Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) - Chương 66
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)


Chương 66


Chương 34.2: Vật định tình

Editor: Yue

Hứa Viễn Hàng lười biếng nhíu mày: “Gáy vài tiếng nghe chơi.”

Điền Tiểu Thất mới không làm: “Tại sao em phải gáy?”

Vương Lãng cười rất đáng yêu, hai cái răng hổ nhỏ đều lộ ra, nhắc nhở cậu: “Sư huynh, dựa theo thuyết pháp của anh, nếu Viễn ca là hạc thì chúng ta là gà con đó.”

Điền Tiểu Thất hiểu ra, nhập vai siêu nhanh: “Cục cục cục…”

Vương Lãng bị chọc cho cười khanh khách: “Kia là gà mái nha.”

Hứa Viễn Hàng vừa nghe bọn họ nói chuyện cười đùa, vừa ăn cơm thì điện thoại trên bàn rung lên, anh cầm lên mở màn hình, đầu tiên khẽ giật mình, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, trong đáy mắt hiện lên hào quang sáng chói. Thay đổi của anh quá rõ ràng, Điền Tiểu Thất, Vương Lãng và những người khác đều chú ý tới, Điền Tiểu Thất đụng đụng bả vai anh: “Viễn ca, có chuyện gì tốt phải không?”

Hứa Viễn Hàng tựa lưng vào ghế: “Ăn cơm.”

Khóe môi không tự chủ được cong cong lên.

Cô ấy muốn tới thành phố A.

Sự căng thẳng và kiệt quệ về thể chất tích tụ trong vài ngày qua đã biến mất ngay lập tức.

Hứa Viễn Hàng cũng chụp ảnh bàn ăn và gửi đi.

Thực đơn của vận động viên quốc gia do chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp xây dựng. Mỗi bữa có 20 món thịt và 6 món chay. Về cơ bản, các món ăn sẽ không lặp lại trong một tuần. Trước đó, có một số vận động viên đã ăn thịt lợn nạc có chứa chất cấm, khi kiểm trắc phát hiện chất kích thích trong cơ thể, bất đắc dĩ bị cấm thi đấu. Có vết xe đổ, các nguyên liệu được sử dụng trong nấu ăn phải được thử nghiệm và kiểm tra qua nhiều công đoạn mới có thể xuất hiện trên bàn của các vận động viên.

Trong đội tuyển nhảy cầu có lưu truyền một câu chuyện cười rằng: Bay trên trời tốt hơn chạy trên mặt đất, bơi dưới biển còn tốt hơn bay trên trời. Món ăn tuy có nhiều loại nhưng không phải cứ ăn ngẫu nhiên là được, tùy theo tình trạng cơ thể mỗi người khác nhau mà năng lượng nạp vào cơ thể mỗi ngày sẽ được kiểm soát chặt chẽ cho phù hợp.

Hứa Viễn Hàng vốn đã cao vượt chỉ tiêu, chỉ có thể khống chế cân nặng của mình, may anh vốn gầy vì ba năm qua cuộc sống cẩu thả không quan tâm nhiều đến chuyện ăn uống.

Hứa Viễn Hàng cao lớn cũng là một cái tâm bệnh đối với Tưởng Quốc Cường, nhưng đồng thời ông cũng không thể giải thích được mà chắc chắn rằng, quyết định của mình là chính xác.

Đã qua một thời gian kể từ khi gia nhập đội, Hứa Viễn Hàng chủ động đăng ký vào phòng nhảy cầu để tập luyện. Mọi người trong đội đều mong chờ lần nhảy đầu tiên của anh sau khi trở lại. Hứa Viễn Hàng cũng tràn đầy tự tin. Trước đó, anh đã sử dụng một bể bọt biển để thay thế bể bơi phục vụ cho việc tập luyện nhảy cầu trên cạn, anh cũng phát huy khá tốt, đáng tiếc chính là, anh đã không phát huy ra trình độ vốn có trong lần thử đầu tiên tại phòng tập nhảy cầu. Nhìn chung độ hoàn thành động tác không tệ, nhưng khi anh xuống nước, vẫn không ép được bọt nước…

Những người khác, bao gồm Tưởng Quốc Cường và các huấn luyện viên nhảy cầu đều âm thầm đổ mồ hôi, vẻ mặt lo lắng nhìn Hứa Viễn Hàng, chỉ có Ngô Diệu Kiệt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người, Hứa Viễn Hàng ra vẻ thờ ơ cười cười, rồi từ từ nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm dưới nước.

Sau lần nhảy thử nghiệm thất bại, Hứa Viễn Hàng cũng không nản lòng, tính của anh là không thích chịu thua, phối hợp với liệu pháp kích thích của bác sĩ Đới càng thêm liều mạng dốc toàn lực tập luyện.

Thỉnh thoảng tận dụng thời gian tâm sự với Trì Vân Phàm, cho tới bây giờ đều là tốt khoe xấu che.

Ngày qua ngày.

Bất tri bất giác tháng chín liền đến.

Ngày thứ hai của tháng ấy, Trì Vân Phàm được ba mẹ đồng hành cùng đến Đại học A, kế tiếp là một tuần huấn luyện quân sự, ngày mùng 9 là sinh nhật mười tám tuổi của cô, ý nghĩa trọng đại, cô trở về Miên Thành sớm hơn một ngày.

Trì Hành Kiện chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho cô, bao hết khách sạn sơn trang cao cấp nhất Miên Thành, mời rất nhiều người nổi tiếng trong giới, còn mời một ngôi sao hạng ba đến hát tại chỗ, bầu không khí náo nhiệt.

Cao Ngạn Thần ở nước Mỹ xa xôi và Mục Điềm ở Australia cũng vội vã trở về để dự lễ thành nhân* của Trì Vân Phàm.

Trì Vân Phàm nhận được nhiều quà sinh nhật, đồ trang sức, xe thể thao, thẻ bạc … Không có gì mới, hồi đầu năm, Trì Hành Kiện đã tuyên bố với những người bên ngoài rằng ông sẽ tặng con gái một hòn đảo riêng vào ngày con bé trưởng thành, mà ông cũng xác thực thực hiện cái hứa hẹn này.

Ông ta nhận được sự ngưỡng mộ và nổi tiếng, cao điệu* thỏa mãn lòng hư vinh của ông ta và đồng thời khiến Trì Vân Phàm trở thành đối tượng ghen tị của các cô gái trẻ.

Trì Vân Phàm cũng nhận được một món quà đặc biệt khác, không phải bản thân nó đặc biệt như thế nào mà là người đưa nó lại là Diệp gia Diệp Cảnh Nhiên, một nam sinh xa lạ mà cô không hề quen biết.

Mặc dù Diệp Cảnh Nhiên không đích thân ra mặt, Trì Hành Kiện vẫn cảm nhận được sự vinh quang lớn lao, ông ta thoải mái tự tại đi lại giữa các vị khách suốt đêm, nụ cười trên môi chưa từng ngừng qua, như thể ông ta mới là nhân vật chính của bữa tiệc.

Đến 10 giờ 30 phút tối, Trì Vân Phàm mới có thể thoát thân trở về phòng khách sạn, cô chuẩn bị đi tắm, điện thoại rung liên tục, là Hứa Viễn Hàng gọi đến.

Nhìn thấy ba chữ đập trên màn hình, cô không thể không thừa nhận, đây chính là giây phút mà bản thân lặng lẽ mong đợi nhất ngày hôm nay.

Không ngờ anh lại dành cho cô một bất ngờ lớn hơn nữa: “Cậu có muốn ra ngoài chơi không?”

Anh hạ giọng, lộ ra mê hoặc không thốt nên lời.

Phải mất vài giây sau, Trì Vân Phàm mới phản ứng lại: “Cậu về Miên Thành rồi?”

“Ừ.”

(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)

Trì Vân Phàm không hỏi tại sao anh lại trở về.

Cô biết anh ở đây vì cô.

Cô gửi một cái định vị cho anh.

Bốn mươi phút sau, Hứa Viẽn Hàng đến.

Trì Hành Kiện đã say như chết, Mạnh Đinh Lan lúc này cũng ngủ rồi, Trì Vân Phàm không có gì phải lo lắng, liền cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Ngoài cửa lớn sơn trang, Hứa Viễn Hàng mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, ung dung đứng trước đầu máy xe máy màu đỏ ngầu, thấy cô xuất hiện, anh tươi cười bước tới, đưa cho cô một chiếc mũ bảo hiểm nữ màu xanh nhạt mới tinh.

“Đi đâu thế?”

Anh thần bí nói: “Đi chẳng phải sẽ biết sao?”

Trì Vân Phàm chưa bao giờ ngồi xe máy, trên người vẫn đang mặc váy, Hứa Viễn Hàng dìu cô lên trước, đôi chân dài vắt qua ngồi trước mặt cô. Vặn chìa khóa một cái, đầu máy gầm lên, xe máy nhanh chóng lao đi.

Một đường cùng gió đêm đồng hành.

Cuối cùng cũng đến nơi cần đến.

Bọn họ đến bãi biển từng tới hai lần trước đây.

Hứa Viễn Hàng đậu xe, bấm điện thoại sáng lên kiểm tra thời gian, kém một phút liền mười hai giờ, còn kịp, anh mím môi, mặt mày nhiễm ý cười: “Sinh nhật vui vẻ nha bạn học Trì. “

Giọng điệu trầm thấp lại cưng chiều, còn có mấy phần ôn nhu.

Trì Vân Phàm cười ngọt ngào: “Cảm ơn.”

Anh có vẻ hơi khẩn trương, nhưng vẫn nhìn vào mắt cô: “Tiếp theo, cậu có thể cầu nguyện.”

Cô cũng nhìn thẳng anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi không có nguyện vọng.”

“Tại sao không có nguyện vọng?”

Hứa Viễn Hàng mất tự nhiên ho khan một tiếng, bên tai lộ ra một vệt đỏ mỏng, nhưng giọng điệu lại thản nhiên, “Cậu… Không muốn làm bạn gái nhà vô địch thế giới sao?”

Chết tiệt!

Cuối cùng thì ông đây cũng nói ra!

Xung quanh chỉ có tiếng sóng biển, tiếng hít thở của nhau đều rất nhạt.

Trì Vân Phàm không gật đầu, cũng không lắc đầu, cũng chưa hề nói được hoặc là khó mà nói.

Trên cổ tay cô có đeo một chiếc đồng hồ trăng sao, kim giây vừa điểm qua mười hai giờ, từ giây này trở đi, cô chính thức trở thành người lớn. Trở thành người lớn có nghĩa là gánh vác nhiều trách nhiệm hơn và cũng có nghĩa là có thể làm chuyện mà một người trưởng thành có thể làm, liền tại giờ này khắc này, cô đã nghe rõ tiếng lòng của mình.

Cô thích người thiếu niên trước mắt này, cô thích cái người hoàn toàn khác biệt với bản thân, táo bạo tùy ý lại tràn đầy sức sống.

Cô muốn ở bên anh ấy.

Thấy cô không trả lời, Hứa Viễn Hàng đoán là cô bị chính mình đường đột dọa sợ rồi, anh cố gắng tìm một chủ đề khác để làm cho bầu không khí đáng chết này bớt cứng nhắc đi đôi chút.

Chưa thể tìm được, bởi vì một giây tiếp theo, đầu óc anh liền rơi vào trạng thái trống rỗng.

Hơi thở trong veo bao trùm tới.

Cô gái kiễng chân, có chút xích lại gần, rồi sau đó kề sát môi anh, chuồn chuồn lướt nước… Hôn một cái.

Tác giả có lời muốn nói:​

Viễn ca: Mặc kệ em muốn hay không muốn, anh cũng xác định là bạn trai em rồi.

Vân muội thuộc phái hành động, thích liền hôn, tuyệt đối không trêu chọc ngoài miệng.

Tui tuyên bố, đôi này lập tức tiến vào hình thức ngọt ngào vô bờ bến, lập tức trải qua cuộc sống yêu đương phát cẩu lương không biết xấu hổ!

[Hết chương 34]

CHÚ THÍCH

*Lễ thành nhân: ngày lễ này có nguồn gốc từ Nhật Bản, được tổ chức vào ngày thứ Hai của tuần thứ hai tháng Giêng hàng năm. Nó được tổ chức nhằm chúc mừng và động viên tất cả những người vừa đạt đến tuổi trưởng thành.

*cao điệu: Điệu đàn cao khó họa. Nghĩa bóng: Lí tưởng xa vời, không thật tế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN