Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) - Chương 10: Nếu như tôi thua, liền mặc cho cậu xử trí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)


Chương 10: Nếu như tôi thua, liền mặc cho cậu xử trí


Anh chàng Viễn Hàng này từ trước đến nay ngang ngược càn rỡ đã quen nơi nào thấy qua anh ta đem tư thái của mình hạ thấp như vậy? Nghe ý của anh ta, không chỉ có cảm kích hơn nữa còn cam tâm tình nguyện bị Trì Vân Phàm chơi đùa trong lòng bàn tay. Cũng không biết đến cùng Trì Vân Phàm đã cho anh ta ăn bùa mê thuốc lú gì, u mê đến nỗi tôn nghiêm người đàn ông cũng không cần. Tiêu Dĩnh lại nghĩ tới bức thư tình tự rước lấy nhục kia, tức giận đến đỉnh đầu đều nhanh bốc khói: “Cậu, cậu..”

Hơn nửa ngày “Cậu” cũng chưa nói tiếp được gì.

Giữa lông mày Hứa Viễn Hàng đã nhiễm lên vài phần không kiên nhẫn, lười phản ứng với cô ta, trực tiếp mang bóng đi.

Tiêu Dĩnh nhìn bóng lưng dần dần đi xa của anh, vừa dậm chân vừa đè ép cuống họng thét lên. Sau khi phát tiết xong mới mang theo một bụng tức giận chưa tiêu mà rời đi.

Bốn phía khôi phục yên tĩnh lần nữa, mưa cũng ngừng, trên bầu trời màu xám bạc, mặt trời chỉ còn một vòng ánh sáng nhu hòa.

Trì Vân Phàm nhìn những hàng cây xanh mới bị mưa cuốn trôi bụi bẩn, trong veo, sức sống dạt dào. Cô thở dài một hơi, không thể nhớ được lần cuối cùng mình cười từ tận đáy lòng là vào lúc nào, vừa lâu vừa xa lạ. Cô hiếm khi tùy hứng dung túng chính mình đắm chìm trong đó.

Cô nhớ lại những lời của Hứa Viễn Hàng: Ôn nhu hiền lành? Ngoan ngoãn nghe lời?

Thì ra trong mắt anh, cô cũng là dạng này?

Hứa Viễn Hàng không bao giờ nghĩ rằng Trì Vân Phàm đang đứng sau bức tường, nếu anh biết những lời buồn nôn kia đều bị cô nghe thấy, có lẽ anh sẽ muốn tìm một sợi dây để treo cổ mình, anh trở lại phòng học, tiện tay đem bóng rổ nhét vào gầm ghế.

Đại Tráng ngồi phía sau cứ “éc éc” rên rỉ như heo kêu, Tiểu Bạch ngồi cùng bàn với cậu, hai ngày trước xin nghỉ về dự đám tang bà ngoại, vừa đi học lại lo lắng hỏi: “Tráng ca, anh không sao chứ?”

“Chuyện lớn.” Đại Tráng vểnh nửa cái mông lên không trung, mặt nhăn như trái mướp đắng, suy yếu nói: “Tối hôm qua mẹ xào thêm rau cho anh, bỏ thêm mấy roi mây trong món thịt heo kho[1].”

Tiểu Bạch tâm tư đơn thuần, nghe không ra ngụ ý của cậu ta, buồn bực nói: “Đây không phải chuyện tốt sao?”

“Tiểu Bạch, cậu thật sự xứng đáng với cái tên này của mình.” Đại Tráng đành phải nói rõ, “Anh của chú lại bị mẹ đánh.”

Rõ ràng chổi lông gà cậu đều giấu rồi, ai ngờ mẹ cậu không biết từ chỗ nào lại lôi ra một cây roi mây, đuổi đánh cậu từ đầu đường tới cuối phố.

Tiểu Bạch nghe xong lòng còn sợ hãi, nuốt nước miếng một cái: “Mẹ anh thật hung dữ.”

“Nói bậy!” Đại Tráng không thừa nhận những thứ không tốt của mẹ cậu mà người khác nói, còn rất bao che, “Bà có hung dữ, cũng là người mẹ tốt nhất toàn thế giới!”

Đinh nữ sĩ-mẹ của Đại Tráng không phải mẹ ruột cậu. Mười tám năm trước, mẹ ruột cậu đem cậu nhét vào cửa hàng vịt quay của Đinh nữ sĩ, trên người cậu chỉ bọc một tấm chăn mỏng mới tinh, bên cạnh thả một hộp sữa bột cùng một bình sữa, phía trên dán giấy ghi chú, cong vẹo viết ba chữ “Đinh Tĩnh Nghi”. Trừ cái đó ra, không còn cái gì nữa.

Lúc ấy, Đinh nữ sĩ-một góa phụ, đã nhận nuôi cậu, tự mình tay phân tay nước tiểu mà đem cậu từ đứa bé con nhỏ xíu xiu nuôi thành thanh niên trai tráng một trăm tám mươi cân.

Bởi vì có Đinh nữ sĩ, Đại Tráng không cảm thấy thân thế mình có chút bi thảm nào, muốn nói thảm, ai có thể thảm hơn Viễn ca của cậu chứ? Không cha không mẹ không nói, Tết cũng không có ai ở nhà, học phí và sinh hoạt phải tự kiếm.

Cậu nhìn người đang ngồi trước mặt mình, ánh mắt tràn đầy hào quang tình mẹ: “Viễn ca, buổi tối em làm đồ ăn ngon cho anh.”

Hứa Viễn Hàng nghiêng đầu, hơi câu khóe môi, cười như không cười: “Roi mây nấu thịt heo hả?”

“Không dám không dám.” Đại Tráng lập tức xua tay, suy nghĩ một hồi, “Tiệc BBQ thì thế nào?”

Hứa Viễn Hàng làm động tác “OK”.

Đại Tráng còn nói: “Tiểu Bạch cậu cũng tới đi.”

Vừa vặn ngày mai chủ nhật, toàn thể học sinh lớp 12 được nghỉ một ngày, Tiểu Bạch liền vui sướng đáp ứng.

Định xong thời gian tiệc BBQ, tiếng chuông vào học cũng đem giáo viên Vật lý mang tới bục giảng, trong mắt đám học sinh nằm sấp đến ngã trái ngã phải ở bên dưới, ông tựa như không tồn tại. Câu đứng dậy chào ông cũng không gọi, lật tờ giấy ra, bình tĩnh đối mặt với không khí nói: “Các em học sinh, tiết này chúng ta nói về định luật..”

Trong tiết tấu buồn tẻ, ba tiết học nhàm chán chiều nay cũng kết thúc.

Tiếng chuông vừa vang, Hứa Viễn Hàng liền nắm lấy balo nhanh chóng chạy. Đại Tráng ở phía sau gọi anh, đi đâu vậy Viễn ca? Anh đều không nghe thấy.

Hứa Viễn Hàng ở dưới lầu tổng hợp chờ mấy phút, Trì Vân Phàm liền xuất hiện, đợi cô đi ra một đoạn, anh mới không nhanh không chậm đi theo.

Học sinh lớp 10, 11 đều nghỉ, dòng người có vẻ thưa thớt không ít. Ra khỏi cổng trường, anh thấy cô hướng một chiếc xe màu đen dừng ở ven đường đi qua, sau đó mở cửa xe ngồi vào, xe khởi động, xoay đầu, bình ổn lái đi.

Hứa Viễn Hàng cứ đứng tại chỗ nhìn như vậy, thẳng đến khi chiếc xe biến mất ở góc rẽ, cuối cùng không nhìn thấy nữa, anh mới thu hồi tầm mắt, nhếch khóe miệng, hững hờ cười cười.

Nụ cười dần dần sâu, chửi nhỏ một tiếng: “Ngu xuẩn.”

Trì Vân Phàm vừa nghĩ tới cần về nhà liền khó tránh khỏi có chút thất thần, cũng không phát giác Hứa Viễn Hàng theo sau lưng, càng không biết anh còn đưa mắt nhìn xe rời đi. Cô từ lúc ngồi lên xe liền bắt đầu ngẩn người, thẳng đến lúc xe tiến vào biệt thự, dừng ở trước cửa, chú Trần nhẹ giọng nhắc nhở, cô mới lấy lại tinh thần.

Về nhà rồi.

Trì Vân Phàm vừa bước xuống xe, Mạnh Đinh Lan đừng chờ hồi lâu liền đi tới cầm lấy cặp trong tay cô, vui vẻ hỏi nhỏ: “Mệt muốn chết rồi phải không, mau vào nhà nghỉ ngơi đi.”

“Mẹ nấu tổ yến chưng đường phèn cho con rồi, nhiệt độ vừa miệng.”

Hai mẹ con sóng vai đi vào trong nhà.

Trì Vân Phàm nhìn thấy trên bàn bày không ít hoa quả cùng tráng miệng cô thích ăn. Người giúp việc đứng sang một bên cầm một chậu sứ chứa đầy nước và cánh hoa hồng đợi cô rửa tay, lau khô rồi ngồi lên ghế sô pha bọc da thật. Tiếp đó, Mạnh Đinh Lan tự mình vào phòng bếp bưng tổ yến chưng đường phèn ra.

Bà luôn nhớ giữ thói quen bảo trì thục nữ, ngồi cách con gái không xa, trang nhã trong bộ màu tím nhạt. Trong mắt bà không thể kìm nén được tình mẫu tử cùng sự dịu dàng: “Phàm Phàm, con gầy đi không ít, học hành hẳn là rất vất vả.”

Trì Vân Phàm nhàn nhạt lắc đầu: “Còn tốt ạ.” Cô không cảm thấy vất vả chút nào.

Mọi vất vả của cô đều đến từ bên ngoài chuyện học hành, đến từ cái ngôi nhà bề ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa này, đến từ người ba ba bội bạc cái nhà này, đến từ người trước mắt này.. Người phụ nữ bất hạnh không hay biết gì, mẹ cô.

Mẹ ơi, ly hôn đi, mẹ còn có con, về sau chúng ta sống cùng nhau.

Câu nói này diễn ra vô số lần trong lòng Trì Vân Phàm. Nhưng không cần nói ra, nhưng không cần nói, cô cũng biết câu trả lời của mẹ mình quá rõ. Mẹ cô đã dành phần lớn công sức và cuộc sống cho chồng con cùng cái nhà trong mắt người ngoài vẫn ngọt ngào ấm áp này. Bà ấy sẽ không đồng ý ly hôn.

Tựa như dây leo chỉ có thể phụ thuộc thân cây sinh trưởng, ký sinh rời cây, liền sẽ chết.

Chờ Trì Vân Phàm uống xong tổ yến chưng đường phèn, Mạnh Đinh Lan lại hỏi chuyện cô ở trường. Dù cô có nói những chuyện nhỏ nhặt thì lần nào mẹ cũng vui vẻ lắng nghe và cười mãi không dứt.

Mạnh Đinh Lan vươn tay phải đi lấy trà trên bàn, sau đó đột nhiên đổi tay trái. Thấy con gái mình nhìn theo, bà thản nhiên mỉm cười, bưng trà lên uống vài ngụm rồi lại đặt xuống.

“Hai ngày nay trời mưa, bệnh phong thấp lại tái phát.”

Trì Vân Phàm không nghi ngờ gì, khi mẹ cô còn trẻ cùng ba ba khởi nghiệp, bà vô tình mắc bệnh phong thấp, cô đều biết cả.

Hai mẹ con tiếp tục trò chuyện, trời tối dần, bên ngoài có tiếng xe, một lúc sau Trì Hành Kiện mới đi vào.

Mạnh Đinh Lan kết thúc chủ đề, tiến lên tiếp nhận áo khoác âu phục của chồng: “Anh về rồi.”

“Ờ.”

Trì Vân Phàm cũng đứng dậy: “Ba ba.”

Trì Hành Kiện lúc này mới lộ ra tươi cười: “Phàm Phàm, ba ba từ chối đi xã giao, đặc biệt trở về ăn cơm cùng con.”

Trì Vân Phàm còn đang lựa chọn giữa “Cám ơn ba ba” cùng “Ba ba người vất vả”, Trì Hành Kiện đã vẫy tay gọi người hầu dọn bữa ăn.

(Continue)

* * *

Chú thích

[1] Ban đầu, Yue cứ nghĩ là “món thịt heo kho với roi mây ” là món gì đó liên quan đến cây mây nên hì hục đi tìm tư liệu. Nhưng không, ý Đại Tráng là “cây roi mây ” =] ]. Mà lỡ phí công tìm rồi thì thôi mấy bạn đọc đi cho biết thêm được món mới của VN mình. ~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN