Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi - Chương 20: 20: Nuôi Mèo Và Tim Đập Nhanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi


Chương 20: 20: Nuôi Mèo Và Tim Đập Nhanh


Hôm nay là ngày công chiếu chương trình thực tế dã ngoại thám hiểm [Đưa Bạn Đi Thám Hiểm], là chương trình chính của đài Dây Tây nửa cuối năm, [Đưa Bạn Đi Thám Hiểm] không chỉ là chương trình đầu tiên “phát sóng trực tiếp không kịch bản”, hơn nữa mùa đầu tiên còn mời những nghệ sĩ “hot” nhất trong giới giải trí làm khách mời.

[Đưa Bạn] tri kỷ dành cho các khán giả có sở thích khác nhau hai loại lựa chọn, chương trình sẽ phát sóng trên hai kênh là đài truyền hình và Internet: Đài truyền hình Dâu Tây sẽ phát sóng “bản tinh hoa” được cắt nối biên tập vào mỗi tối thứ bảy hàng tuần, nhưng nếu muốn xem đủ mười hai tiếng trong ba ngày liên tiếp thì khán giả có thể đăng ký trước trên trang web chính thức của đài Dây Tây để xem phát sóng trực tiếp.

Cố Duy Sanh đang nằm phơi nắng trên chiếc xích đu mới được đặt trước cửa sổ sát đất, một con hạc giấy được gấp bằng bùa xem thủy tinh như không khí, nó vỗ đôi cánh nhỏ vững vàng bay xuống đầu ngón tay Cố Duy Sanh.

Không cần nghĩ cũng biết là tác phẩm của tiểu thiên sư, Cố Duy Sanh mở hạc giấy ra nhìn, bốn chữ “chuẩn bị quà tặng” rồng bay phượng múa cùng với ngòi bút mạnh mẽ đập vào mắt.

Tổ tiết mục [Đưa Bạn] đã sớm chia sáu khách mời thành ba nhóm mỗi nhóm hai người, là CP “Sanh Tiêu (Tiêu)”[1] đang hot dạo gần đây, tổ tiết mục đương nhiên sẽ không tách Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu ra.

Trên thực tế, trước khi chính thức lên đường đến điểm thám hiểm, mỗi nhóm khách mời sẽ có một người bị tổ tiết mục gõ cửa nhà, sau đó cầm theo quà tặng đến đón đồng đội của mình.

Nhìn ý tứ trong lời nói của Lâu Tiêu, kẻ xui xẻo lần này bị tổ tiết mục lựa chọn hình như chính là y.

Cố Duy Sanh lắc đầu cẩn thận cất hạc giấy, chuyện nhỏ xíu vậy cũng dùng bùa, chẳng lẽ tiểu thiên sư không biết thật ra còn có cách nhắn tin nhanh hơn, tiết kiệm hơn hay sao?
[Mau thay đồ đi,] Lão Bạch nằm úp sấp trên đệm lót bên cạnh thúc giục, [Lần này Tiểu Phương Mộc không thể đi theo bên cạnh anh, anh cũng đừng hủy hết hình tượng của mình.]
“Hủy không được,” Cố Duy Sanh vẫn cứ nằm bất động trên ghế xích đu, “Chập nữa là phải đi nơi rừng sâu làm người nguyên thủy, em còn không cho anh hưởng thụ thêm một lát à?”
[Ọe.] Cái mặt mèo tròn trịa của Lão Bạch lộ ra vẻ nôn mửa, giống như đang lên án sự sa đọa của Cố Duy Sanh, nhưng không đợi nó lên án, chuông cửa nhà Cố Duy Sanh đã vang lên.

“Ding dong.”
Hơi thở ngoài cửa có chút hỗn loạn, tổng cộng có ba người, hai nam một nữ, Cố Duy Sanh nhướng mày, trong lòng biết đây chính là nhân viên của tổ tiết mục [Đưa bạn].

Y vừa mới nhận được tin tức người của tổ tiết mục đã đến, hạc giấy của tiểu thiên sư bay chậm ghê ha.

Cố Duy Sanh chậm rãi chỉnh lại quần áo chuẩn bị mở cửa, còn nhân viên ngoài cửa cũng không dám thả lỏng.

Nữ MC mới Hạ Khả của đài Dây Tây nhìn từng hàng bình luận chạy trên màn hình livestream của điện thoại, lòng bàn tay không khỏi toát ra vài giọt mồ hôi nhỏ.

Vì để tăng lượt xem chương trình, tổ tiết mục đã không báo trước cho khách mời khi nào nhân viên sẽ đến, Hạ Khả vừa ấn chuông cửa vừa không ngừng cầu nguyện đừng có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hy vọng không quay được bất cứ thứ gì không nên quay.

Dù sao đây là phát sóng trực tiếp không thể cắt nối biên tập.

“Tới đây.” Sau một phút, người bên trong rốt cuộc cũng trả lời một câu, giọng nói lười biếng giúp Vitamin C đang xem livestream lập tức xác định đây chính là anh Sanh nhà bọn họ.

【Lão Bạch cá khô nhỏ: Cược một bịch que cay anh Sanh mới ngủ dậy hoặc đang vuốt ve mèo ????】
【Vitamin C trong xoài: +1.】
【Làm người là phải ăn Vitamin C: +10086.】
【Sanh Tiêu Forever: Mỗi ngày đều thanh khống, ngồi đợi anh Sanh mang quà đi tìm Lâu tiên sinh, hê hê hê ~ 】
Hạ Khả tranh thủ nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, từng hàng chữ trên màn liên tục không ngừng chạy ngang qua nhưng lại không che mất mặt cô khiến cô âm thầm thán phục khả năng tổ chức của fan Cố Duy Sanh, nhưng đường lượn sóng phía sau “hê hê hê” cũng khiến cô không khỏi run rẩy.

Đạo diễn ơi đạo diễn, scandal của Lâu Tiêu với Cố Duy Sanh ngài cũng dám xào, thật đúng là không sợ châm lửa đốt mình.

Lúc trong đầu Hạ Khả đang suy nghĩ lung tung, cô nghe được câu thứ hai của Cố Duy Sanh——
“Mọi người là ai?”
Nghe gần mới biết đúng là giống như vừa mới tỉnh ngủ, Hạ Khả vội vàng giới thiệu, nói rõ mục đích đến đây của tổ tiết mục.

“Cạch.”
Cửa lớn mở ra, hai máy quay lập tức nhắm ngay khe cửa mở ra kia, Cố Duy Sanh mặc đồ ở nhà còn đi một đôi dép nhung, cứ thế mà đầu tóc đen mềm mại của Cố Duy Sanh xuất hiện trước mặt mọi người.

“Buổi chiều tốt lành.” Cố Duy Sanh cười híp mắt sát mặt vào camera chào hỏi, gương mặt tinh xảo đến mức không tỳ vết trong khoảnh khắc “sững sờ” xuất hiện trước mặt khán giả không hề chuẩn bị trước trong livestream.

Cố Duy Sanh trời sinh có một đôi mắt đa tình, đuôi mắt ửng đỏ cong cong, mang theo vẻ phong lưu không thể diễn tả thành lời.

【AAAAAAA! Mị bùm! Tự động biến thành bột gòiiii!】
Hàng chữ màu hồng nhạt bao trùm hai bên trên dưới màn hình, nhưng lại hoàn mỹ chừa lại vị trí của Cố Duy Sanh, mà một hàng chữ “Tui đoán Phương Mộc muốn khóc lắm rồi” cũng khiến Hạ Khả nhịn không được cười ra tiếng.

“Sao vậy?” Cố Duy Sanh nghiêng đầu, mở rộng cửa hơn, “Vào rồi nói.”
“Fan của ngài rất đáng yêu.” Hạ Khả lắc lắc điện thoại, sau đó lịch sự đứng trên thảm cửa.

“Chúng ta ngang vai vế, không cần gọi ngài này ngài nọ đâu,” Cố Duy Sanh nháy mắt mấy cái, “Không là fan đáng yêu của tôi sẽ cảm thấy tôi già mất.”
[Xía,] Lão Bạch nhảy lên ghế xích đu lầm bầm một tiếng, [Già đầu rồi còn làm bộ đáng yêu, không biết xấu hổ không biết xấu hổ.]
Mà cú nhảy này của Lão Bạch cũng hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của Hạ Khả và máy quay.

Cố Duy Sanh đè nén xúc động muốn đánh mèo, quan tâm dò hỏi: “Tôi đi thay quần áo trước, mọi người muốn vào quay không?”
“Không cần không cần, chúng tôi ở đây chờ anh là được rồi,” Hạ Khả đổi giọng cực nhanh, giọng điệu của cô hoạt bát, mang theo một loại xinh đẹp riêng của thiếu nữ, “Nhưng mà Duy Sanh anh tuyệt đối đừng quên mang theo quà, bằng không đồng đội của anh sẽ tức giận.”
“Anh ấy không giận đâu,” Cố Duy Sanh nhẹ nhàng khép lại cửa phòng ngủ, “Lát nữa gặp lại mọi người.”
Chỉ cần y đứng bên cạnh tiểu thiên sư, sẽ có hiệu quả hơn bất kỳ món quà đắt tiền nào.

Đối mặt với Lâu Tiêu, Cố · máy lọc linh khí · bình chữa cháy thông minh · Duy Sanh, tự tin như vậy đấy.

*
Không đề cập đến những người hâm mộ trong phòng livestream đã nổ thành pháo hoa, sau khi thu dọn xong xuôi Cố Duy Sanh xách hành lý lên “hải tặc” của tổ tiết mục, còn Lão Bạch “không có người chăm sóc” cũng ngồi xổm trên vai Cố Duy Sanh như thường lệ, hơn nữa còn lạnh lùng dùng đuôi chặn máy quay đối diện nó.

[Để dẫn em theo mà anh phải đồng ý với tổ tiết mục sẽ làm thêm một nhiệm vụ đó,] Cố Duy Sanh vừa ấn số thang máy vừa đe dọa nói, [Mấy ngày nay lăn lộn bán manh nhiều vào, biết chưa?]
[Nhìn ngu muốn chết,] Lão Bạch ghét bỏ quẫy đuôi, [Ông đây mới không làm.]
[Vậy em cứ chờ ngủ chung một lều với Lâu Tiêu đi, nửa đêm có bị nướng chín anh cũng không cứu em.].

Truyện Việt Nam
Khâu này hoàn toàn để khách mời tự phát huy, cho nên Hạ Khả và camera đứng ở một bên vẫn chưa lên tiếng, mà sự im lặng khác thường của Cố Duy Sanh cũng bị khán giả trong livestream não bổ thành căng thẳng.

Chẳng lẽ quan hệ của hai người này thực ra cũng không tốt như lời đồn?
Trong lúc khán giả xem livestreaam nói thầm trong lòng, thang máy “đinh” một tiếng đến tầng mục tiêu, nhà đơn thiết kế hoàn mỹ tránh cho tổ tiết mục đến quấy rầy làm người khác lúng túng.

1801, tiểu thiên sư không kiêng kỵ chút nào nhỉ.[2]
(Mò bên Baidu một hồi thì tìm hiểu được là 18 khiến người ta liên tưởng tới 18 tầng địa ngục, bên Trung khi mua nhà người ta thường kỵ mấy số như 13, 14, 18.)
Cố Duy Sanh nhìn dãy số trên biển số nhà âm thầm lắc đầu, y giơ tay định bấm chuông cửa, nhưng không ngờ cánh cửa kia một giây sau liền “cạch” một tiếng tự động mở khóa.

Cố Duy Sanh: “….” Có vẻ như y thực sự nên đổi một cái cửa tự động.

Nhưng sự thật chứng minh cánh cửa lần này bị oan, cho dù lá gan của Lâu Tiêu có lớn đến đâu, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ ở trước ống kính lộ ra cái gì dị thường được.

“Đến đây?” Lâu Tiêu mở cửa quen thuộc chào hỏi, “Vào đi, xong ngay đây.”
Được lắm, vừa đối mặt với ống kính, bá đạo tổng tài hỉ nộ vô thường kia của Lâu Tiêu lập tức logout, Cố Duy Sanh cũng không vào nhà, y nghiêng người dựa vào khung cửa: “Tiểu…!Anh Lâu, đừng nói là anh đang cố ý chờ tôi đấy nhé?”
Cố Duy Sanh theo bản năng muốn gọi một tiếng “Tiểu thiên sư”, nhưng y lại đột nhiên nhớ tới phía sau còn có hai camera HD đi theo y, vì thế Cố Duy Sanh cũng chỉ có thể nuốt xuống cái xưng hô đã quen thuộc kia, có chút không được tự nhiên gọi “anh Lâu” như lúc đầu.

“Ừm hứm,” Lâu Tiêu dừng tay mặc áo khoác, thong thả trả lời một câu, “Tôi vẫn đang chờ xem quà Sanh Sanh tặng tôi đấy.”
Sanh Sanh, Hạ Khả đứng bên cạnh Cố Duy Sanh giật giật lông mày, trong lòng trong nháy mắt bị bốn chữ “chính chủ phát đường” quét đầy đầu.

Chỉ có điều là mọi người trong giới giải trí đều am hiểu cách sao tác[3].

Hạ Khả yên lặng cảm thán một tiếng, cho dù là hai vị ảnh đế nổi tiếng cũng không ngoại lệ.

(Sao tác [炒作]: là việc nghệ sĩ đơn phương hoặc cùng nhau cố tình tung hint, làm ra những cử chỉ thân mật, tạo đề tài để thu hút dư luận và fan cả hai để nổi tiếng hơn.)
Cũng may Cố Duy Sanh không nghe thấy trong lòng Hạ Khả nghĩ gì, không là y nhất định sẽ không thể không thay mình kêu oan.

—— Phải biết rằng Cố Duy Sanh ở trước mặt người quen luôn là kiểu như vậy, sau khi liên tiếp chạy tới Lâu gia hơn một tháng, Lâu Tiêu cũng miễn cưỡng trở thành nửa “thư hữu” và “đạo hữu” của y, có tầng quan hệ này, thái độ của Cố Duy Sanh đối với Lâu Tiêu đương nhiên sẽ thân quen hơn rất nhiều.

Chương trình thực tế và đóng phim không giống nhau, Cố Duy Sanh luôn theo đuổi nguyên tắc “thuận theo ý muốn”, diễn liên tục mười hai tiếng thật sự không phù hợp với tính cách của y, cho nên y dứt khoát lựa chọn làm chính mình.

Hút thị phi hay hút fan gì cũng được, dù sao bản thân y rốt cuộc là cái dạng gì, trong lòng các Vitamin C của y đã biết từ lâu.

Nhưng mà “Sanh Sanh”…!Cố Duy Sanh âm thầm nghiến răng nhìn Lâu Tiêu, y thề người này tuyệt đối là cố ý chiếm tiện nghi của y.

Được lắm cái tên tiểu thiên sư anh, mấy ngày không gặp đã ném đạo đức tốt tôn kính tiền bối ra sau đầu?
“Quà ở đây.” Cổ tay Cố Duy Sanh vừa chuyển, không tiếng động cất sợi dây chuyền mặt hàn ngọc mấy ngày trước ngẫu nhiên tìm được, sau đó đưa tay xách Lão Bạch đang đi vào cõi tiên trên vai y lên.

“Lão Bạch rất thích anh,” Cố Duy Sanh nhét nó vào lồng ngực thiên sư nào đó, nở nụ cười rạng rỡ lộ ra tám cái răng trắng nhỏ, “Mấy ngày nay tôi tặng nó cho anh vậy.”
Cứ để hai tên đáng ghét này ở chung một chỗ, để y xem cuối cùng ai có thể làm phiền ai.

“Được.” Lâu Tiêu mặt không đổi sắc tiếp chiêu, hắn thuần thục vuốt lông Lão Bạch bày ra vẻ vô cùng ngoan ngoãn, sau đó ngẩng đầu lên khẽ cười nói ——
“Có thể cùng cậu nuôi mèo, tôi rất chờ mong.”
“Ầm.”
Nụ cười dịu dàng làm dịu đi sự sắc bén của Lâu Tiêu, linh khí trong cơ thể Cố Duy Sanh không khống chế được tăng tốc vận chuyển trong chớp mắt, liên tục làm kinh động đến trái tim đang đập nhẹ nhàng của y.

Sắc đẹp hại người.

Sự tương phản dễ thương là tuyệt nhất.

Tiểu thiên sư…!Cười lên cũng đẹp ghê.

– ——
Chỗ CP Sanh Tiêu (Tiêu [逍])
Sanh [笙] trong Cố Duy Sanh: là một loại nhạc cụ thổi bằng miệng bao gồm các ống thẳng đứng
Tiêu [逍] trong Lâu Tiêu: là tiêu dao tự tại, không bị ràng buộc
Tiêu [箫] trong cp Sanh Tiêu: là một loại sáo trúc thổi dọc
CP Sanh Tiêu [笙箫], tác giả dùng đồng âm khác nghĩa để cho ra một cp nhạc cụ thôi chứ không có gì =)))))).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN