Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) - Chương 63
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)


Chương 63


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 32.1: Thủ khoa tỉnh

Editor: Yue

Hứa Viễn Hàng còn đang do dự, Tiêu Dĩnh bước ra khỏi cổng trường với chiếc cặp trên lưng, thoáng nhìn đã thấy khung cảnh hạnh phúc của một gia đình ba người hòa thuận vui vẻ cách đó không xa, cô ta lập tức hận đến nghiến răng, cùng là con gái của Trì Hành Kiện, vì cái gì cô không bao giờ được đối xử như thế này? Ngay cả bình thường đi ăn cùng nhau và gặp gỡ người quen, ba ba cũng chưa bao giờ thừa nhận thân phận của cô trước mặt người ngoài, lần nào ông cũng dùng lý do con gái của bạn để thoái thác.

Chẳng lẽ cô thật sự phải sống không danh không phận như vậy sao?

Nỗi bất bình trong lòng Tiêu Dĩnh không chỉ có chút này, cô ta thực sự muốn chạy ngay đến trước mẹ con họ gọi một tiếng “Ba ba”. Cảnh tượng khi đó sẽ rất thú vị đặc sắc, nhưng một lần nữa, hành động này của cô ta chắc chắn sẽ khiến ba ba không hài lòng, mà điều này cũng trái với ý định ban đầu của mẹ cô. Mẹ thường nhắc nhở cô phải ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng làm hài lòng ba ba, ngàn vạn lần không được làm cho ông ấy tức giận.

Chút lý trí còn lại đã dập tắt sự xúc động.

Tiêu Dĩnh lại nghĩ tới ngày có kết quả, việc Trì Vân Phàm thất bại trong kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ là một trò cười lớn ở Tam Trung, mà người ba ba ở trước mặt bạn bè khoe khoang khoác lác nói rằng con gái tôi sẽ giành thủ khoa tỉnh cũng sẽ mất hết thể diện theo, sau đó mối quan hệ giữa cha và con gái xuất hiện rạn nứt … Thật sự là dễ chịu quá, trong mười ngày tới, chắc cô ta có thể cười tỉnh từ cơn mơ mỗi đêm.

Trì Hành Kiện cũng chú ý đến sự tồn tại của Tiêu Dĩnh, ông không ngờ con bé cũng đang thi ở điểm thi này, sắc mặt hơi đổi, thân hình cao lớn đứng trước mặt vợ và con gái: “Bên ngoài mặt trời lớn, chúng ta trở về đi.”

Trước khi lên xe, Trì Vân Phàm cố tình quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Hứa Viễn Hàng, anh tướng mạo xuất chúng, thân hình thẳng tắp, trong một đám thí sinh ủ rũ cúi đầu rất dễ dàng phân biệt, ánh mắt của cô gần như lập tức liền khóa chặt lấy anh.

Hứa Viễn Hàng biết gia đình bọn họ muốn rời đi, vốn dĩ anh hơi ảo não vì cô thậm chí không thể nói chuyện với mình lời nào, ai ngờ cô đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hai người nhẹ nhàng xuyên qua đám đông chạm vào nhau, anh cảm thấy tâm của mình hình như cũng bị va chạm theo, con ngươi đen nhánh vì đắp lên ý cười mà như sáng lên.

Cô ngoái nhìn rồi cười, liền thắng hết tất cả.

Hứa Viễn Hàng đút một tay vào túi, hai ngón tay mảnh khảnh nhẹ đặt lên huyệt thái dương, sau đó hất về phía cô một cách ngầu lòi. Có rất nhiều người xung quanh, họ chỉ nghĩ rằng anh chơi bài ngầu vì thi tốt, nhao nhao ném tới ánh mắt u oán, chỉ có Trì Vân Phàm mới có thể hiểu được, anh đang nói lời tạm biệt với cô theo cách của riêng mình.

Cô gật đầu, quay người đi vào xe.

Con đường phía trước còn dài, hãy trân trọng.

Chiếc xe màu đen hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của Hứa Viễn Hàng.

Ánh mắt cùng ý cười của anh cũng thu hồi.

Lãnh đạo Tam Trung và một số giáo viên chủ nhiệm an ủi những học sinh đang sa sút như quả cà héo nước: “Không chỉ riêng các em mà thí sinh toàn tỉnh cũng khó khăn lắm. Không phải ai cũng giống ai sao? Thoải mái tinh thần nào, tận hưởng kỳ nghỉ…”

Có lẽ chỉ có Lão Thang – thầy dạy thể dục là nhàn nhã nhất. Học sinh của ông không quan tâm đến kết quả bài kiểm tra một chút nào. Một khi ra khỏi trường thi, chúng như một con ngựa hoang đứt dây cương, kéo cũng kéo không được, làm ông công tình chuẩn bị một bụng lời nói an ủi, cũng chỉ có thể đi an ủi học sinh lớp khác.

Ông mà nhàn nhã á?

(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)

Ngay khi Lão Thang vừa trấn an xong cảm xúc một nữ sinh cùng trường, liền thấy Hứa Viễn Hàng không nhanh không chậm đi tới, ông trêu ghẹo nói: “Nhìn em thế này, chắc thi rất tốt.”

Lần đầu tiên, Hứa Viễn Hàng suýt nữa không nhận ra Lão Thang.

Lão Thang – người luôn theo đuổi sự đơn giản vô hạn thế mà mặc một thân đồ thể thao màu đỏ chót, trước ngực có in hai chữ lớn: “Tất thắng”, chắc sau lưng còn có mấy từ “Thi đại học” gì đó, đôi sandal màu đen quê mùa cũng đổi thành giày Nike, cũng vì nhãn hiệu của nó giống với “√”?

Đến mức đó sao, quá mê tín như thế.

Hứa Viễn Hàng phát hiện Lão Thang gầy đi rất nhiều, ông vốn đã gầy, hiện tại hầu như chỉ còn một bộ xương khô, mấy tháng nay dường như ngày nào ông cũng rầu thúi ruột, thức khuya dậy sớm, ho lên ho xuống, so với học sinh trong lớp thi đại học còn hăng hái hơn.

Mưu đồ gì đây?

Lão Thang có thể nhận được gì từ họ chứ?

Khiến người khác đau đầu nhất ở khối 12 Tam Trung là ban thể dục, học sinh tính khí kém, điểm kém, kỷ luật kém, giáo viên nào sẵn sàng đảm nhận? Vì Lão Thang làm người chất phác trung thực, không biết từ chối là gì, cuối cùng cục khoai lang bỏng tay này chuyển đến trên tay ông.

Ai cũng biết đây là một cục diện rối rắm, phí sức lại không thể nhẹ lòng, Lão Thang thì hay rồi, chẳng khác nào nhặt được báu vật, quan tâm cái lớp này hơn tất cả.

“Trong mắt thầy, không có học sinh kém, các em cũng giống bọn họ.”

“Học sinh thể dục thì thế nào? Đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao? Đây là suy nghĩ cứng nhắc của thế giới bên ngoài! Thầy nói cho các em biết…”

Mỗi lần Lão Thang rót súp gà cho tâm hồn đều nhận được một tràng pháo tay tán thưởng, ông chỉ biết thở dài lắc đầu, nhưng lần sau vẫn tiếp tục nói y như vậy.

Hứa Viễn Hàng chưa bao giờ gặp người thầy nào như Lão Thang, nhìn thì ngốc nghếch, trên thực tế thì vẫn… Ngốc, nhưng một lời chế giễu anh cũng không thể nói.

Anh cầm cây quạt tuyên truyền nhỏ của cơ sở đào tạo XX nào đó trong tay Lão Thang, lấy cây bút từ túi quần jean sau ra, lười nhác cười cười, trên đó ký ba chữ “Hứa Viễn Hàng” rồng bay phượng múa, sau đó trả cây quạt lại cho Lão Thang.

Lão Thang không biết trong hồ lô anh bán thuốc gì: “Đây là để làm gì?”

Hứa Viễn Hàng mặt mày viết tràn đầy tự tin cùng trương dương: “Gửi cho cháu trai của thầy, chữ ký đến từ nhà vô địch nhảy cầu trong tương lai.”

Vẻ mặt của Lão Thang từ sửng sốt đến kinh hỉ: “Em, em đây là…”

“Giúp em nói cho người hâm mộ nhỏ của em, em” Hứa Viễn Hàng vỗ ngực, “đang chờ cậu ấy trong đội tuyển quốc gia.”

Lúc này, trong lòng Lão Thang thật sự có trăm mối cảm xúc lẫn lộn, rõ ràng còn rất nhiều chuyện muốn nói, muốn hỏi nhưng đều nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ là giơ tay vỗ vỗ vai Hứa Viễn Hàng: “Đồ nhóc con nhà cậu! “

Hứa Viễn Hàng nghiêng người ôm lấy ông: “Lão Thang, cám ơn.”

Rồi buông ra: “Em đi đây.”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Lão Thang đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cao dài đang dần dần khuất đi, ông tháo kính xuống, vươn tay lau khóe mắt, lau rồi mỉm cười.

Kỳ thật, tình cảnh này, sao lại không phải là một loại trông mong nhìn theo chứ?

Thầy trò với nhau, ông chỉ có thể làm bạn với từng học sinh trong một khoảng thời gian giới hạn, mà đến cuối cùng, bọn họ cũng sẽ dùng bóng lưng âm thầm nói cho ông biết: Không cần đuổi theo.

Vậy thì không theo, ông ở đây, chờ bọn họ mang vinh quang trở về.

***

Sáng sớm hôm sau, Đại Tráng cùng Tiểu Bạch đến đường sắt cao tốc Miên Thành để tiễn Hứa Viễn Hàng, mặc dù vẫn cười cười nói nói như bình thường, nhưng trong lòng bọn họ đều bị ám ảnh bởi cảm xúc biệt ly, chỉ là cố tình giấu đi không biểu hiện ra mà thôi.

Thẳng cho đến thời khắc ly biệt thực sự đến, Tiểu Bạch là người đầu tiên không kìm lòng được, hai mắt dần dần đỏ hoe, Đại Tráng còn miễn cưỡng chống đỡ, mỉm cười tìm đủ loại chủ đề sôi nổi để khuấy động bầu không khí: “Viễn ca, đến thành phố A, có ăn ngon chơi vui đều phải nhớ đến anh em đó, đặc biệt là mỹ nữ. Dù sao thì anh cũng có nữ thần của em rồi, mỹ nữ khác liền giữ cho chúng em đi…”

Chết tiệt, ngừng, Đinh Tĩnh Nghi, con m* nó mi ngừng lại cho bố!

Cũng không phải sinh ly tử biệt, làm gì phó thác thấy ghê như thế?

Hứa Viễn Hàng bình tĩnh nhìn bọn họ. Thông báo phát sóng bắt đầu soát vé, anh mở hai tay ra, nắm vai hai người họ, toàn bộ sự nhẫn nhịn cảm xúc của anh đều được thể hiện qua cái ôm giữa hai anh em này. Đại Tráng cố gắng hết sức để ôm lấy: “Viễn ca, nhất định… Ô, nhất định phải, phải thật tốt đó!”

Tiểu Bạch nói: “Tráng ca, buông ra đi, Viễn ca phải vào trạm.”

Cho dù miễn cưỡng không từ bỏ thế nào, Đại Tráng cũng chỉ có thể thả tay ra, sau khi Hứa Viễn Hàng đẩy vali đi ra ngoài vài bước, cậu liền hét lớn: “Viễn ca, chờ anh trở lại, chúng ta cùng nhau nướng xiên, uống rượu!”

Hứa Viễn Hàng không dừng lại, cũng không ngoảnh lại, chỉ vẫy tay với họ.

Đại Tráng ôm Tiểu Bạch khóc thành cục béo gần hai trăm cân.

Sau khi Hứa Viễn Hàng lên toa xe, anh tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, đoàn tàu từ từ rời ga, tia đỏ dưới mắt dần tan biến, anh hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra, gửi một cái định vị cho Trì Vân Phàm.

Chắc cô ấy không nhìn thấy cũng không trả lời đâu.

Tuy nhiên, một vài phút sau, Hứa Viễn Hàng phát hiện vòng kết nối bạn bè luôn luôn yên lặng của cô đổi mới, cô đang chia sẻ một bài hát có tên « Wish You A Pleasant Journey[1] ».

Loại phương thức biểu đạt nhẹ nhàng và uyển chuyển này càng chọc vào trái tim của Hứa Viễn Hàng hơn, anh nhẹ cười, khóe mắt cũng cong thành một đường cong đẹp mắt, làm cho đường nét khuôn mặt anh cũng nhu hòa mấy phần. Anh kết nối tai nghe, yên lặng lắng nghe bài hát.

Suốt con đường về phía bắc, Hứa Viễn Hàng không biết điều gì đang chờ đợi mình, điều duy nhất anh biết là mình đã xuất phát.

Tiến lên cùng tình yêu và sự mong đợi, anh sẽ không đơn độc.

Đoàn tàu xuyên qua hiện thực cùng mộng cảnh, xuyên qua sáng sớm cùng hoàng hôn, sau gần mười tiếng, cuối cùng nó cũng đến ga đường sắt cao tốc ở Thành phố A.

Sau khi Hứa Viễn Hàng ra khỏi nhà ga liền thấy có hai người tới đón, dường như anh cũng không ngạc nhiên chút nào, anh để lại vali sau lưng, sải bước đi về phía họ.

(Continue)

CHÚ THÍCH

[​IMG]
So 2 ngón tay chào là thế này :3
[1]Bài hát Wish You A Pleasant Journey[祝你一路顺- tạm dịch chúc bạn thuận buồm xuôi gió] do ca sĩ Ngô Kỳ Long thể hiện.

Lyric vietsub:
Biết bạn sẽ rời đi vào ngày hôm đó
那一天知道你要走

Chúng tôi đã không nói một lời
我們一句話也沒有說

Khi tiếng chuông nửa đêm gõ cánh cửa chia tay trái tim
當午夜的鐘聲敲痛離別的心門

Nhưng không thể phá vỡ sự im lặng sâu sắc của bạn
卻打不開你深深的沈默Gửi bạn đến cuối ngày hôm đó
那一天送你送到最後

Chúng tôi không để lại một lời nào
我們一句話也沒有留

Khi sân ga đông đúc chen chúc tiễn đưa người.
當擁擠的月台擠痛送別的人們

Nhưng không thể nén nỗi buồn sâu thẳm của tôi
卻擠不掉我深深的離愁Tôi biết bạn có một nghìn từ, bạn có một nghìn từ
我知道你有千言你有萬語

Nhưng từ chối nói ra
卻不肯說出口

Bạn biết tôi đang rất lo lắng, tôi rất buồn
你知道我好擔心我好難過

Nhưng không dám nói ra
卻不敢說出口Hãy cất cánh vinh quang đó khi bạn đóng gói hành lý của mình
當你背上行囊卸下那份榮耀

Tôi chỉ có thể để những giọt nước mắt chảy trong tim
我只能讓眼淚流在心底

Vẫy tay mạnh mẽ với một nụ cười nhẹ
面帶著微微笑用力的揮揮手

Chúc bạn lên đường tốt
祝你一路順風

Khi bạn bước lên bục và tự mình bước đi
當你踏上月台從此一個人走

Tôi chỉ có thể chúc phúc cho bạn sâu sắc
我只能深深地祝福你

Chúc phúc sâu sắc cho người bạn thân yêu nhất của bạn
深深的祝福你最親愛的朋友

Chúc bạn lên đường tốt
祝你一路順風Gửi bạn đến cuối ngày hôm đó
那一天送你送到最後

Chúng tôi không để lại một lời nào
我們一句話也沒有留

Khi sân ga đông đúc chen chúc tiễn đưa người.
當擁擠的月台擠痛送別的人們

Nhưng không thể nén nỗi buồn sâu thẳm của tôi
卻擠不掉我深深的離愁

Tôi biết bạn có một nghìn từ, bạn có một nghìn từ
我知道你有千言你有萬語

Nhưng từ chối nói ra
卻不肯說出口

Bạn biết tôi đang rất lo lắng, tôi rất buồn
你知道我好擔心我好難過

Nhưng không dám nói ra
卻不敢說出口Hãy cất cánh vinh quang đó khi bạn đóng gói hành lý của mình
當你背上行囊卸下那份榮耀

Tôi chỉ có thể để những giọt nước mắt chảy trong tim
我只能讓眼淚流在心底

Vẫy tay mạnh mẽ với một nụ cười nhẹ
面帶著微微笑用力的揮揮手

Chúc bạn lên đường tốt
祝你一路順風

Khi bạn bước lên bục và tự đi bộ
當你踏上月台從此一個人走

Tôi chỉ có thể chúc phúc cho bạn sâu sắc
我只能深深地祝福你

Xin chúc phúc sâu sắc cho người bạn thân yêu nhất của bạn
深深的祝福你最親愛的朋友

Chúc bạn lên đường tốt
祝你一路順風
​(Nguồn: GG)

***​

Chương 32.2: Thủ khoa tỉnh

Editor: Yue

“Lão Tưởng, sư huynh.”

Vừa nhìn thấy người trước mặt, Tưởng Quốc Cường trọn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cái đầu cao hơn 1,8 mét của anh, câu nói đầu tiên là: “Thằng nhóc thối nhà cậu sao lại cao như vậy!”

Hứa Viễn Hàng nhún vai: “Bây giờ trả hàng đã muộn rồi.”

Tưởng Quốc Cường cười lớn tiến lên ôm nửa người anh, cái gì cũng không nói.

Ngô Diệu Kiệt cũng vui vẻ vươn nắm đấm ra: “Hoan nghênh trở về.”

Hứa Viễn Hàng đụng đụng quyền với hắn, cảm giác quen thuộc đã mất từ lâu quay trở lại, ngay cả bầu trời xanh trên đầu anh cũng giống như ngày anh rời đi.

Khi cả ba trở về trụ sở huấn luyện nhảy cầu thì trời đã tối, vừa kịp giờ cơm, Tưởng Quốc Cường đã tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi đơn giản cho Hứa Viễn Hàng trong nhà ăn, thực ra ai cũng biết trước là có thành viên mới sẽ đến vào ngày hôm nay, còn rất tò mò tài năng nào mà có thể khiến huấn luyện viên khổ tâm phí sức đặc biệt đào người tới như thế, nhưng không ngờ đó lại chính là Hứa Viễn Hàng – nhân vật huyền thoại đã từ giã đội tuyển nhảy cầu 10m cách đây 3 năm.

Hứa Viễn Hàng nhìn thấy một số gương mặt trẻ tuổi xa lạ. Tất nhiên, cũng có một số người ở cùng thời kỳ với anh, chẳng hạn như Ngô Diệu Kiệt, còn có cặp chị em đội nhảy cầu nữ và một người sư huynh khác tên Tần Thụ, hiện tại anh ấy đang là trợ lý huấn luyện viên đội nhảy cầu nam, không hiểu sao anh lại sinh ra một loại cảm giác cảnh còn người mất.

Đây cũng là điều mà Tưởng Quốc Cường lo lắng. Kể từ sau Thế vận hội Tokyo, đội tuyển nhảy cầu nữ vẫn ổn nhưng các cựu binh của đội nam không giải nghệ do chấn thương thì trở về gia đình vì nhiều lý do khác. Họ chỉ có thể thay cũ đổi mới luân phiên trong nội bộ.

Mặc dù các thanh thiếu niên này có tài năng và năng lực nhưng họ tương đối thiếu kinh nghiệm. Ngoài ra, Hoa Kỳ, Canada, Nga và Đức luôn nhìn chằm chằm, trước tình thế loạn trong giặc ngoài, việc xây dựng lại một đội nhảy cầu nam mới mà còn phải mạnh đã trở thành nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay.

Mà Hứa Viễn Hàng có cả tài năng, năng lực và kinh nghiệm cũng như tinh thần trách nhiệm, anh là ứng cử viên lý tưởng của Tưởng Quốc Cường cho vị trí lãnh đạo, vì vậy ông đã chống lại áp lực cùng dị nghị chọn anh lần nữa.

Ăn cơm xong, Hứa Viễn Hàng cùng Ngô Diệu Kiệt và những người khác ôn chuyện một lúc, rồi về ký túc xá. Anh bước vào với tư cách là người mới, đương nhiên không thể cùng đồng đội cũ xếp cùng một nơi được. Bạn cùng phòng anh là một cậu nhóc 16 tuổi rất nhiệt tình, gọi Điền Tiểu Thất.

Đêm này trôi qua bằng những câu hỏi tò mò và những tiếng ồn ào của Điền Tiểu Thất.

Hứa Viễn Hàng mệt mỏi một ngày, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Những ngày tiếp theo đều vượt qua với lịch trình dày đặc, Hứa Viễn Hàng đầu tiên hoàn thành việc khám sức khỏe, kiểm tra thể chất, kiểm tra văn hóa theo đúng quy trình, sau đó chuyên tâm vào việc tập luyện. Huấn luyện viên Tưởng cân nhắc hoàn cảnh đặc biệt của anh, muốn anh thích nghi với môi trường một lần nữa, vì vậy trong thời gian này chỉ có rèn luyện tính linh hoạt và khả năng bật nhảy rồi chờ huấn luyện.

Bất giác đã hơn nửa tháng trôi qua.

Ngày 25 tháng 6 là ngày công bố kết quả thi tuyển sinh đại học, Hứa Viễn Hàng canh thời gian gọi điện thoại cho Trì Vân Phàm, còn chưa lên tiếng đã cười nhẹ: “Tra thành tích chưa, thủ khoa tỉnh.”

Trì Vân Phàm đi nghỉ ở nước ngoài sau khi kết thúc kỳ thi, hôm trước mới từ châu Âu trở về, lại bị Trì Hành Kiện đưa đi tham gia các bữa tiệc cùng hoạt động khác nhau, hiếm khi lại có thời gian rảnh rỗi, nghe được giọng nói của anh, tâm tình của cô tự dưng khá hơn: “Chưa.”

Có người càng sốt ruột càng để bụng hơn cả cô.

Ngày kết thúc kỳ thi ấy, vừa về tới nhà, Trì Hành Kiện đã nóng lòng in đáp án tham khảo ra để cô ước tính điểm, tuy đây là đề khó nhất trong mười năm qua nhưng nếu làm cẩn thận ước tính sẽ được 700 điểm, tuy nhiên, có thể lấy được thủ khoa tỉnh hay không còn khó nói.

Dù sao cô cũng không bám vào danh hiệu này, cô đã làm hết sức mình, theo ý trời đi.

Ngay khi giọng của Trì Vân Phàm vừa dứt, liền nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Trì Hành Kiện từ tầng dưới: “Phàm Phàm, 720!”

Sau đó, có một cuộc gọi mới trên điện thoại di động, là chủ nhiệm lớp gọi tới. Trì Vân Phàm nói Hứa Viễn Hàng chờ một lát, chuyển kết nối, một giọng cao vút gần như đang run rẩy của chủ nhiệm lớp liền vọt vào trong tai, cô đưa di động ra xa chút nhưng những từ mấu chốt vẫn rõ ràng truyền đến–

“720 điểm! Thủ khoa ban Văn cấp tỉnh! ! Chúc mừng em! ! !”

Các cuộc gọi và vô số tin tức tràn về. Điện thoại di động của Trì Vân Phàm liên tục rung lên, mà Trì Hành Kiện và Mạnh Đinh Lan cũng đến phòng cô. Một người thì ngây ngất gọi điện tứ phía báo tin vui, còn một người khác thì khuôn mặt tái nhợt, lê hoa đái vũ*, vui đến phát khóc.

Cùng một thời gian, Tiêu Dĩnh cũng đang rất chú ý đến kết quả của Trì Vân Phàm, ngay khi biết được tin tức Trì Vân Phàm lấy được thủ khoa tỉnh từ trong group lớp, một tiếng thét chói tai kém chút lật tung nóc nhà vang lên, Tiêu Viện nghe được động tĩnh đi lên lầu, liền thấy con gái mình đang đập phá đồ đạc trong phòng như điên, mặt đất lộn xộn đủ thứ.

Bà ta vội vàng hỏi chuyện gì đang xảy ra, Tiêu Dĩnh không trả lời, giống như không nghe thấy gì, cô ta chỉ hét lên “Làm sao có thể? Làm sao có thể?”, nói xong liền che ngực ngất đi.

Chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, tin vui của Trì Vân Phàm đã lan truyền khắp Tam Trung và cả Miên Thành, mọi người bàn tán xôn xao, tin tức trên mạng tràn ngập, nhưng mà, với tư cách là trung tâm của dư luận, tâm tình cô cực kỳ bình tĩnh.

Ngược lại, Mục Điềm không bình tĩnh như vậy, bởi vì lần này cô nhận được kết quả kém chưa từng thấy, lại bị ông cha già quở trách một trận.

Ông cha già gần như tức đến đau tim, đau lòng nhức óc: “279, Mục Điềm, con thi sao hay vậy? Con dám cầm điểm này mang về hả! Cha hí mắt kiểm tra còn cao điểm hơn con đó!”

Mục Điềm không có vấn đề nói: “Dù sao con cũng sẽ đi du học, bài kiểm tra được bao nhiêu điểm thì có quan hệ gì?”

Cha cô: “Quan hệ lớn! Đây là vấn đề tôn nghiêm! Nhìn xem, cùng một bộ bài thi, Vân Phàm người ta đạt được thủ khoa tỉnh, còn con, cái điểm số này nói ra cha còn thấy ngại thay con đó…”

Lại tới nữa.

Hai cha con giương cung bạt kiếm, mẹ Mục ra tay hoà giải: “Theo lý thuyết, thành tích của Điềm Điềm mặc dù không tốt lắm, nhưng mỗi lần kiểm tra cũng được 500 điểm. Chẳng lẽ tính sai điểm sao?”

Nghe mẹ nói, Mục Điềm cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, dù là đề bài khó nhưng đi nữa, nhưng cô vẫn làm các câu hỏi một cách nghiêm túc nên sẽ không bị điểm nhỏ như vậy trong bài kiểm tra mới đúng.

Chẳng lẽ cô thực sự xui xẻo như vậy sao?

(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)

Mẹ Mụ đề nghị: “Sao con không làm đơn kiểm tra điểm để xem thực hư thế nào?”

Cha Mục trừng mắt: “Không đi, còn chưa đủ xấu hổ sao?”

Nói là vậy nhưng ngay ngày hôm sau ông đã đưa con gái đến Văn phòng Tuyển sinh thành phố. Sau khi nộp hồ sơ xét duyệt, Phòng Thông tin và Phòng tuyển sinh thành phố của Viện Khảo thí Giáo dục tỉnh đã phối hợp thành tổ công tác để tiến hành rà soát.

Hai ngày sau, kết quả được đưa ra.

Quét phiếu trả lời cho thấy Mục Điềm đã bỏ sót nhiều câu hỏi trắc nghiệm, cô cảm thấy hoang đường không thôi, rõ ràng cô đều có ghi đáp án cho từng câu hỏi. Vậy vấn đề từ đâu mà ra?

Do tình huống đặc biệt, tổ xét duyệt đã lấy ra tờ bài thi gốc của Mục Điềm theo quy trình để chứng thực lời nói của cô. Sau khi lấy mẫu và điều tra, cuối cùng họ đã đưa ra kết luận rằng cô đã sử dụng bút chì 2B giả, khiến câu trả lời không thể được máy nhận dạng, cuối cùng tất cả các câu hỏi được chọn đều không cho điểm.

Trước mắt, đây là trường hợp duy nhất xảy trên địa bàn tỉnh vì dùng bút không đúng dẫn đến tất cả các câu hỏi trắc nghiệm đều bị mất điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Mục Điềm cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, trước tiên cô kể tình hình cho Trì Vân Phàm.

Trì Vân Phàm ngay từ đầu còn chưa kịp phản ứng, Mục Điềm thở dài: “Toàn tỉnh chỉ có một vụ duy nhất thôi, cậu biết nó có ý nghĩa gì không?”

“Hoặc là tớ thực sự không may mắn, hoặc đây là một cái bẫy, một âm mưu được tính toán kỹ lưỡng.”

“Hơn nữa, ngay từ đầu nó đã hướng tới cậu, mà tớ chẳng qua vô tình trở thành dê thế tội thôi…”

Trì Vân Phàm vẫn im lặng.

Mục Điềm nhắc nhở cô một lần nữa: “Tiểu Phàm nhi, cậu quên rồi sao, bút chì 2B mà tớ dùng, đáng lẽ ra là của cậu.”

Lúc đó, cô nàng nhìn thấy cục tẩy màu hồng trong túi văn phòng phẩm của Trì Vân Phàm, tình cờ là màu mà cô nàng thích, nên đã trực tiếp đổi túi văn phòng phẩm của mình cho cô.

Thử nghĩ một chút, nếu không có cơn tâm huyết dâng trào trao đổi nhất thời này, người sau đó dùng nhầm chiếc bút chì dẫn đến các câu hỏi trắc nghiệm không được tính điểm, chính là Trì Vân Phàm.

Nếu suy đoán này trở thành sự thật, thì ý đồ của kẻ đó thực sự vô cùng hiểm ác.

Giọng Trì Vân Phàm nghe không ra chập trùng: “Tớ biết rồi.”

Mục Điềm hỏi: “Tiếp theo phải làm sao bây giờ?”

Trì Vân Phàm nhìn ánh nắng vàng ươm ngoài cửa sổ kiểu Pháp, ánh mắt hơi lạnh: “Báo cảnh sát.”

[Hết chương 32]

CHÚ THÍCH

*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN