua nữ nhân nào hay không, từng có sao? Năm đó tình cảm đối với Tần Nghi thì sao?
Không được Lâm Uyên trả lời chắc chắn, La Khang An có chút hiếu kỳ, máy hát bắt đầu được khởi động, có chút nhịn không được, lấy ra xì gà đốt một cây, hít hà mấy hơi thật sâu, nhẹ giọng lên tiếng.
– Nói đến cùng thì ta cũng được coi như là học trưởng của ngươi, thời điểm năm đó còn học ở Linh Sơn, không biết làm sao lại chọc đến một vài đồng học có chút lai lịch, về sau ta thích một nữ nhân, một lần hẹn hò nọ, thời điểm đang muốn làm chuyện tốt, nữ nhân kia đột nhiên hô to cứu mạng, kết quả là một đám đồng học xông vào, phá cửa hung hăng lao vào, ha ha!
Lâm Uyên.
– Chính là đồng học mà ngươi đắc tội?
La Khang An.
– Đúng vậy! Ta về sau mới biết được nữ nhân kia do đám hỗn đản kia dùng tiền thuê đến đùa nghịch ta, quá trình không nói, tóm lại chuyện lần đó làm lớn lên, ta kém chút bị đá ra khỏi Linh Sơn, lão sư ta biết những người kia là những mặt hàng gì, lão sư tin tưởng lời của ta nói, cũng nhờ lão sư ra sức bảo vệ ta, sau khi ta tốt nghiệp có thể đi vào thần vệ Tiên Đô cũng là do lão sư dốc hết sức giới thiệu.
Lâm Uyên có thể cảm giác được tâm tình của hắn trong mấy lời rải rác kia.
– Ngươi có một lão sư không tệ.
– Người tốt không có mệnh dài, đáng tiếc không còn ở đây.
La Khang An lắc đầu, lại ha ha một tiếng.
– Ngươi có biết nữ nhân kia về sau ra sao hay không? Dần dần càng ra trò, thế mà thành tiên tử gì đó. Hắc, có khéo hay không, lần tuần diễn này, ả ta thế mà cũng tới đây.
Lâm Uyên biết rõ còn cố hỏi.
– Là ai?
– Ngươi thế mà lại quan tâm chuyện này của ta?
La Khang An xem thường cười một tiếng, ngậm miệng, không chịu nói ra tên đối phương.
Đối phương không nói, Lâm Uyên cũng không cần hỏi tiếp.
Hắn đang nghĩ, có nên kể câu chuyện cũ này của La Khang An cho Tần Nghi nghe, nhắc nhở nàng một chút.
Nhưng mà nghĩ một hồi, như lời La Khang An nói, quan tâm loại chuyện này không phải phong cách của hắn, nói nhiều tất nói hớ, nói hớ tất khiến người ta nghi ngờ.
Nhìn từ góc độ lý trí mà nói, hắn cũng không hy vọng Tần thị thành công trong việc đấu thầu Cự Linh Thần, nếu cứ tiếp tục dính vào những chuyện như thế này sẽ gây bất lợi cho hắn, sớm kết thúc sớm bớt lo âu.
Lâm Uyên cũng cảm thấy, tâm tính bản thân tựa hồ một loại có chút mâu thuẫn…
Đón xe vừa tiến vào Thần Vệ doanh, Lâm Uyên cùng La Khang An liền cảm nhận được Thần Vệ doanh hôm nay không giống với ngày xưa, rõ ràng đang có tình trang đề phòng cao hơn.
Hai người xem xét liền biết, biểu diễn thăm hỏi sẽ cử hành ở chỗ này.
Khuyết Thành Thị Tấn đã phát ra thông cáo, tuần diễn sẽ tiến hành hai lần trong thành Bất Khuyết.
Lần thăm hỏi biểu diễn đầu sẽ nhằm vào nhân mã thành vệ, đối tượng đầu tiên được thăm hỏi, được khao chính là thần vệ, diễn xuất sẽ diễn ra ở Thần Vệ doanh mới cho người ta cảm giác rằng thần vệ có địa vị cao hơn so với thành vệ bình thường, khi diễn tại Tiên Đô cũng như thế.
Nhân mã thành vệ có thể đi vào Thần Vệ doanh để xem diễn xuất không nhiều, chỉ có một số người tượng trưng đến đây, không có khả năng tất cả thành vệ đều tràn vào Thần Vệ doanh mà xem, huống chi toàn thanh cần rất đông thành vệ đề phòng bảo vệ, cho nên sẽ chỉ là một phần nhỏ, chỉ cần có thể thỏa mãn nhu cầu quay video, chụp ảnh của Khuyết Thành Thị Tấn là đủ.
Ngày kế tiếp mới nhằm vào dân chúng, được gọi với danh xưng trấn an cùng ủng hộ lòng người.
Phân ra hai lần biểu diễn cũng rất cần thiết, bởi vì nếu để dân chúng và thành vệ xen lẫn cùng một chỗ thì không quá thích hợp.
Thời điểm buổi biểu diễn được thực hiện, những thành vệ có điều kiện có thể được phép thay đổi thường phục cùng vui với người dân, cùng một chỗ xem biểu diễn…
Khảo thí rèn luyện Cự Linh Thần của Tần thị vẫn còn tiếp tục, bất quá Lâm Uyên có thể phát giác La Khang An hôm nay có chút không quan tâm.
Sau khi khảo thí buổi chiều, hai người đột nhiên nhận được thông báo, nói trong lúc biểu diễn, tạm dừng khảo thí, đợi buổi biểu diễn kết thúc lại tiếp tục.
Đây là đề nghị của mấy người bên trong Thần Vệ doanh báo cáo lên phía trên, chỉ sợ động tĩnh khảo nghiệm lúc đó sẽ làm nhiễu đề phòng trong ngoài của Thần Vệ doanh.
Nếu có chuyện xảy ra thì rất mất mặt, vì để phòng vạn nhất, Hoành Đào đã thông tri cho Tần thị tạm dừng.
Tuy đột nhiên nhận được thông tri nhưng Tần thị không thể không theo, Tiên giới mặc dù cho phép thương hội có điều kiện tham dự luyện chế Cự Linh Thần nhưng tất cả đều phải được tiến hành dưới sự giám sát của thần vệ các nơi, nhất định phải phục tùng quản chế thần vệ tương ứng ở nơi đó…
Trong đình đài lầu các, thần kinh Bành Hi và Phan Lăng Nguyệt cũng đang căng cứng.
Thanh Trác ở một bên không ngừng tiếp gọi điện thoại, sau khi để điện thoại xuống, bước nhanh đến bên người Bành Hi, bẩm báo.
– Công tử, đã ngừng.
Bành Hi hơi thả lỏng một hơi.
– Để bên kia làm việc theo kế hoạch, cần phải để La Khang An đi ra xem biểu diễn, cần phải để Tuyết Lan và La Khang An gặp mặt.
– Tuân lệnh.
Thanh Trác đáp ứng chấp hành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!