Tiền Nhiệm Vô Song - Chương 2: Sóng sót sau tai nạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Tiền Nhiệm Vô Song


Chương 2: Sóng sót sau tai nạn


Tần Nghi nhìn ra lão không ấn tượng gì với người này, nhanh chóng giải thích, nói:

“Người này là Cự Linh Thần Vệ của Tiên Đô, thời điểm mười ba Thiên Ma tấn công Tiên Đô, trong lúc Nhị gia đối chiến với Bá Vương, La Khang An này từng trợ giúp một chút sức lực cho Nhị gia, sau cùng trọng thương Bá Vương. Hiện giờ có thể nhìn thấy trên hình ảnh thông báo lưu truyền.”

“Trợ giúp một chút sức lực cho Dương Chân? Lại còn trọng thương Bá Vương? La Khang An?”

Lạc Thiên Hà bày ra bộ mặt kinh ngạc, rõ ràng cảm thấy rất là ngoài ý muốn.

Nhị gia Dương Chân là nhân vật tầm cỡ nào? Đó là chiến tướng hàng đầu của Tiên Đình, người sở hữu danh tiếng vang dội đệ nhất Chiến Thần, trong tay cầm hơn phân nửa quyền uy binh mã Tiên Đình, chuyên đảm nhiệm chức vụ diệt trừ dư nghiệt tiền triều, bảo vệ trật tự của Tiên Đình.

Mà Bá Vương kia cũng không phải loại ăn chay, một trong mười ba Thiên Ma, đồng nghĩa một tên đầu sỏ trong số mười ba dư nghiệt tiền triều, chúng sinh vừa mới nghe danh đã sợ đến vỡ mật.

Có thể trợ giúp một chút sức lực cho Nhị gia Dương Chân, lại còn có thể trọng thương Bá Vương, từ lúc nào trong Cự Linh Thần Về của Tiên Đình xuất hiện nhân vật như vậy, thế mà chính mình cũng ngu ngu ngơ ngơ không biết?

Lạc Thiên Hà cảm thấy đầu óc choáng váng, quay đầu nhìn sang tên tùy tùng bên người, tổng vụ thành Bất Khuyết – Hoành Đào.

Hoành Đào bày ra bộ mặt nghi hoặc, sau đó hơi lắc đầu biểu thị chính hắn ta cũng chưa từng nghe nói đến nhân vật này.

Sau đó hắn ta quay người nhanh chóng đi đến một bên, mục đích là liên lạc với Tiên Đô kiểm chứng người gọi là La Khang An kia, nếu y thật sự là Cự Linh Thần Về của Tiên Đô, bên kia không có lý không biết gì về người này.

Lạc Thiên Hà tiếp tục hỏi thăm Tần Nghi, nói:

“La Khang An này đến thành Bất Khuyết ta, muốn làm chuyện gì vậy?”

Tần Nghi nói:

“Ý đã rút khỏi danh sách Cự Linh Thần Vệ, ta bỏ ra cái giá cao thuê y gia nhập thương hội Tần thị.”

Lạc Thiên Hà giật nảy cả mình, càng lúc càng nghi ngờ, nói:

“Một người có thể trọng thương ma đầu Bá Vương, Tiên Đô bên kia hẳn sẽ không thiếu người ra giá mời chào, làm sao lại nhận lời ngươi chạy tới nơi này?”

Thương hội Tần thị tại thành Bất Khuyết tuy là thuộc loại số một, nhưng so sánh với toàn Tiên giới, chẳng khác nào đom đóm so với trăng sao.

Tần Nghi nói:

“Y gặp phải một chút xa lánh ở Tiên Đô, có thể nói là vận khí của Tần thị ta.”

Lời này có ý là nàng đã hốt hàng.

Lạc Thiên Hà phát ra tiếng “a” một cái biểu thị đã hiểu, lời sâu ý nặng nói:

“Không tiếc tìm một tên Thần Vệ như thế từ Tiên Đô xa xôi, xem ra Côn Quảng Tiên Vực muốn công khai đấu thầu Cự Linh Thần lần này, ngươi hẳn là muốn quyết tâm đoạt quyền xông về phía trước.”

Cái gọi là Cự Linh Thần, nói ngắn gọn chính là dùng trận pháp tập trung lượng lớn năng lượng từ linh thạch, mượn nhờ năng lượng khổng lồ từ nó để cường hoành phóng đại Tiên khí của người không chế pháp lực, trong danh xưng có chữ “thần” đã đủ chứng minh uy lực của nó.

