Tiền Nhiệm Vô Song - Chương 29: Cự Linh Thần!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Tiền Nhiệm Vô Song


Chương 29: Cự Linh Thần!


Triệu Nguyên Thần không còn xa lạ gì với nhóm người Phan thị, bất quá có chút khó tin là, người bị đánh đến mức biến dạng kia có thật là Phan Lăng Vân?

Còn có người bị đánh cho trọng thương, chính là tâm phúc của Phan Lăng Vân – Câu Tinh, Triệu Nguyên Thần cũng nhận biết đối phương, còn có từng người kia nữa, rõ ràng là bị bắt đi.

Mà người dẫn đầu lại là tổng quản thành Bất Khuyết – Hoành Đào.

Người ra ra vào vào Tần thị không khỏi ngạc nhiên, chẳng ai biết là chuyện gì xảy ra, Hoành Đào đích thân ra tay, quy mô lớn vậy sao?

Đám người Hoành Đào đi ra cửa không bao xa, ngay tức khắc áp giải người bay vút lên trời, dần dần biến mất khỏi trên không trung.

Người ra ra vào vào bàn tán với nhau, hỏi thăm xảy ra chuyện gì.

Triệu Nguyên Thần cùng với Tào Lộ Cường hai mặt nhìn nhau, hỏi đối phương một câu:

“Chuyện gì xảy ra?”

Tào Lộ Cường đáp:

“Hình như là lão tam của Phan gia.”

Triệu Nguyên Thần nói:

“Nói nhảm, ta quen biết con tomboy kia còn hơn ngươi.”

Tào Lộ Cường đáp:

“Có vẻ như bị Hoành Đào bắt đi.”

Triệu Nguyên Thần tức giận nói:

“Ta không có mù.”

Tào Lộ Cường làm quái nào biết chuyện gì xảy ra, nghi ngờ nói:

“Mục đích tới đây của Phan thị không cần phải nói, có phải vì chuyện Cự Linh Thần mà xảy ra xung đột với Tần thị, dẫn đến người của thành vệ ra tay?”

Triệu Nguyên Thần nhíu mày, ngoại trừ nguyên nhân này, hắn ta thật sự cũng không nghi ra được lý do nào khác, nghi hoặc nói:

“Ta hiểu rất rõ con tomboy này, dù nàng ta có vênh váo thế nào cũng tuyệt đối không dám ngang nhiên làm loạn trong Tần thị, nàng ta vẫn chưa ngốc đến tình trạng như vậy, đồng thời cũng không có cái gan đó, cùng lắm chỉ xảy ra chút cãi nhau mà thôi, há có thể làm đến mức tổng quản của thành Bất Khuyết đích thân ra tay?”

Tào Lộ Cường đáp:

“Đã bị đánh đến mức này, tuyệt đối không phải Tần thị ra tay, chỉ có thể là thành vệ mà thôi. Lạc Thiên Hà rất công tư phân minh rõ ràng, nếu như Tần thị dám ngang nhiên ra tay, người bị bắt đi không chỉ mỗi Phan thị, ít nhất cũng phải mang người của Tần thị đi cùng, huống hồ còn là ra tay với Phan thị, chắc chắn sẽ không qua loa, xét từ bộ dáng có thể thấy là thành vệ ra tay thu thập rồi.

Một chút cãi vã há có thể làm đến mức này? Nếu như thật sự chỉ là một chút cãi vã, mà đã như thế thì… Triệu huynh, ngươi xác định có còn muốn tạo tình huống ngoài ý muốn gặp mặt Tần thị không?”

Triệu Nguyên Thần nuốt ngụm nước bọt, ngước đầu nhìn lên gốc đại thụ che trời trước mắt này, Tần thị không là cái gì trong mắt hắn ta, điều khiến hắn ta e ngại là lực lượng của Tiên Đình, bên kia có thể dễ dàng nghiền ép Chu thị, hơn nữa Phan Lăng Vân rơi vào kết cục hôm nay, người khống chế thành Bất Khuyết có vẻ tỏ thái độ đứng về phía Tần thị, hắn ta thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Đi.”

Triệu Nguyên Thần quay đầu cho một câu, sau đó chui vào trong xe.

Hai người lái xe nhanh chóng rời đi…

Sau khi hai bên ký kết hoàn tất thì mở một bữa tiệc ăn mừng, Tần Nghi tự mình chiêu đãi nhóm người Chy Lỵ ăn cơm trưa.

Giữa buổi tiệc, Tần Nghi nói ở trước mặt Chu Lỵ, khoản tiền trên hợp đồng đã chuẩn bị xong, buổi chiều sẽ chuyển khoản cho bên phía đài truyền hình, nàng nói một cách dứt khoát và lưu loát, Chy Lỵ nghe rất vui sướng.

Tàn tiệc, mấy người Chu Lỵ không tiếp tục ở lại, đồng thời muốn trở về triệu tập người, ngay buổi chiều triển khai hợp tác toàn vẹn với người bên phía Tần thị.

Tần thị bày tỏ rất dứt khoát, đài truyền hình cũng không thể biểu hiện lề mề.

Tần Nghi kiên trì đưa tiễn nhóm người Chu Lỵ xuống dưới lầu, sau đó mới trở về phòng làm việc của mình, nàng đứng ở trước cửa sổ, nhìn toàn bộ thành Bất Khuyết từ trên cao, tình thế thuận lợi nằm trong kiểm soát của nàng, không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, rốt cuộc đã có thể nhẹ nhàng thở ra.

Thực tế loại ký kết quy mô này không cần nàng phải đích thân ra mặt, làm như thế là vì cho Lạc Thiên Hà đầy đủ mặt mũi, cũng đồng thời muốn đối phương thấy rõ, tất cả đều là kế hoạch lợi dụng.

Nghe được tiếng bước chân của Bạch Linh Lung, Tần Nghi vẫn đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía cô nàng, hỏi:

“Bọn người Triệu Nguyên Thần đâu rồi?”

Bạch Linh Lung đi đến bên người nàng, đáp:

“Sau khi hắn ta nhìn thấy đám người Hoành Đào và Phan Lăng Vân, ngay lập tức rời đi.”

“Hừ!”

Khóe miệng Tần Nghi nhếch lên một nụ cười trào phúng.

Bạch Linh Lung có hơi lo lắng, nói:

“Chu thị và Phan thị đều đã cho người đến, ngược lại ngươi ngay cả mặt cũng không gặp, hơn nữa còn náo ra chuyện này, chẳng khác nào nói thẳng là không thương lượng, một chút khiêm nhường cũng không có, sợ rằng hai nhà này sẽ không tiếp tục khách khí.”

Tần Nghi ôm hai tay ở trước ngực, nói:

“Gặp mặt thì có gì để thương lượng? Bọn hắn muốn nói cái gì, tất cả mọi người đều rõ ràng, ta không cho bọn hắn khả năng đó, còn muốn thương lượng thế nào? Nếu đã có ý định khai chiến, không cần thiết phải tiêu hao tinh lực với bọn hắn, cũng không cần những khách khí này.”

Bạch Linh Lung đáp:

“Thực chất ý của hội trưởng cũ là, thực lực của Phan gia và Chu gia bày ngay trước mắt, lùi một bước để thấy trời cao biển rộng, không ngại thương lượng một chút, nếu như có thể hy sinh một chút lợi ích để bảo vệ phần lớn lợi ích, vậy thì không bằng thỏa hiệp, một khi đến mức quá khó nhịn, sau cùng ngươi chết ta sống cũng không muộn.”

Tần Nghi đáp:

“Phụ thân đã lớn tuổi, không còn sắc bén như lúc gầy dựng sản nghiệp, làm việc dần hướng tới bảo thủ, bằng không mẫu thân của ta cũng sẽ chẳng gặp nạn trên tay đối thủ, dẫn đến kết quả mất sớm như thế. Dưới tình huống không đủ thực lực mà muốn thỏa hiệp với đối phương, Chu thị và Phan thị sẽ không ngồi yên nhìn xuất hiện thêm một nhà thứ ba, có thể ngồi ngang hàng với bọn hắn trong Côn Quảng Tiên Vực, một khi có người ngoi lên thì bọn hắn sẽ dùng đủ biện pháp chèn ép, ngươi biểu hiện yếu một phần, đối phương sẽ càng lấn thêm một bước.”

Nàng từ từ quay đầu nhìn Bạch Linh Lung, nói:

“Bọn hắn đã muốn tranh hùng trong Côn Quảng Tiên Vực, ngược lại ta căn bản không có suy nghĩ sẽ tranh ăn với bọn hắn trong một cái nồi!”

Bạch Linh Lung ngạc nhiên không hiểu.

Tần Nghi quay người đi đến ngồi xuống sau bàn làm việc, cởi ra đôi giày cao gót dưới chân, đốt điếu thuốc, một mình đắm chìm trong làn khói lượn lờ, miên man suy tư.

Lần này nàng dẫn trước gây khó dễ, cũng chính là muốn đối phương nhìn thấy rõ thái độ của Lạc Thiên Hà, dựa vào đó chấn nhiếp đối phương, từ đó tránh được một số nguy hiểm, dùng đòn phủ đầu để chiếm được cục diện chủ động một chút, vẫn còn hơn khắp nơi rơi vào bị động, rất bất lợi cho va chạm sau này. Có thể khiến đối thủ sợ hãi không dám động tay chân, đều là có lợi đối với nàng.

Triệu Nguyên Thần bị hù chạy, có thể thấy hiệu quả đã được phát huy.

Dãy núi vây quanh, cỏ xanh tươi tốt, có hoang vu núi, cũng có vực sâu vạn trượng, nơi này là Thần Vệ doanh của thành Bất Khuyết.

Chính là nơi đóng quân Cự Linh Thần của thành Bất Khuyết, đề phòng vô cùng sâm nghiêm.

Lâm Uyên và La Khang An cần phải trải qua kiểm tra cẩn thận mới được tiến vào, điều kiện đi đến đây cũng là phải nhận được sự cho phép trước đó.

Thần Vệ doanh tuy nằm bên ngoài thành Bất Khuyết, bất quá phạm vi khu vực của thành Bất Khuyết rất lớn, hai người đến là đã giữa trưa.

Hai người vừa đến thì được đưa vào một cái sơn động, sau khi bấm một số nút ngẫu nhiên, cửa lớn sơn động mới mở ra, trong một không gian hình trụ cao lớn có một bóng người cao to đứng đấy, người đứng trên mặt đất phải ngẩn cao đầu hết mức mới có thể thấy rõ bộ dáng.

Người khổng lồ nhắm mắt đứng yên, cách ăn mặc nghiêm trang, cao khoảng chừng 15 trượng, dựa theo giải thích của nhân gian, độ cao khoảng chừng 45 mét, thứ này được gọi là Cự Linh Thần.

Lâm Uyên tiếp xúc với nó không ít ở Linh Sơn, nhìn một cái đã nhận ra ngay, Cự Linh Thần này cũng không phải phân loại chính thức của Tiên Đình, Cự Linh Thần thuộc Tiên Đình đều có bề ngoài là người mặc giáp chiến, giống hệt với những thiên binh thiên tướng, có thể nói là phiên bản phóng đại.

Đương nhiên, Cự Linh Thần thuộc Tiên Đình cũng không phải thật sự mặc giáp chiến, chỉ đơn giản là bề ngoài được luyện chế thành người mặc giáp chiến.

La Khang An đưa ta vỗ bả vai Lâm Uyên, ra hiệu cho hắn cùng tiến đến, hai người đi đến bậc thang nằm một bên, cất bước đi lên.

Điểm đích là đầu của Cự Linh Thần nằm ở vị trí cao nhất, hai người lên xuống bậc thang lại dọc theo không gian kim loại hình trụ trên vách tường, cuối cùng đi tới một cây cầu chia thành hai hướng, phân biệt tới bên hai cái tai của Cự Linh Thàn.

Đầu của Cự Linh Thần chính là khu vực khống chế chủ yếu, hai bên lỗ tai chính là đường vào trong.

Hai người tiến vào lỗ tai đứng trước một vật hình tròn, phía trước là các loại mặt kính, La Khang An là người nắm quyền khởi động, đưa tay nhấn vào một khối mặt kính trên cửa, pháp lực trên người bắt đầu dao động. Theo luồng pháp lực rót vào, mặt kính phát ra ánh sáng, các mặt kính vây xung quanh lập tức co vào.

Từng khối cầu gai sắt kín kẽ lần lượt rút vào trong bốn vách tường, không chỉ một tầng, mà chính là từng tầng co rút lại.

Sau cùng La Khang An đẩy mặt kính ra phía trước, vừa đi vừa nói với người bên cạnh:

“Sau khi đi ra ngươi cũng đưa vào pháp lực nhận chủ với Cự Linh Thần, say này thuận tiện cho việc ra vào.”

Phía sau mặt kính là một cây cột kinh loại, trên cây cột tràn đầy gai sắt có một cái lỗ tròn giống con mắt.

Mặt kính chịu áp lực rúc về phía sau, mãi cho đến khi co vào vừa khít với lỗ mắt, cánh cửa bên trong rốt cuộc mở ra.

Hai người bước vào cửa xong, La Khang An đè xuống một cái chốt, một mặt tường đang di động chuyển đổi, cánh cửa phía sau tự động đóng lại, bên ngoài ong ong vài tiếng, một lần nữa vô số quả cầu gai sắt phong kín đường đi.

Trong không gian nhỏ, hai người bước lên mười bậc thang, từ trong lỗ đi lên phía trên, đi tới một không gian hình tròn rộng rãi, có có dưới đất là bằng phẳng.

La Khang An nhấn một cái nút trên vách, đường đi vào tự động đóng lại, hai người tựa như tiến vào một không gian bịt kín.

Dưới đất là một cái hình ngôi sao sáu cánh, nó chính là một tòa trận pháp kết nối với khu vực trung tâm.

Toàn bộ dưới mặt đất trong suốt vuông vức, khảm đầy các viên linh thạch màu đen tràn đầy năng lượng.

Mỗi viên linh thạch dồi dào này đều có giá trị không nhỏ, thế mà nơi này được lắp đầy, Lâm Uyên nhìn vài lần đã có thể thấy mức độ giàu có của Tần thị, không biết chuyện này phải chăng có liên quan gì với Tần thị vốn khai thác mỏ linh thạch.

La Khang An đi tới một bên trượt ra mặt tường tròn, lấy một bộ nối mốc cài lên người mình.

Thứ này giúp người mặc giữ chặt bản thân ở một chỗ, sau đó y quay người chỉ chỉ bốn phía, nói:

“Ngươi đoán đây là Cự Linh Thần đời thứ mấy? Đời thứ sáu! Không thua kém gì một tôn được luyện chế bởi Tiên Đình, Tần thị có thể làm ra một tôn này, chắc hẳn đã bỏ ra giá tiền rất lớn.”

Đời thứ sáu? Lâm Uyên tốt xấu gì cũng xuất thân từ Linh Sơn, đương nhiên biết đời thứ sáu có ý nghĩa thế nào.

Cự Linh Thần tốt nhất trước mắt là đời thứ bảy, cũng chính là phân phối ở Tiên Đô, vì tránh cho thần binh lợi khí rơi vào tay người làm loạn, phạm vi đưa vào sử dụng đã được khống chế nghiêm ngặt. Không có cách, một khi sử dụng trên phạm vi lớn rất dễ cho người khác lợi dụng sơ hở, rút nhỏ phạm vi sử dụng là biện pháp quản chế tốt nhất.

Mà thần vệ bên ngoài Tiên Đô, phần lớn đều sử dụng mặt hàng đào thải của Tiên Đô, chỉ khi nào thần về Tiên Đô tiến hành thay đổi, địa phương khác mới được phổ cập.

Mặc dù như thế, Cự Linh Thần đời thứ sáu này không thể coi thường, rất nhiều nơi vẫn còn chưa được sở hữu, vẫn còn nhiều nơi chỉ sử dụng đời thứ tư hoặc thứ năm, Tần thị có thể thu tới tay một tôn này, giá tiền bỏ ra có thể nghĩ.

Lâm Uyên biểu hiện nghi hoặc, hỏi:

“Tần thị muốn làm gì?”

La Khang An cười ha hả, nói:

“Buôn bán, còn có thể làm gì, khẳng định là có liên quan đến mua bán rồi.”

Vấn đề nhìn như rất nhỏ khiến người ta khó hiểu, kết quả y có thể thuận miệng nói một câu vạch phá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN