Tiền Nhiệm Vô Song
Chương 16: Quy tắc nghiêm nghị!
Nàng hiểu rất rõ Tần Nghi, biết tính cách của đối phương được rèn luyện đến bây giờ đã là sát phạt quyết đoán, nói gì là làm đó, cô nàng đành phải chạy nhanh tìm người.
Văn phòng của Bạch Linh Lung nằm ngay lối vào căn phòng làm việc này.
Đi ra một lúc lại nhanh chân trở về, bước tới bên cửa sổ, nói:
“Sau một hồi cho người kiểm tra, ngươi đã đoán đúng, bọn họ đích xác là đến phòng ăn chữ “Nhân”.”
Tần Nghi lập tức xoay người ngồi trở về sau bàn làm việc, hai chân mang giày cao gót vào, đứng lên nói:
“Đi thôi, đi xem một chút.”
Bạch Linh Lung ngạc nhiên, nói:
“Ngươi bỗng nhiên chạy xuống phía dưới, không thích hợp cho lắm đâu?”
“Quan tâm chất lượng đồ ăn của nhân viên tầng dưới cùng không được sao?”
Tần Nghi ném lại một câu rồi nhanh chân rời đi, hành động nhanh gọn.
Nàng cấp ra cái lý do này, Bạch Linh Lung thật sự không thể phản bác, bất lực bước nhanh đuổi theo, tiếc thay cho bàn thức ăn mỹ vị kia.
Tần Nghi đi đến trước cửa ra vào phòng ăn chữ Nhân, trong lúc khẩn cấp Bạch Linh Lung đã nhanh chóng hỏi thăm, cho nên vừa chạy đến phòng ăn, cô nàng rất nhanh khóa chặt vị trí của La Khang An và Lâm Uyên.
Há! La Khang An trò chuyện vui vẻ giữa một đám cô nương cũng thôi đi, bên này ít nhiều cũng biết tính cách của y, chẳng có gì ngoài ý muốn.
Vấn đề là Lâm Uyên, tên kia thế mà cũng đang thân thiết với một mỹ nữ, hai người châu đầu ghé tai xì xào rôm rả cùng một chỗ, mặt và miệng cũng sắp dính vào nhau luôn rồi.
Hơn nữa, Lâm Uyên thể hiện rõ ý cười trên mặt, không biết nói về chuyện gì mà vui vẻ đến vậy.
Từ khi gặp lại, Bạch Linh Lung chưa thấy Lâm Uyên cười bao giờ, điềm tĩnh hơn rất nhiều so với tiểu tử nghịch ngợm năm đó, vậy mà giờ đây lại phát ra tiếng cười từ trong lòng.
Cảnh tượng này? Bạch Linh Lung cấp tốc liếc nhìn thần sắc của Tần Nghi, trong lòng thầm nghĩ không xong rồi, Tần Nghi có ý định gì đã thổ lộ rõ với nàng, mục đích có thể nói vô cùng rõ ràng, hơn nữa với tính cách mất đi đồ vật phải tự tay cầm về kia, ai dám cướp nam nhân của nàng?
Cô nàng cũng biết không thể trách cô nương kia, trên thực tế toàn bộ thành Bất Khuyết có mấy người biết rõ quan hệ giữa Tần Nghi và Lâm Uyên? Cô gái bình thường có ai không muốn tìm người ưng ý, ngươi tình ta nguyện đâu chứ, người ta dưới tình huống chưa rõ thì thực chất cái gì cũng không có sai.
Tần Nghi đứng lặng nhìn chằm chằm một lúc, trên mặt không biểu lộ ra nét gì, bất quá bên trong ánh mắt lại sắc bén hơn không ít, nhất là phía trước ngực không ngừng chập chùng, sau đó cất bước dài với hai chữ lạnh lùng “Ăn cơm!”
Bạch Linh Lung thầm cười khổ, cơm này còn có thể ăn ngon hay sao?
“Hội trưởng…”
Người ngồi ăn cơm giật nảy cả mình, tranh thủ thời gian đứng lên hành lễ.
Tần Nghi vừa đi vừa liên tục phất tay, lần lượt ngăn lại người muốn đứng lên, không cho bọn họ tạo thành động tĩnh lạ thường.
Bạch Linh Lung quay đầu nhìn về một hướng khác, hai người kia đã mê say trong cuộc trò chuyện với các cô nương, ấy vậy mà không phát hiện Tần Nghi.
Đương nhiên, nguyên nhân cũng hẳn là phòng ăn quá lớn.
Tần Nghi đến bên khe cửa lấy thức ăn, bộ dáng như đang suy nghĩ chọn món, người phụ trách nhanh chóng vội vã chạy đến bồi tiếp ở một bên, trong lòng lại lo sợ mất chén cơm khi làm cho Tần Nghi không vui.
Trong Tần thị có ai không biết, nữ nhân này đá người có thể nói là dứt khoát không lưu tình, nói dễ nghe hơn là nhanh gọn và linh hoạt, nói khó nghe chút là còn bá đạo hơn cả cha nàng Tần Đạo Biên!
May mắn thay, Tần Nghi không biểu lộ bất mãn điều gì, ngược lại còn nói không tệ, sau đó nàng ra hiệu muốn một phần ăn, Bạch Linh Lung nhanh chóng thu xếp.
Thức ăn xong xuôi, người phụ trách muốn giúp đỡ nhưng Tần Nghi không cần, bảo gã làm việc của chính mình, thay vào đó là nàng không chút e ngại đi thẳng đến bàn ăn của La Khang An và Lâm Uyên.
Hai tên nam nhân lạc trong vườn hoa không hề hay biết gì, Lâm Uyên vẫn nhỏ giọng nói với Quan Tiểu Thanh:
“Nói đã lâu như vậy, vẫn chưa biết ca ca của ngươi đang làm nghề gì?”
Quan Tiểu Thanh đáp:
“Mở một cửa hàng thu mua phế liệu ở gần nhà, xem như là tự do tự tại.”
Lâm Uyên khẽ gật đầu, hỏi:
“Ngươi đang làm việc gì trong Tần thị?”
Quan Tiểu Thanh lập tức một lần nữa hưng phấn, đối phương rốt cục đã hỏi đến mình, trong lòng mong chờ vị này có thể kéo mình lên vài bậc, đáp:
“Làm thống kê ở phòng kinh doanh, ngươi có thể so sánh nó với.. Sự nhàm chán.”
Cô nàng nói ra một câu biểu hiện sự bất mãn, hy vọng có thể nhận lại được một lời hữu ích.
Nhưng mà Lâm Uyên cũng không nói lời nào mà cô nương muốn nghe, bản thân hắn còn lo không xong, có thể nói cái gì chứ? Chỉ biết im lặng gật nhẹ đầu mà thôi.
Quan Tiểu Thanh không cam lòng, lại hỏi dò:
“Ngài đảm nhận chức vụ gì trong thương hội?”
Lâm Uyên hơi nghiêng đầu nhìn về người bên kia, đáp:
“Ta là trợ thủ của hắn.”
“Trợ thủ?”
Quan tiểu thư vẫn chưa hiểu, hơi nghiên đầu nhìn sang La Khang AN, hiện giờ cô nương cũng chẳng biết La Khang An rốt cuộc làm cái gì.
Ngay lúc này, Lâm Uyên và La Khang An đều đã phát hiện có gì đó sai sai, các cô nương ngồi đối diện bỗng nhiên biểu hiện thần sắc nơm nớp lo sợ, cùng nhau đứng lên, không biết nhìn thấy cái gì.
Hai vị cùng với một dãy ngồi cùng phía, quay đầu nhìn lại thấy Tần Nghi và Bạch Linh Lung đang bưng khay đến đây.
Bạch! Một loạt đám người bên này cũng cấp tốc đứng lên như dưới mông có lắp lò xò.
La Khang An cũng không ngoại lệ, tranh thủ thời gian đứng lên, quay người cười hòa ái, nói:
“Hội trưởng, vì sao các ngươi lại tới đây?”
Tần Nghi ngừng bước, vẫn chưa ra hiệu cho người của bàn này ngồi xuống, ánh mắt vẫn từ trên cao nhìn thẳng xuống vị trí vẫn còn ngồi kia.
Lâm Uyên cảm thấy chán ghét một mảng trong lòng nhưng nhìn thầy tất cả mọi người xung quanh đều đứng lên, ngược lại hắn quá mức đặc biệt dễ gây chú ý, kết quả cũng phải thành thành thật thật đứng lên, thầm nói một câu chuyện quái gì thế này!
Bạch Linh Lung đương nhiên rất ăn ý với Tần Nghi, đưa ra lời giải thích thay cho nàng, nói:
“Hội trưởng đích thân đến xem thức ăn của mọi người thế nào, thật không nghĩ tới La tiên sinh cũng ở nơi này, cùng nhau ăn nào.”
Quan Tiểu Thanh hơi khẩn trương không biết bản thân có phải ảo giác hay không, cảm giác ánh mắt của hội trưởng đặc biệt chú ý với mình.
Tần Nghi đích xác là đặc biệt chú ý, quan sát một chút gương mặt cùng với nhìn một chút thân hình của cô nương.
Tần Nghi cũng rất thẳng thắn ý đồ của mình, muốn biết cô nương này dựa vào cái gì để gây sự chú ý của Lâm Uyên?
Kết quả nàng phát hiện cũng chỉ đến thế mà thôi, ít nhất khiến nàng thấy không vừa mắt, hướng về phía mọi người, nói:
“Ta có chút việc bàn bạc với La tiên sinh, cảm phiền mọi người tránh mặt một chút?”
Trong đám người có ai dám nói “không”, ngay lập xoắn xuýt bưng khay lên im lặng rời đi.
Lâm Uyên nhìn hai bên một chút, dùng mắt ra hiệu cho Quan Tiểu Thanh, người sau cũng bưng khay đứng lên, chuẩn bị sang một bên tiếp tục cuộc trò chuyện.
Bạch Linh Lung không còn gì để nói, ngay dưới mí mắt của Tần Nghị, còn dám trực tiếp liếc mắt đưa tình với nữ nhân khác?
Cô nàng cũng phát hiện Quan Tiểu Thanh quá không biết điều, ấy vậy mà còn gật đầu đồng ý, ra hiệu đi cùng với mình.
Tần Nghi lập tức đảo mắt qua, lạnh lùng thốt ra một câu, nói:
“Cũng có chuyện của ngươi, ở lại luôn đi.”
Lâm Uyên vừa cất bước phải thả trở về, đi cũng không được, ở lại cũng chẳng xong, hắn là một người khiêm tốn nên tuyệt đối không có chuyện kháng lệnh trước mặt mọi người, đành phải đưa một ánh mắt xin lỗi hướng về Quan Tiểu Thanh, sau đó quay người trở về, đặt khay thức ăn xuống.
Quan Tiểu Thanh nhận được, lắc đầu biểu lộ không sao, sau đó quay người đi trước, trong lòng còn thầm cảm thấy vui vẻ, vị Lâm tiên sinh này rõ ràng có thể nói chuyện trực tiếp với hội trưởng.
Cô nương đã có quyết định, nếu đối phương thật sự có quan hệ không tệ với ca ca, sau này khẳng định phải nhờ ca ca nhờ vả vị này chiếu cố mình.
Bạch Linh Lung quan sát Quan Tiểu Thanh nhiều hơn một chút, hai hàng lông mày khẽ nhíu.
Tần Nghi cất bước đến phía đối diện rồi ngồi xuống, bắt đầu cắm đầu dùng cơm, Bạch Linh Lung cũng đi tới bên cạnh.
La Khang An và Lâm Uyên hai mặt nhìn nhau, sau cùng La Khang An cũng dẫn đầu ngồi xuống dùng cơm.
Trong phút chốc, La Khang An không thấy đối diện mở miệng, đành phải chủ động hỏi thử:
“Hội trưởng, không biết phân phó chuyện gì?”
Tần Nghi chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng, sau đó ngẩng đầu quét hai người một lần, nói:
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi các ngươi hợp tác thế nào rồi?”
Thì ra là thế! La Khang An lập tức cười ha hả, nói:
“Rất tốt! Ta và Lâm huynh mới quen đã thân, sau này nhất định sẽ phối hợp ăn ý, chúng ta chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của hội trưởng. Lâm huynh, ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Nói xong, y đưa tay vỗ vỗ bả vai của Lâm Uyên.
Lâm Uyên không quá thích ứng thói quen kề vai sát cảnh của vị này, nhưng mà cũng gật đầu biểu thị đồng ý.
Tần Nghi cũng đáp:
“Vậy là tốt rồi. Sau này hợp tác thật tốt, tránh cho hỏng việc.”
La Khang An mở miệng đầy lời cam đoan, nói:
“Chắc chắn, hội trưởng nhất định sẽ hài lòng.”
Tần Nghi nói:
“Trước mắt công việc của các ngươi còn chưa hoàn toàn công khai trong nội bộ thương hội, không được ăn nói lung tung.”
Nàng lấy lý do này quay sang nói với Bạch Linh Lung:
“Phân cấp bậc dùng cơm là vì sao? Đãi ngộ chỉ là một phần, quan trọng nhất chính là không bị lộ thông tin trong lúc nói chuyện. Trở về cho thương hội thông báo bên dưới, áp dụng quy tắc dùng cơm nghiêm nghị, thẻ cấp bậc nào thì đến cấp bậc đó dùng cơm, không có nguyên nhân đặc thù thì không được chạy loạn.”
La Khang An cạn lời, y nhìn ra người chạy loạn chính là bọn hắn, trong lòng có chút xoắn xuýt.
Đồng thời cũng cảm thấy bất đắc dĩ, về sau quy tắc này vừa công bố, bản thân không còn được thưởng thức bữa cơm đầy sắc màu ở nơi này.
Lâm Uyên im lặng không nói, hắn không có ý kiến gì, bản thân vốn chẳng để tâm chuyện này, ban đầu cũng không có ý định tới đây.
Bạch Linh Lung mỉm cười đáp ứng, nói:
“Được, sau khi trở về ta sẽ thông báo chấp hành.”
La Khang An bỗng nghĩ tới một chuyện, nói:
“Trợ lý Bạch, Lâm huynh vẫn chưa có thẻ chứng nhận.”
Bạch Linh Lung nhìn sang phản ứng của Tần Nghi, nhìn thấy người giữ thẻ không có phản ứng gì, cho nên trả lời rằng:
“Trở về ta sẽ thúc giục hoàn thành, mau chóng chứng thực cho hắn.”
Ngay trước mặt mọi người, hai bên cũng không thể nói thêm chuyện gì khác.
Tần Nghi cũng không phải loại người kén ăn, tùy tiện lấp đầy bao tử thì lập tức đứng dậy rời đi, ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói với hai người, rời đi dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người.
La Khang An thấy nàng rốt cuộc đã đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói mỉa mai với Lâm Uyên:
“Nữ nhân này, hoàn cảnh gia đình tốt dưỡng thành bệnh rồi, đoán chừng đã quen bá đạo, người nam nhân nào có thể chịu đựng được nàng? Tên nào không may mới cưới phải nàng!”
Lâm Uyên từ chối cho ý kiến.
Hai người có ăn tiếp hay không cũng chẳng còn quan trọng, La Khang An cũng đã mất hứng thú dùng cơm khi bị Tần Nghi chèn ép, hỏi thăm Lâm Uyên có muốn ăn nữa hay không, nếu không thì lập tức rời đi.
Trước khi đi, La Khang An không quên chạy tới nói đôi lời với Gia Cát Man.
Ngược lại Quan Tiểu Thanh chủ động chạy đến trước mặt Lâm Uyên, một lần nữa hẹn gặp nhau lúc tan làm…
Bạch Linh Lung hiểu rõ một chút tình huống, sau khi trở về ngồi trong phòng làm việc của mình, trầm ngâm một lúc thì nhấn một cái nút trên bàn.
Rất nhanh, trợ thủ Tô Xảo Lâm cất bước vào bên trong.
Bạch Linh Lung nói thẳng:
“Gọi quản lý Vương của phòng kinh doanh đến đây một chút.”
“Vâng.”
Tô Xảo Lâm lập tức đi làm.
Không bao lâu, một quý cô đoan trang gõ cửa tiến vào, người này chính là quản lý Vương của phòng kinh doanh.
Bạch Linh Lung đưa tay mời ngồi, lúc này quản lý Vương theo quy tắc ngồi phía đối diện của cô nàng, trong lòng có chút thấp thỏm lo lắng, không biết cớ sao đối phương cố ý gọi mình đến đây.
Nàng ta sớm đã nghĩ đến từng hạng mục công việc, đồng thời tính toán ngay trên đường tới đây, cảm thấy bản thân không có vấn đề gì mới đúng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!