Tiên giới có rất nhiều vùng đất hoang vu đầy rẫy hung thú hoành hành, Cự Linh Thần sớm đã xuất hiện từ khi một số quý tử vốn có thiên phú tu hành không cao, cho nên đã dùng tài nguyên luyện chế đồ vật tự vệ, nói cách khác là một ít người luyện chế ra đồ chơi mà thôi. Theo kỹ xảo luyện chế ngày càng tinh tiến, uy lực cũng ngày càng nâng cao, dần dần các tu sĩ có pháp lực cao thâm cũng vận dụng nó.

Người bình thường tu hành một quãng đường thật dài mới sở hữu tu vi cao thâm, nhưng muốn luyện chế Cự Linh Thần này lại dễ dàng hơn nhiều, giúp cho tu sĩ bình thường bạo tăng sức chiến đấu, thế là “Cự Linh Thần” dần dần được đặt vào danh sách tác chiến của Tiên Đình, sau đó ngưng tụ thành quân.

Mà người điều khiển vật này được xưng là Thần Về, Cự Linh Thần được ví là máy móc, Thần Về khống chế và phát huy uy lực của nó được ví là linh hồn.

Sau màn giao chiến nảy lửa với dư nghiệt tiền triều làm loạn lần này, Cự Linh Thần đã cho thấy vài khuyết điểm. Nói một cách đơn giản chính là các mắt xích của Cự Linh Thần sau nhiều lần vận dụng đã xảy ra vấn đề.

Nhằm giải quyết vấn đề này, Côn Quảng Tiên Vực nhận được ngỏ ý của Tiên Đình, công khai đấu thầu chính là muốn tiếp thu ý kiến quần chúng.

Côn Quảng Tiên Vực quản lý Cửu Châu, thành Bất Khuyết chỉ thuộc một châu trong số đó.

Tần Nghi bất lực nói:

“Thành chủ, ngài cũng biết Tần thị ta lập nghiệp từ mỏ linh thạch, hiện giờ mỏ linh thạch đã đứng trước tình cảnh khô kiệt, thương hội lại không có tích cực chuyển chức nghiệp, nếu không mau chóng tìm ra một sản nghiệp trụ cột khác, tương lai chắc chắn không máy sáng lạn, ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Lần này Tiên vực cung cấp một cơ hội cạnh tranh công bằng, chuyện này là một cơ hội hiếm có đối với Tần thị ta, bản thân không muốn bỏ lỡ, cho nên phải tranh thủ một chút.”

Lạc Thiên Hà đưa tay vuốt râu, nói:

“Ta có thể lý giải cảm xúc của ngươi. Nhưng ngươi cũng phải hiểu được, Tiên Vực tự nhiên nguyện ý cho các ngươi một cơ hội cạnh tranh công bằng, hai chữ ‘cạnh tranh’ mang ý nghĩa như thế nào, chắc hẳn không cần ta phải giải thích thêm.

Côn Quảng Tiên Vực vốn có hai thương hội quản lý sản nghiệp liên quan đến Cự Linh Thần, trong tình thế nước sôi lửa bỏng, Tần thị ngươi đột nhiên chen ngang một chân vào, muốn đối mặt với hai nhà kia như thế nào, chắc hẳn ngươi cũng đã chuẩn bị tâm lý?

Người sáng suốt đều biết bên phía Côn Quảng Tiên Vực chỉ là một điểm thử nghiệm của Tiên Đình, một khi thành công sẽ có cơ hội cực lớn ăn toàn bộ lợi nhuận của Tiên Đình. Lợi ích lớn như vậy, sợ rằng thương hội của các Tiên vực khác cũng tránh phải muốn nhúng một tay vào, ngươi xác định bản thân có thể thắng sao?

Ta không muốn tranh luận chuyện buôn bán của các ngươi, cũng không phải muốn ngăn cản Tần thị ngươi tham gia vào cái nghề này, chỉ là nghe nói Tần thị ngươi không tiếc vốn liếng đầu nhập to lớn, chẳng khác nào cầm toàn bộ gia sản đi đánh cược một trận, một khi sa cơ rất có thể không gượng dậy nổi, tốt nhất nên nghĩ thông suốt thấu đáo.”

Tần Nghi hơi hạ thấp người, nói:

“Cảm ơn ý tốt của thành chủ, giương cung không thể rút lại tên, khoản đầu nhập khổng lồ đã bỏ ra, không còn quay đầu được nữa rồi.”

“Hầy!”

Lạc Thiên Hà thở dài, nói:

“Nha đầu, ta nhìn ngươi lớn lên từ bé, không cần phải xúc động chứng minh bản thân mạnh hơn phụ thân, việc này không phải hành động sáng suốt.”

Tần Nghi:

“Tần Nghi biết phân tấc trong lòng. Thành chủ là lão nhân Tiên Cung, lại còn là lão sư của vực chủ Côn Quảng Tiên Vực, mong rằng đến lúc đó thành chủ nói ngọt cho Tần thị ta nhiều hơn.”

Lạc Thiên Hà nói:

“Phụ thân ngươi – Tần Đạo Biên quen biết nhiều năm với ta, nhiều lần xuất tiền xuất lực cho thành Bất Khuyết, lúc nói chuyện nên giúp Tần thị thì sẽ giúp. Nhưng ta cũng chỉ có thể giúp qua lời sâu ý nặng đúng không? Cậy già lên mặt ngang ngược giúp đỡ cũng đâu phải chuyện hay, đến lúc đó Nam Như vực chủ cũng không cách nào bàn giao với Tiên Đình, bản thân các ngươi cũng phải lấy ra đồ vật có giá trị mới được.”

Tần Nghi đáp:

“Thành chủ cứ yên tâm, nếu bản thân không có nắm chắc, ta cũng không dám làm liều đầu nhập to lớn như thế, chỉ mong mọi thứ đều công bằng.”

Lạc Thiên Hà cảm thán một tiếng, cần phải lau mắt nhìn nàng ta nhiều một chút, nhìn thấy vẻ tự tin của đối phương, chắc hẳn thật sự có cái gì nắm chắc, Tần thị dám can đảm chuyển chức nghiệp, Tần Đạo Biên lại không lên tiếng phản đối, phía sau hiển nhiên giấu đi sản nghiệp cơ mật nào đó, chuyện quan trọng nên lão cũng không hỏi nhiều.

Nhưng mà lão có ý tốt nhắc nhở đôi chút, nói:

“Cự Linh Thần có quan hệ tới lợi ích to lớn, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, các ngươi cần phải cẩn thận một chút.”

“Vâng!”

Tần Nghi khom người cám ơn.

Ngay lúc này, Hoành Đào vội vàng bước nhanh tới, giọng nói gấp rút, báo:

“Thành chủ, xảy ra chuyện rồi, cô nương Chu Lỵ gửi tới tín hiệu cầu cứu, nàng cưỡi Côn Thuyền tiến vào Côn Quảng Tiên Vực, sau đó phải phải phục kích của dư nghiệt tiền triều.”

Tần Nghi nghe xong lập tức kinh sợ, không cần suy nghĩ cũng biết, người mà đối phương nhắc tới cùng với người mà nàng ta phải nghênh đón, chắc chắn cưỡi chung một Côn thuyền, nói theo một ý nghĩa khác, vị khách mà mình nghênh đón cũng đã gặp nạn.

Nàng ta còn chưa kịp mở miệng, bỗng cảm giác nhiệt độ bốn phía đột ngột giảm xuống, một nguồn hàn ý lạnh lẽo toát ra từ người Lạc Thiên Thần, phát hiện dưới chân lão ngưng kết băng vụ lan ra bốn phía, Tần Nghi không phải tu sĩ, bản thân lại ăn mặc ít vải, không chịu được sự lạnh giá, cho nên vô ý thức lùi lại mấy bước.

“Một đám chó má cả gan làm loạn!”

Lạc Thiên Hà rằng giọng quát lên, phát hiện phản ứng của Tần Nghi, lão thu lại hàn ý tỏa ra trong vô thức, quay sang nói với Hoành Đào:

“Ngươi lập tức liên hệ với Nam Thư vực chủ, bảo y cho người gần đó cứu viện.”

Hoành Đào nói:

“Đã liên hệ với bên kia Tiên vực, bọn họ cũng đã xác nhận tình huống, đồng thời cho nhân mã gần đó xuất kích, còn lại ngoài tầm kiểm soát, chỉ có thể chờ đợi tin tức.”

Ánh mắt Lạc Thiên Hà nhìn về phương xa, sắc mặt nghiêm nghị, rặn ra từng chữ: “Dư.. nghiệt.. tiền.. triều..”

Tần Nghi đứng một bên trầm mặc, hiện giờ chỉ có thể nghe theo mệnh trời, ngẫm lại đến nhân vật mà đối phương vừa đề cập, sau đó thử tới gần hỏi một câu:

“Thành chủ, không biết cô nương Chu Lỵ vừa nhắc tới là người phương nào?”

Ánh mắt Lạc Thiên Hà quét qua, ngập ngừng nói:

“Là cái…”

Lão hơi trầm ngâm, sau đó quay sang Hoành Đào, hỏi:

“Gọi là cái gì nhỉ?”

Hoành Đào đáp:

“Người ghi chép tin tức, nhân gian thường gọi là phóng viên.”

“A, đúng rồi, là phóng viên.”

Lạc Thiên Hà gật đầu đáp lời, lão cảm thấy cụm từ mới mẻ này có chút khó đọc.

Tần Nghi nghe một cái liền hiểu, người trẻ tuổi tiếp thu chuyện mới mẻ rất nhanh nhạy, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy khó hiểu, hỏi:

“Bỏ qua sự vô lễ của Tần Nghi, một tên phóng viên có thể đáng giá cho thành chủ đích thân đến nghênh đón, chẳng lẽ sau lưng nàng có bối cảnh gì sao?”

Lạc Thiên Hà vuốt râu hậm hực một tiếng, nói:

“Dư nghiệt tiền triều làm loạn, có người lo ngại thành Bất Khuyết chúng ta quá bình yên, nói xấu chỉ chỏ sau lưng, cho rằng chỗ này của lão phu không dốc sức, mặc cho dư nghiệt tiền triều phát triển an ổn. Ngược lại dư nghiệt tiền triều lại không làm loạn cái gì ở thành Bất Khuyết, ta ngồi nhìn cái gì đây? Chẳng buồn giải thích làm gì.

Hiện giờ không phải có nghề nghiệp cái gì mà phóng viên đó sao, ta suy đi nghĩ lại cũng nên tốn chút nước miếng cho thành Bất Khuyết, khiến bên ngoài biết rõ tình huống thành Bất Khuyết ta, miễn cho có người ăn nói bậy bạ.

Sau một hồi tuyển chọn kỹ lưỡng, phát hiện cô nương Chu Lỵ có xuất thân là người của thành Bất Khuyết. Cuộc đối chiến giữa Bá Vương và Nhị gia ở Tiên giới đang lưu truyền rộng rãi, chính là công sức liều chết bán mạng từ cô nương này, bây giờ phóng viên có danh tiếng không nhỏ trong giới kinh doanh, trong Tiên Đô vừa xuất hiện là có người cướp lấy.

Cũng là ta lấy tình thâm, lấy nghĩa nặng, sau cùng thuyết phục nàng trở về quê nhà, chuẩn bị giúp nàng gầy dựng lên cái nghề này tại thành Bất Khuyết.”

Tần Nghi rốt cuộc đã hiểu, thành chủ đích thân mời tới, lại còn đích thân nghênh đón, chính là vì muốn biểu hiện thành ý, nàng ta thăm dò thêm một câu:

“Thành chủ cớ sao không cho nàng di chuyển bằng truyền tống trận?”

Lạc Thiên Hà đáp:

“Đã nói rồi, kết quả là nàng từ chối, lý do là muốn tự mình trải nghiệm một chút. Hiện tại có thể thấy, cô nương này đích xác là gan lớn, ưa thích mạo hiểm mà… Chỉ mong đừng xảy ra chuyện.”

Lão vừa nói vừa lắc đầu.

Đôi mắt sáng của Tần Nghi nhìn về phương xa, trong lòng nàng ta không những không thầm mong đừng xảy ra chuyện, mà còn hy vọng La Khang An có thể bình an đến đây, bằng không sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với thương hội Tần thị.

“Cứ tưởng đi chầu ông bà rồi!”

Trong Côn Thuyền, đám hành khách như trút được gánh nặng, nhìn thấy một đội Cự Linh Thần giải vây thành công, đồng thời truy sát theo dư nghiệt tiền triều, thậm chí có không ít người reo hò sống sót sau tai nạn.

Trên thân Côn chồng chất vết thương, nhưng nó vẫn tuân thủ ước định, kéo lấy cơ thể thương tích tiếp tục phi hành cấp tốc.

Chu Lỵ xác nhận tránh thoát một kiếp nạn, nhẹ nhàng vỗ ngực thở ra một hơi, bỗng nhìn sang nam tử có tinh thần sa sút, phát hiện hắn vẫn như ban đầu tựa đầu nhắm mắt, từ đầu đến cuối giữ bộ mặt thản nhiên, nàng không tin một màn vừa rồi dọa mọi người đến mức run sợ mà vị này vẫn ngủ ngon, có cần phải điềm tĩnh đến vậy không!

Uốn nắn người, nàng vừa chuẩn bị chủ động bắt chuyện, bỗng phát hiện chân mình như bị cái gì trói chặt, quay đầu nhìn lại mới thấy năm tử tên gọi là La Khang An bị dọa đến nằm xuống, hai tay ôm chặt đùi nàng cùng với bộ mặt khiếp vía.

Chu Lỵ lay lắc chân, vừa giận vừa xấu hổ quát lên:

“Buông tay ra!”

“Hửm?”

La Khang An ngẩng đầu nhìn nàng, hai tay ôm lấy cũng không có thả ra, dường như không ý thức được chính mình đang làm gì.

Một đại cô nương bị một tên nam nhân ông chặt đùi không buông, Chu Lỵ xấu hổ đến tức run người, nâng lên một cái chân khác đạp…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN