Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi - Chương 18: 18: Tiểu Thiên Sư Học Cách Trả Lời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi


Chương 18: 18: Tiểu Thiên Sư Học Cách Trả Lời


“Cắt!” Từ Thanh Sơn ngồi trên xe lăn đặc chế lớn giọng hô ngừng, hôm nay là cảnh cuối cùng của [Mê Trạch], mặc dù các diễn viên đều có trạng thái cực tốt, nhưng trên mặt Từ Thanh Sơn vẫn không thấy nửa điểm vui mừng.
Cảnh cuối cùng là cảnh diễn đơn của Tống Hòa An, nhưng lúc Từ Thanh Sơn hô cắt rồi tuyên bố đóng máy, Cố Duy Sanh mặc trường sam vẫn còn nhắm mắt nằm bất động ở đó, hoàn toàn không có chút phản ứng nào với biến hóa của thế giới bên ngoài.

Phương Mộc cầm nước đứng chờ trong đám đông lập tức đi tới lo lắng gọi Cố Duy Sanh, đã sớm nghe nói căn nhà này âm khí nặng, sẽ không có chuyện tổ tông đột nhiên sinh ra cộng hưởng với chỗ này đấy chứ?
Dưới tay anh cũng chỉ dẫn một nghệ sĩ là y, nếu Cố Duy Sanh mà xảy ra chuyện gì, anh muốn khóc cũng không có chỗ để khóc mất.

“Sao vậy?” Cố Duy Sanh mở mắt ra, y ngơ ngác nằm trong đống đổ nát do đoàn làm phim dựng lên, trong mắt còn mang theo một tia trống rỗng và mê mang.

“Không có chuyện gì không có chuyện gì.” Phương Mộc xua tay, sau đó vòng qua bộ xương khô bên cạnh đỡ người đứng dậy.

Nhưng Cố Duy Sanh căn bản không phải là người cần có người đỡ dậy, y bật tôm đứng dậy, sau đó tiện tay phủi phủi bụi trên người.

Phương Mộc đen mặt: Tổ tông ơi, cậu có thể chú ý hình tượng của mình một chút hay không?
Tuy biết tính cách Tống Hòa An năng động hoạt bát, nhưng bọn họ giờ đã đóng máy rồi có được hay không!
Phương Mộc ở trong lòng yên lặng phát điên, mà Từ Thanh Sơn ở gần đó cũng được người đẩy tới gần Cố Duy Sanh, ông ta đưa cho Cố Duy Sanh một bao lì xì: “Tiền an ủi, đi xả xui đi.”
Tặng bao lì xì an ủi cho diễn viên đóng vai người chết đã là quy củ đã được ngầm thừa nhận trong các đoàn phim, Cố Duy Sanh nói cảm ơn, cười híp mắt nhận bao lì xì dày cộp kia.

Biểu tình Từ Thanh Sơn có chút cứng ngắc, dù sao ông ta cũng là một trong những nhân loại hiếm hoi nhìn thấy bản lĩnh của Cố Duy Sanh, thanh trường kiếm xuất hiện trên không cùng với ba ác quỷ kia tạo thành ác mộng khiến ông ta đêm nào cũng không dám ngủ.

Phương Mộc không biết giữa Từ Thanh Sơn và Cố Duy Sanh đã xảy ra chuyện không vui gì, nhưng anh đã ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiên cảm giác được không khí vi diệu giữa hai người.

Anh vừa định kiếm cớ kéo nghệ sĩ nhà mình đi, Cố Duy Sanh lại mở miệng trước anh một bước.

“Tôi có thể hỏi Từ đạo hai câu không?” Cố Duy Sanh vân vê một góc của bao lì xì nhẹ giọng nói, “Tại sao cuối cùng Tống Hòa An lại lựa chọn cái chết?”
Từ Thanh Sơn đặt tay lên đùi bị thương: “Oan oan tương báo đến khi nào…!Buông bỏ thù hận mới có thể siêu thoát, chẳng phải lúc đó cậu cũng diễn như vậy sao?”
“Cho nên ngài hi vọng cô ta cũng lựa chọn giống như Tống Hòa An?”

Bởi vì có những người bình thường khác ở đây, cho nên Cố Duy Sanh lựa chọn dùng “cô ta” thay thế tên Tống Như Yên, mà Từ Thanh Sơn trên xe lăn cũng nhanh chóng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Cố Duy Sanh.

“Đối với cô ta mà nói đó là lựa chọn tốt nhất,” Từ Thanh Sơn không được tự nhiên giật giật khóe miệng, “Nếu không phải cô ta khăng khăng muốn báo thù, làm sao cô ta lại rơi vào kết cục như bây giờ.”
Kỹ thuật quăng nồi đúng là đỉnh của chóp, Cố Duy Sanh trong lòng cười khinh bỉ, trên mặt thì vẫn duy trì nụ cười khéo léo, y hạ thấp giọng, khom lưng sát lại gần Từ Thanh Sơn: “Có thể châm ngòi khiến nghiệp hỏa thiêu đốt sạch bản thân, ngài nói phần hận này rốt cuộc có bao nhiêu hận?”
“Lâu gia xua đuổi được quỷ nhưng không cách nào chặt đứt được nhân quả nhân gian, thân mang nghiệp chướng, Từ đạo ngài vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Yêu và ghét chỉ nhìn khuôn mặt, Từ đạo ngài đúng là một tên tầm thường.”
Nói xong lời này, Cố Duy Sanh không nhìn ánh mắt kinh ngạc của Từ Thanh Sơn, nhấc chân đi về phía phòng hóa trang.

“Chẳng lẽ cậu cho rằng fan của cậu yêu thích bản chất thật của cậu?” Cố Duy Sanh nghe thấy giọng nói tức giận của Từ Thanh Sơn truyền đến từ đằng sau, “Dù kỹ thuật diễn xuất có tốt đến đâu, nếu cậu bị huy dung thì cũng không thể làm diễn viên, Cố Duy Sanh, cậu cũng nên cẩn thận một chút mới được.”
Cố Duy Sanh đi không ngừng bước, chờ tẩy trang xong, y có thể hoàn toàn nói lời tạm biệt với đoàn làm phim này, ai lại quan tâm tới tiếng kêu gào của một kẻ hấp hối sắp chết chứ.

Phương Mộc sau khi dàn xếp với những người khác mới vội vàng đuổi theo Cố Duy Sanh: “U là trời tổ tông ơi, sao cậu lại nói chuyện với Từ đạo như thế, sau này chúng ta còn có thể nhận phim của ông ta nữa hay không đây?”
“Nhận phim?” Cố Duy Sanh xua tay, “Yên tâm đi, ông ta không viết được gì nữa đâu.”
“Phi phi phi, chuyện này không thể nói lung tung được.” Phương Mộc vội vã che miệng Cố Duy Sanh, sau đó lại vồ hụt như thường lệ.

“Tin hay không thì tùy.” Cố Duy Sanh mở cửa phòng hóa trang, Lão Bạch đứng đối diện gương chải lông, nghe thấy tiếng mở cửa nó nhanh chóng nằm úp sấp giả bộ ngủ, sau khi xác nhận người đến là Cố Duy Sanh mới mở mắt ra meo một tiếng.

Phương Mộc nhìn thấy một loạt động tác của Lão Bạch: “….” Đây là lần thứ một ngàn lẻ một anh cảm thấy Lão Bạch đã thành tinh.

“Lưu Kha chạy đi đâu rồi?” Nhìn Cố Duy Sanh chuẩn bị tự tẩy trang, Phương Mộc bất mãn đẩy kính, “Để anh gọi cô ấy tới.”
Sau khi xảy ra chuyện của Tống Như Yên, niềm đam mê của Lưu Kha với người đẹp và trang điểm chỉ tăng chứ không giảm, bây giờ cô không chỉ tìm cơ hội “động tay động chân” trên mặt Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh, lúc không có việc gì làm là cầm máy tính bảng nghiên cứu các loại video trang điểm, giống như muốn trở thành chuyên gia trang điểm số một trong làng giải trí.

Tuổi trẻ thật tốt, Cố Duy Sanh cảm thán một tiếng, tuy tính cách Lưu Kha ngây thơ lại có chút thánh mẫu, nhưng tâm tính của đối phương đúng là rất tuyệt.

Đứa nhỏ này không tu đạo thật đáng tiếc.

[Nghĩ gì vậy? Không phải đang nghĩ tới Lâu Tiêu đó chứ? ] Lão Bạch vừa nhìn gương trang điểm vừa nói, [Gần đây anh cứ hay chạy tới Lâu gia, ông đây một mình lẻ loi trong căn phòng trống thật là cô đơn.]
“Ai bảo em không tới làm chi,” Cố Duy Sanh tiện tay đặt bao lì xì lên bàn, “Sách trong nhà cũ không được mang ra ngoài anh còn biết làm sao đây?”
“Rồi chứ anh cố gắng học như vậy rốt cuộc là vì ai,” Cố Duy Sanh nhấc mí mắt lên liếc xéo Lão Bạch, “Có thể sờ ấn ký mới trên trán em rồi hẳn nói không?”
Lão Bạch khiêu khích quẩy quẩy đuôi: [Không thể, bởi vì em, không có lương tâm.]
[Nhưng có thể rời đoàn phim này đúng là rất tốt,] Lão Bạch vuốt vuốt ria mép, [Oán khí trên người Từ Thanh Sơn nhiều đến mức sắp tràn ra tới nơi, dù ông ta đã trị được chân cũng không sống được lâu, nếu tiếp tục ở đây với ông ta, người trong đoàn phim này sợ là đều sẽ gặp xui xẻo.]
[Có một đạo diễn như vậy, em thấy doanh thu phòng vé bộ phim này của anh chắc chắn sẽ lỗ nặng.]
Cố Duy Sanh duỗi tay nắm chặt đuôi đang lắc lư của Lão Bạch: “Em không thể mong anh sẽ tốt à?”
Nhưng lời Lão Bạch cũng không phải không có đạo lý, Từ Thanh Sơn vi phạm ước định với bút thần lại gián tiếp dẫn đến không ít thai nhi tử vong, trừ khi ông ta có thể tìm được cao tăng đắc đạo vì ông ta ngày ngày niệm kinh rửa sạch tội nghiệt, nếu không ông ta vẫn chỉ có một con đường chết.

Nếu trong lúc đó Từ Thanh Sơn ngu ngốc muốn đi tìm gái, Cố Duy Sanh bảo đảm đối phương sống không tới ngày công chiếu [Mê Trạch].

Vừa kết thúc cũng là lúc đóng nắp quan tài, Cố Duy Sanh dùng đầu gối cũng có thể biết danh tiếng của [Mê Trạch] sẽ biến thành cái dạng gì.

Chỉ hy vọng lúc đó phòng quan hệ công chúng của Lâu Tiêu có thể hơi hơi ra sức một chút.

.

Truyện Khác
[Mong anh tốt, mong anh tốt] Lão Bạch qua loa nói, [Tốt xấu gì cũng là bộ phim kinh dị nghệ thuật đầu tiên, em nghe thấy Phương Mộc gọi điện thoại nói phim này sẽ được đưa vào vài cái liên hoan phim để xem xét, nhìn thế nào cũng không thấy quá thảm đâu.]
Cố Duy Sanh như cười như không: “Vậy anh thật đúng là cảm ơn mấy lời may mắn của em ha.”
[Lời nói của Bạch gia rất linh đó nha,] Lão Bạch ngẩng đầu lên, [Em cũng đâu phải mèo bình thường.]
Nhưng lần này Cố Duy Sanh không nói tiếp nữa, bởi vì y nghe được tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.

Quả nhiên, mấy giây sau, Lưu Kha cầm theo cốp trang điểm đi cùng Phương Mộc gõ cửa vào.

“Chào anh Cố,” Lưu Kha ngượng ngùng chào hỏi, “Vừa nãy đọc sách ghiền quá không dứt được, xin lỗi ạ.”
So với Từ Thanh Sơn, thái độ của Lưu Kha tự nhiên hơn rất nhiều, cô nhớ rõ tất cả những gì đã xảy ra đêm đó, nhưng cô lại thông minh lựa chọn dùng thái độ “chưa từng xảy ra” để đối mặt với Cố Duy Sanh.

Cố Duy Sanh đương nhiên sẽ không so đo với một cô gái, nhưng nể mặt Josie, y vẫn thiện ý nhắc nhở một câu: “Sau này chú ý là được.”
“Ừm!” Lưu Kha gật gật đầu, nhanh tay lẹ chân tẩy trang mặt Cố Duy Sanh.

Cố Duy Sanh nhìn vào gương thấy lớp trang điểm đã được tẩy một nửa đột nhiên nổi lên hứng thú, y cầm điện thoại lên chuẩn bị chụp “tách tách” vài tấm, nhưng Phương Mộc lại nhanh tay lẹ chân cản lại hành động của y.

“Để anh để anh.” Phương Mộc thuần thục mở camera của một app làm đẹp nào đó, sau đó dứt khoát chọn bộ lọc mà mình thích nhất.

Cố Duy Sanh mặc cho Phương Mộc giày vò, vài phút sau, Cố Duy Sanh lấy được quyền sử dụng điện thoại lén tắt âm mở camera trước.

【Cố Duy Sanh V: Ngàn người ngàn mặt, anh có hối hận không?
Tạm biệt, Tống Hòa An.

Hình ảnh.

jpg, hình ảnh.

jpg.】
Bị người bạn mình tin tưởng nhất giết chết cả nhà, bị vuốt quỷ sắc nhọn xuyên qua lòng ngực…!
Năm ấy gặp nhau dưới tàng cây, Tống Hòa An, cậu có hối hận không?
“Ting ting.” Âm thanh thông báo của Weibo truyền đến, nhìn Lưu Kha lén lút ôm cười miệng, Phương Mộc luôn cảm thấy Cố Duy Sanh đang làm cái quỷ gì đó mà anh không biết.

Văn án, cảm giác khi đóng phim, không thành vấn đề.

Hình ảnh, anh chụp rất đẹp trai, cũng không thành vấn đề.

Từ từ…!Phương Mộc lạnh lùng mở tấm hình thứ hai ra, trong dự liệu nhìn thấy Cố Duy Sanh đang nhìn ống kính cười ngu như mèo.

Vẫn là ảnh chụp mờ ảo quen thuộc, lần này lại còn kèm theo góc chụp quỷ dị.

Mí mắt Phương Mộc nhảy như đánh lô tô, dự cảm lần này bình luận sẽ lại một mảnh spam “Ha ha ha”.

“Yên tâm,” Lưu Kha nhìn vẻ mặt của Phương Mộc phì cười, “Phong cách chụp ảnh của anh Cố chính là như vậy, Only C đã quen rồi.”
Phương Mộc chết lặng đẩy kính mắt: “Tôi vốn tưởng rằng tôi đang dẫn một đóa hoa cao lãnh.”
Chỉ riêng gương mặt của Cố Duy Sanh, quả thực đã có thể nói băng sơn là thiết lập tính cách tốt nhất trong giới giải trí, tùy tiện đặt vào đâu cũng có thể nói là cao lãnh.

Nhưng cố tình tổ tông nhà anh lại lười vận động nhưng không lười nói chuyện, lớn lên với đôi mắt đào hoa quyến rũ nhưng lại rất thích cười, dù cho lúc diễn cuồng huyễn khốc bá duệ ra sao, thoát vai một cái là biến thành một đứa ngốc bạch ngọt liền.

Về phần ngoại hình, Cố Duy Sanh chỉ có thể lừa được người không quen hay người không muốn quen mà thôi.

—— Như lần đầu tiên gặp Lâu Tiêu, hay như năm đó Phương Mộc mới vừa làm việc.

Phương Mộc nhớ lại bản thân đã từng ngây thơ mù quáng như thế nào, không khỏi vì mình mà rơi một giọt nước mắt cay đắng.

“Ting ting.”
Thông báo Weibo lại vang lên, Phương Mộc nghiêm mặt nói: “Tổ tông, cậu lại đăng gì đó?”
“Em không đăng gì cả,” Cố Duy Sanh vô tội buông tay, “Là anh đó, anh còn thiết lập đặc biệt chú ý ai? Mau mau báo cáo chi tiết đi.”
Phương Mộc đột nhiên nhớ tới người mình đặc biệt chú ý là ai nên vội vã mở điện thoại, quả nhiên, bài đăng của Lâu Tiêu “xoạt” nhảy tới trước mặt anh.

【Lâu tiên sinh V: Ta hối hận rồi.

// @Cố Duy Sanh V: Ngàn người ngàn mặt, anh cơ hối hận không?…】
Phương Mộc: “….” Anh thề hai người này tuyệt đối có gian tình!
– ——
Góc lảm nhảm:
Có đứa nghệ sĩ như Duy Sanh anh Phương chắc tăng xông sớm =))))))).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN