Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) - Chương 15-3: Bạn học này, nhìn không ra, cậu rất phách lối đấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)


Chương 15-3: Bạn học này, nhìn không ra, cậu rất phách lối đấy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là có chuyện gì?

Điều chắc chắn duy nhất là họ do Trì Vân Phàm xúi giục.

Một lũ ngu vô dụng, rác rưởi!

Lý trí không còn thừa bao nhiêu của Tiêu Dĩnh đều dùng để suy nghĩ, tại sao Trì Vân Phàm muốn đem chính mình gạt ra ngoài? Không biết nghĩ đến cái gì, môi của cô ta nhấp thành một đường thẳng. Trì Vân Phàm đem bản thân rũ sạch quan hệ, rất hiển nhiên là không muốn bị cuốn vào cuộc phong ba khiến bản thân bị tanh tưởi này. Nhưng lòng dạ khó chịu nên muốn cho cô ta một bài học.

Lần đầu tiên trong đời Tiêu Dĩnh bị cảnh sát mời đến một nơi gọi là đồn cảnh sát làm cô ta vô cùng sợ hãi. Điều ghê tởm nhất là cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn hợp tác với kịch bản của Trì Vân Phàm. Nếu không, việc này sẽ không dễ dàng kết thúc.

Viên cảnh sát hỏi: “Tiêu Dĩnh, cháu cùng Lâm Quyên có mâu thuẫn gì?”

Bảy chị em cầu vồng căng thẳng nhìn chằm chằm Tiêu Dĩnh.

Tiêu Dĩnh nói: “Bởi vì cô ta đoạt bạn trai cháu.”

Bảy chị em cầu vồng âm thầm thầm thở phào nhẹ nhõm. À há, thế mà cô ta thật sự phối hợp!

Hai bên đối chất ngay tại chỗ, sự việc đã sáng tỏ. Hơn nữa vụ bắt nạt đã bị bóp chết từ trong trứng nước, cho nên cảnh sát chỉ giáo dục tư tưởng gần nửa giờ cho Tiêu Dĩnh và yêu cầu cô ta viết giấy cam đoan bảo đảm tuyệt đối không đi tìm Lâm Quyên gây sự liền để Tiêu Viện đem cô ta mang đi.

Trước khi đi, Tiêu Viện mỉm cười xin lỗi cảnh sát và hứa nhất định sẽ quản lý giáo dục con gái thật tốt.

Trong xe hơi.

Thay vì mắng mỏ con gái, Tiêu Viện lại an ủi cô ta một trận, sau đó mới nói: “Đang yên đang lành con đi chọc nó làm gì?”

Tiêu Dĩnh cáu kỉnh: “Mẹ không hiểu đâu.”

“Con là do mẹ sinh, đời này mẹ qua cầu còn nhiều hơn con đi đường.”

Tiêu Dĩnh bịt tai không chịu nghe.

Xe chạy được một đoạn đường.

Tiêu Dĩnh bĩu môi nói: “Con không về nhà, đưa con về trường đi.”

Tài xế quay đầu đánh lái sang đường khác.

“Mẹ, mẹ lại nói chuyện với baba đi. Còn có hơn một tháng là đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, con không muốn chuyển trường.”

Tiêu Viện đáp ứng: “Để mẹ lo liệu.” Buổi tối thử thổi gió bên gối lại lần nữa, ba ba cô thích nghe ngon ngọt, xác suất việc này có thể thành là rất lớn.

Tiêu Dĩnh quay trở lại trường học. Lúc đi qua sân thể dục, một bóng người bỗng nhiên từ trên đài quan sát nhảy xuống dọa cô ta kêu to một tiếng. Khi cô ta định thần nhìn lại mới biết đó chính là Hứa Viễn Hàng.

Tiêu Dĩnh nhìn anh kiên định hỏi: “Có chuyện gì không?”

Hứa Viễn Hàng nghiêng đầu, ánh nắng phủ lên một vầng vàng trên mái tóc, đường nét như được vẽ bằng bút chì than, lấy mũi làm ranh giới, một nửa ở ngoài sáng, một nửa ở trong tối, lộ ra vẻ quyến rũ khó tả. Thật không hổ là hành tẩu hormone * trong truyền thuyết a, Tiêu Dĩnh thấy có chút chói mắt rồi.

(*Yue: *Hành tẩu hormone là một từ thông dụng trên Internet ở Trung Quốc, ẩn dụ chỉ một kiểu nam tính rất có mị lực. Những người này thường có hình tượng đại thúc, thân hình rắn rỏi, tràn đầy hương vị nam tính. Nghĩa rộng hơn, cụm từ này chỉ những người đàn ông quyến rũ khiến cho phụ nữ đỏ mặt tim đập nhanh. -Theo baidu)

“Biết điều một chút,” Anh cười như không cười liếc cô ta, “Trì Vân Phàm, cô ấy do Hứa Viễn Hàng tôi che chở.”

Vẻ mặt của Tiêu Dĩnh cứng ngắc.

“Nếu sau này cô lại làm phiền cô ấy, ông đây sẽ trả lại gấp trăm lần.”

Anh để lại những lời cay nghiệt xong liền đi.

Đến và đi như gió.

Tiêu Dĩnh đã gần như phát điên, hung hăng dậm chân mấy cái: “A a a a a a!”

Làm sao Hứa Viễn Hàng biết cô làm phiền Trì Vân Phàm? Chẳng lẽ tối hôm qua bảy chị em vồng vây đánh nó vô tình đụng phải anh ta? Là anh ta anh hùng cứu mỹ nhân? Mà bảy chị em cầu vồng vì bị anh ta bức bách tạo áp lực mới đổi hướng.

Như vậy liền có thể nói thông được rồi.

Vì cái gì tất cả mọi người đều hướng về Trì Vân Phàm? Nó thực sự tốt như vậy sao?

Trì, Vân, Phàm!

Tiêu Dĩnh hận đến nghiến răng, hận không thể đem xé xác cái tên đó ra để giải tỏa cơn tức giận.

Nhưng cô ta cũng biết rằng sau sự cố bị chặn đánh đã “đả thảo kinh xà”[1], bản thân không thể hành động hấp tấp nữa. Nếu không thật nháo đến chỗ ba ba, cô ta cũng tuyệt đối không chiếm được thứ tốt gì.

* * *

Buổi sáng, giờ học thể dục bước vào phần sinh hoạt tự do. Trì Vân Phàm đi qua hành lang trống không trở về phòng học, nghe thấy có tiếng nói chuyện, cô vô thức theo tiếng trông qua liền thấy Lạc Thiêm Đăng ngồi cùng bàn cùng một tên con trai cao gầy đứng đối diện. Cách đây vài ngày vào buổi sáng, cô tình cờ gặp được tên nam sinh này bị Hứa Viễn Hàng nhấc lên dán vào tường hù dọa. Chỉ thấy hắn kín đáo đưa cho Lạc Thiêm Đăng thứ gì đó, Lạc Thiêm Đăng khiếp sợ không chịu nhặt. Hắn nghiến răng trực tiếp đem đồ vật ném xuống đất.

Đó là một xấp tiền giấy, mệnh giá không lớn.

Sau khi nam sinh rời đi, Lạc Thiêm Đăng mới chậm rãi cúi xuống nhặt tiền, nhìn xung quanh như đang làm chuyện xấu thì thấy được Trì Vân Phàm ở cách đó không xa. Mặt của cô ấy lập tức trở nên đỏ bừng: “Cậu, cậu thấy rồi.”

Trì Vân Phàm gật đầu, cô thấy được, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Lạc Thiêm Đăng là một đứa trẻ thành thật. Từ chuyện lần trước quỹ lớp bị mất trộm, Trì Vân Phàm đã không còn là thiên kim nhà giàu cao không thể chạm trong lòng cô nữa, cùng với thời gian bên nhau ngày càng nhiều, khoảng cách càng ngày càng thu hẹp. Đôi khi cô cũng đi hỏi Trì Vân Phàm những vấn đề mà cô không hiểu và luôn có thể nhận được câu trả lời tỉ mỉ.

Không đợi Trì Vân Phàm hỏi, cô đã chủ động thú nhận sự việc.

Hóa ra nam sinh kia cũng là một trong những học sinh nghèo, sau này nhà trường phát hiện ra hắn giở trò dối trá, tước học bổng. Hắn liền giở trò xấu xa đi ép buộc và dụ dỗ những học sinh nghèo khác nộp phí bảo kê cho mình. Lạc Thiêm Đăng là một trong những quả hồng mềm. Quả hồng mềm đương nhiên bị hắn xử lý dễ dàng nhất. Nhưng không biết tại sao, hôm nay hắn đột nhiên tìm tới, không chỉ có nói xin lỗi cô còn trả lại phí bảo kê. Tỏ thái độ cô mà không nhận hắn liền tức giận.

Mọi thứ trên thế giới này thực sự là không thiếu cái lạ.

Trì Vân Phàm có lẽ biết lý do cho sự thay đổi thái độ của nam sinh đó, nhưng cô cũng không nói gì, cùng Lạc Thiêm Đăng lần lượt bước vào lớp.

Đã có hơn chục bạn học trong lớp, một số đang chăm chỉ học bài, một số ngồi thành nhóm trò chuyện cùng nhau.

Trì Vân Phàm trở lại chỗ ngồi, kéo ghế ngồi xuống, sau đó lấy sách Tiếng Anh ra, lật ra bày trên mặt bàn, cắm tai nghe vào, âm thanh bên ngoài đột nhiên trở thành âm thanh nền.

Lạc Thiêm Đăng cũng bắt đầu ôn lại ý chính môn thi chính trị. Cô thuộc loại học sinh siêng năng, kiên định, cẩn trọng nhưng điểm của cô chỉ ở mức trung bình trở xuống. Có vẻ như cô đang bị mắc kẹt ở nút cổ chai làm sao cũng không thể vượt qua được. Kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến từng ngày, trong nội tâm cô càng lo lắng hơn. Cô thật muốn xem lại tất cả các kiến thức của cấp ba nhưng quá nhiều và quá lộn xộn, không có cách nào để bắt đầu. Buổi tối cô thường xuyên mất ngủ, trời còn chưa sáng liền bắt đầu học thuộc lòng. Khi đi học không cẩn thận liền mất tập trung và trạng thái tinh thần không tốt.

Thật ra cố gắng cũng cần dũng khí. Chưa cố gắng mà làm không được còn có thể tự an ủi mình, cố gắng rồi mà vẫn không được thì thật sự là không được.

Tiết đọc buổi trưa kết thúc.

Lạc Thiêm Đăng ỉu xìu gục xuống bàn nhàn nhạt nhìn lướt qua trang sách chưa lật của Trì Vân Phàm, cô tò mò hỏi: “Bạn cùng bàn, cậu đang nghe Tiếng Anh sao?”

Trì Vân Phàm trực tiếp tháo một chiếc tai nghe đưa qua, Lạc Thiêm Đăng không rõ cho lắm nhưng vẫn nhận lấy, cẩn thận từng li từng tí để sát bên tai, tim đập thình thịch, hai mắt trợn thật lớn: “Hả?”

Trong tai nghe phát ra lại làkinh kịch[2] !

Học bá hạng nhất toàn thành phố, công khai nghe kinh kịch trong giờ học đọc buổi chiều.. Nếu nói ra, sẽ có bao nhiêu người gục ngã?

Lấy bí mật trao đổi bí mật, Trì Vân Phàm cảm thấy trong lòng cân bằng.

Lạc Thiêm Đăng còn ngây ra như phỗng, Trì Vân Phàm nhẹ nói: “Để kiến thức môn văn trở nên có hệ thống, chúng ta có thể coi bộ não như một căn phòng lớn. Trong phòng này chứa đầy lịch sử được sắp xếp theo trình tự thời gian. Mỗi thời kỳ đều có một nền kinh tế, chính trị, văn hóa và nền tảng tương ứng khác nhau..”

“Căn phòng địa lý kia, lớn đến thế giới, nhỏ đến khu vực, biến hóa bao nhiêu cũng không rời bản chất. Mỗi nơi tương ứng với khí hậu, địa hình và nhân văn..”

“Mỗi chuyên đề chia ra từng chuyên mục tạo ký ức quen thuộc. Đợi đến lúc cần nhớ lại thì tự nhiên điểm kiến thức sẽ hiện ra”.

Lạc Thiêm Đăng từ từ phản ứng, đây là dạy cô cách ôn tập sao? Lập tức giở cuốn sổ ra: “Để tớ ghi lại.”

Cô viết ra tất cả điểm chính, chỉ cảm thấy chính mình tỉnh ngộ triệt để: “Bạn cùng bàn, cậu ghi nhớ kiến thức như thế nào?”

Trì Vân Phàm cười và lắc đầu.

Thực tế, cô đã gặp qua là không quên được. Những điểm kiến thức sẽ tự mình chủ động phân loại rồi tiến vào trong đầu của cô.

Trì Vân Phàm chỉ đơn giản nhắc nhở cũng không biết liệu nó có hữu ích cho Lạc Thiêm Đăng hay không. Buổi trưa sau khi tan học, Lạc Thiêm Đăng vẫn đang nhìn cuốn vở và giữ nó như một vật báu. Hi vọng nó sẽ hữu ích đi. Cô thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị đi ăn cơm ở nhà ăn.

Cô bị ép đồng ý mời một bữa cơm.

Trì Vân Phàm vừa bước vào nhà ăn, Hứa Viễn Hàng sau đó cũng đến. Cô gọi hai suất ăn chất lượng hàng đầu như nhau, anh chủ động cầm đĩa đi đến góc hẻo lánh cô thường ngồi.

Hai người ngồi đối mặt nhau.

Hứa Viễn Hàng một tay chống cằm nhìn cô chậm rãi ăn, động tác ưu nhã uống canh. Hình tượng đặc biệt cảnh đẹp ý vui. Anh nhìn một lúc, ngay thẳng nhìn chăm chú như vậy khẳng định cô cảm thấy. Nhưng cô cũng không thèm ngẩng lên, đến cái liếc mắt cũng không cho anh.

Vẻ ngoài nhẹ nhàng lãnh đạm giống hệt như trước.

Không có dấu vết gì của chuyện xảy ra đêm qua trên khuôn mặt cô, như thể nó chưa từng xảy ra.

Hứa Viễn Hàng có chút khó chịu. Không thể nào, tốt xấu cũng coi là có giao tình cùng nhìn thấy đối phương đánh nhau, chưa nói tới việc anh còn nắm giữ bí mật của cô trong tay. Vậy mà cô lại đối xử với anh cũng như những người khác là sao?

Vào lúc này, những cuộc thảo luận từ khắp nơi truyền đến–

“Nghe gì chưa? Tiêu Dĩnh ban âm nhạc bị gọi vào văn phòng, sau đó bị cảnh sát mặc thường phục mang đi.”

“Ể, thật sao? Cậu ta đã làm gì?”

“Không biết nữa.”

“Khẳng định là làm chuyện xấu gì đó chứ sao.”

“Nhìn cậu ta không giống người như vậy a.”

“Biết người biết mặt không biết lòng.”

“Cậu ta hẳn là học sinh đầu tiên trong trường chúng ta bị cảnh sát mang đi, cũng coi là vô tiền khoáng hậu *.”

(*Yue: Điều chưa từng xảy ra trong quá khứ và cũng rất khó xảy ra trong tương lai)

Có người thông tin nhạy bén cho hay: “Tớ nghe người ta nói là cậu ta đi tìm người bên ngoài trường vây đánh một nữ sinh.”

“Tớ f*. Thù oán gì mà làm chuyện bắt nạt này!”

“Nghe nói là bởi vì nữ sinh kia đoạt bạn trai của cậu ta.”

“Không biết xấu hổ. Bạn trai không giữ được sao không nghĩ lại bản thân xấu thế nào, còn có mặt mũi đi trách cứ người khác.”

Từ đôi câu vài lời trong đó, Hứa Viễn Hàng rút ra thông tin mấu chốt. Đại khái có thể tìm ra nội dung chi tiết của vấn đề, sau đó lại từ kết quả để đoán ngược lại xem hôm qua Trì Vân Phàm đã nói cái gì với bảy chị em cầu vồng.

Bảy chị em cầu vồng là Tiêu Dĩnh tìm đến, bị Trì Vân Phàm thuận tay xúi giục trở thành vũ khí phản công. Họ lần lượt chạy đến đồn cảnh sát để trình báo việc Tiêu Dĩnh có ý định bắt nạt các bạn cùng lớp. Sau đó Tiêu Dĩnh được gọi đến để tìm hiểu tình hình, đồng thời cũng hiểu được, đây là bản thân tự bê đá đập chân mình.

Về phía chị em cầu vồng, cũng coi là mơ mơ hồ hồ chủ động đem chính mình đưa lên đồn cảnh sát. Nếu như trên thân không có phạm tội thì còn dễ nói, nhưng nếu thực sự phạm tội thì rất khó nói..

Theo chỉ số IQ của các ả, bị người kia đùa bỡn xoay vòng vòng, đoán chừng bị bán sẽ còn vui vẻ hỗ trợ đếm tiền.

Đây là tương kế tựu kế, một hòn đá ném hai con chim.

Cao, thật sự là cao.

Mà người dẫn đầu tất cả sự lật ngược này, lúc này đây ngồi đối diện với anh thản nhiên ăn cơm.

Chậc. Trình độ cao này, IQ cao này. Người bình thường không phải là đối thủ của cô.

Trong lòng Hứa Viễn Hàng đột nhiên có cảm giác hưng phấn, hưng phấn mà lâu lắm rồi mới có được, ẩn ẩn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, anh vươn đũa gắp một miếng sườn rang muối tiêu trong đĩa cơm của cô. Cuối cùng cô cũng không thể không ngước mắt lên “Trừng” lại. Anh khẽ mím môi rồi giãn ra biến thành một nụ cười.

Trong nụ cười mang theo một chút xíu du côn, một chút xíu xấu xa và còn có một chút điểm.. Dung túng *.

(*Yue: Bao che, không ngăn cấm kẻ làm bậy)

Hứa Viễn Hàng nghĩ thầm. Gia quy của Hứa thị là không được trêu chọc phụ nữ xinh đẹp và thông minh. Bắt đầu từ hôm nay, chính thức mất hiệu lực

Đầu lưỡi của anh chạm nhẹ vào hàm răng, chậm rãi di chuyển. Ông đây, càng muốn trêu chọc.

*

Tác giả có lời muốn nói:​

Viễn ca quyết thắng: Ông đây càng muốn trêu chọc.

Vân muội lạnh lùng nhìn nhau: Anh đến gây chuyện một cái thử xem?

Đại Tráng: Yếu ớt hỏi một câu. Viễn ca, ai đã tạo ra gia quy này?

Viễn ca: Anh cậu đấy. Làm sao, không được?

Đại Tráng: Nhỏ giọng rủa thầm. Lập cũng là ông anh, phế cũng là ông anh. Rõ ràng chính là thấy sắc nảy lòng tham.

CHÚ THÍCH

[1] Đả thảo kinh xà là một câu thành ngữ có gốc tích từ Trung Quốc và là một trong 36 kế của bộ Binh Pháp Tôn Tử. Câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho đối thủ phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác từ đó làm hỏng việc lớn.

Đả thảo kinh xà tương đương với câu thành ngữ Rút dây động rừng của Việt Nam.

Đả là đánh, thảo là cỏ, kinh là kinh sợ, xà là rắn. Nguyên câu này dịch ra tiếng việt có nghĩa là Đánh cỏ động rắn nhưng nhiều người đọc cho vần hay đọc trệch thành Đánh rắn động cỏ. Ý nghĩa của câu thành ngữ này là khi đánh cỏ sẽ làm kinh động đến rắn nằm trong cỏ. Nó ví với việc làm việc không cẩn mật ngược lại còn bị đối phương kinh sợ và phát hiện, từ đó đối phương sẽ trở nên cảnh giác và phòng bị hơn khiến việc đối phó, bắt giữ, bắt quả tang trở nên khó khăn hơn.

Trong Binh Pháp Tôn Tử thì câu thành ngữ này còn được áp dụng như 1 mưu kế kiểu như đưa ra những tin tức làm mồi nhử để dụ dỗ, đánh động đến đối phương, hoặc cố tình đưa ra tin tức giả mạo nhằm dụ quân địch rơi vào bẫy hoặc từ những mồi nhử đó dò la và nắm bắt được đối thủ sẽ phải làm gì để đối phó.

[2] Kinh kịch (京劇/京剧) haykinh hí (京戲/京戏)

IMG

[2] Kinh kịch (京劇/京剧) hay kinh hí (京戲/京戏) là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch.​

Ban đầu nghệ thuật diễn tuồng sân khấu của Trung Hoa cổ được gọi là ca kịch hay hí kịch là một thể loại diễn tuồng bao gồm ca múa (ngâm khúc kèm theo nghệ thuật vũ đạo), thậm chí có cả các loại tạp kĩ pha trộn như kể chuyện, các màn nhào lộn, xiếc, diễn hoạt kê (tiếu lâm khôi hài), đối thoại trào lộng và võ thuật.

Từ thời nhà Đường trở về trước nghệ thuật diễn tuồng sân khấu được gọi là hí kịch .

Các thể loại kịch của Trung Quốc cũng như các loại hình biểu diễn sân khấu tương tự tại các nước trong khu vực như Triều Tiên, Nhật Bản, Việt Nam thường lấy các sự tích câu chuyện những vị anh hùng trong dân gian và lịch sử làm đề tài chủ đạo.

Cho đến thời nhà Đường, được phát triển thành Tham quân hí (hoặc được gọi là Lộng tham quân ) bao gồm hai vai: Một người mặc y phục xanh lục tề chỉnh, thông minh cơ trí và linh lợi, tên vai diễn gọi là Tham quân ; còn người kia ăn mặc lôi thôi, khờ khạo đần độn, tên vai diễn gọi là Thương cốt . Hai nhân vật này trong vở khi diễn thường có những lời đối đáp khôi hài trào lộng. Tham quân là vai chính, Thương cốt là vai phụ. Đôi khi Tham quân là đối tượng để làm trò cười và cuối cùng bị Thương cốt đánh đập.

Đến thời nhà Tống, Tham quân hí biến thành Tạp kịch . Vai diễn cũng chỉ có hai người: Thương cốt (vai khờ khạo) được đổi thành tên Phó mạt, còn Tham quân (vai tinh khôn) được đổi tên là Phó tịnh . Trong khi diễn, diễn viên nam cũng có thể hóa trang thành nhân vật nữ để diễn xuất, được gọi là Trang đán . Đến thời Nam Tống, vùng đất Ôn Châu là nơi nổi danh về hí kịch, ca múa, nên sản sinh ra thể loại được gọi là Nam hí (hí kịch Nam Tống).

Tính chất tạp kịch thời nhà Tống và thời nhà Nguyên có chung một tính chất là khôi hài, hoạt kê, nhưng tạp kịch thời nhà Nguyên có nhấn mạnh thêm tính chất phê phán thói đời và các tệ nạn xã hội.

Đến thời nhà Thanh các loại hí kịch địa phương mới có dịp nở rộ và được gọi theo tên địa phương như Xuyên kịch của vùng Tứ Xuyên, Tương kịch của vùng Tương Dương, cho đến Cống kịchHuy kịch, v. V.. mà sau này tất cả được gọi là chung là Kinh Kịch . Kinh kịch đôi khi được diễn giải là loại hát kịch ở Bắc Kinh.

IMG

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN