Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi
Chương 23: 23: Vong Linh Trong Sương Mù
“Nó đang chuyển động!”
Chúc Linh không tự chủ được lui về sau một bước, cameraman quay lại hoàn hảo vẻ mặt hoảng sợ của cô, đồng thời truyền qua livestream.
【Đáng sợ quá má ơi, lần này tổ tiết mục chơi lớn dữ vậy QAQ】
【Đau lòng quá đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Linh nhà chúng ta trắng bệch rồi kìa, hình như bị giật mình thiệt đó.】
【Tổ tiết mục rác rưởi, dám lấy người chết ra đùa giỡn, đau lòng cho Linh Linh của chúng ta.】
【Chậc chậc chậc, đúng là idol nào fan nấy đều thích diễn như nhau, cùng một cảnh mà tao thấy Lang Thu Ngọc người ta biểu hiện tốt quá trời, ngay cả Vân Hành còn không nói gì, vậy ra idol nhà tụi mày là đứa yếu đuối nhất à?】
【Ê anh hùng bàn phím phía trên kia mày không lắp não trước khi nói à? Vân Hành dù sao cũng là đàn ông con trai, Linh Linh nhà tao sao có thể so với anh ta được?】
Chương trình thực tế vốn đã dễ hút fan và anti fan, huống hồ [Đưa Bạn] còn được livestream trên danh nghĩa là chương trình thực tế, lúc này mới vừa gặp chuyện, fan hâm mộ trong livestream đã war nhau đầu tiên.
Nhưng bất kể trên sóng bình luận có cãi nhau như thế nào, sáu vị chính chủ ở hiện trường vẫn đang cố gắng duy trì sự bình tĩnh bên ngoài.
“Chắc chỉ là trò đùa dai của tổ tiết mục mà thôi,” ngón trỏ Cố Duy Sanh khẽ nhúc nhích, vội vàng mở miệng trước khi tình huống trở nên mất kiểm soát, “Tôi thấy hình như nó không cử động nữa rồi.”
Băng tuyến trong suốt lan ra từ lòng bàn tay Cố Duy Sanh, chúng quấn chặt lấy tứ chi của bộ xương trên mặt đất, trói chặt nó tại chỗ.
Lâu Tiêu nhìn lòng bàn tay Cố Duy Sanh, như là không ngờ lần này Cố Duy Sanh lại chủ động ra tay.
“Còn không phải là vì lá bùa của anh quá dễ thấy à,” Cố Duy Sanh mấp máy môi, “Lần này ra tay là giá khác đấy nhé.”
“Bất động thật này,” Lang Thu Ngọc ngồi xổm xuống nói đùa, “Chẳng lẽ điều khiển từ xa hết pin rồi?”
Mắt thấy tay Lang Thu Ngọc sắp đụng vào đầu xương trắng, Cố Duy Sanh vội vàng siết chặt băng tuyến trong tay, chỉ lo bộ xương khô này tặng y một cú nào đó kinh hồn.
“Chị Lang chị đừng chạm vào, tay sẽ dơ đó,” Vân Hành mặc dù sợ khiếp vía, nhưng vẫn che chở trước người Lang Thu Ngọc, còn đưa cho đối phương một tờ khăn giấy, “Chị muốn tìm cái gì? Nếu được thì để em giúp cho?”
Lang Thu Ngọc quay đầu lại mỉm cười, động tác trên tay vẫn không dừng lại chút nào: “Không ngờ Tiểu Vân Hành của chúng ta lại ân cần như vậy, nhưng mà chạm thì cũng đã chạm rồi, không lấy được gợi ý chẳng phải mình chịu thiệt quá sao?”
Bị cô bất lịch sự nó cũng thiệt thòi lắm, Cố Duy Sanh vừa khống chế băng tuyến né tránh tay Lang Thu Ngọc vừa cà khịa trong lòng, lá gan con người giờ đều lớn như vậy sao?
Vừa nghe đến có thể sẽ có gợi ý, Phó Minh Huân cũng kéo ống tay áo Chúc Linh đi lên phía trước kiểm tra, nhìn có vẻ như muốn tháo bộ xương này ra.
[Anh nói thử xem nếu lúc này băng tuyến bị đứt thì phải làm sao?] Lão Bạch vùi trong lòng ngực Cố Duy Sanh cười xấu xa, [Em đoán Chúc Linh kia nhất định sẽ là người đầu tiên nhảy dựng lên la hét.]
[Nếu nó có thể làm đứt băng tuyến của anh, phần em cũng chỉ có thể chạy trối chết.] Cố Duy Sanh không ngừng chuyển linh khí xuống lòng bàn tay, đồng thời không quên nghiêng đầu hỏi Lâu Tiêu một câu: “Chúng ta đi xem không?”
“Đi thôi,” Lâu Tiêu mỉm cười, “Không chừng đấy thật sự chỉ là nhiệm vụ suy luận?”
[Nhiệm vụ suy luận cái quần què,] Lão Bạch ở trong lòng không phục phản bác, [Em thấy hắn muốn nhân cơ hội này kiếm chác thì có.]
Cố Duy Sanh lắc đầu, ôm mèo yên lặng đứng sau lưng mọi người: [Tử khí nhạt hồn phách hoàn toàn không có, nhìn thế này ít nhất chết cũng được một năm trở lên, trừ khi là địa phược linh ở đây, không thì nó đã phải đi đầu thai từ lâu mới đúng.]
“Xương chậu hẹp cao mặt cốt thô ráp, hẳn là đàn ông,” trong lúc Cố Duy Sanh và Lão Bạch trò chuyện, Lang Thu Ngọc kiểm tra bộ xương đầu tiên lên tiếng phân tích, “Cảm giác quá chân thực, tôi thấy không giống đạo cụ.”
Nhưng Phó Minh Huân bên cạnh cô lại phản đối: “Nếu nó thật sự là xương người bị chôn đến mức thối rữa, thì không thể nào nhìn có vẻ sạch sẽ như vậy.”
“Tùy mọi người nghĩ thế nào thì nghĩ,” Lang Thu Ngọc vỗ vỗ tay nhận lấy khăn giấy Vân Hành đưa tới lần thứ hai, “Trước kia quay MV đã từng dùng mô hình xương khô, cảm giác không giống với lần chạm này.”
“Có lẽ vậy,” Phó Minh Huân cũng đứng dậy, dường như hắn không phải rất đồng ý với ý của Lang Thu Ngọc, “Không giấu đồ, xem ra nó chỉ là đạo cụ dùng để dọa chúng ta thôi.”
“Nhưng anh không cảm thấy đạo cụ này thật sự quá lạnh sao?” Lang Thu Ngọc nhíu mày nói, “Tôi như vừa mới sờ trúng thứ gì đó lạnh như băng vậy.”
Cuối tháng tám là lúc trời nắng nóng nhất, nhưng lúc Lang Thu Ngọc chạm vào bộ xương lại rùng mình, đây không còn là hiện tượng có thể giải thích bằng tác động của tâm lý.
Nhưng tốt xấu gì Lang Thu Ngọc vẫn còn nhớ bây giờ đang livestream, nên cô cũng không hướng mọi chuyện theo hướng kỳ lạ.
Nghe nói như thế, Lâu Tiêu quay đầu lại nhìn Cố Duy Sanh cười nhạt, sau đó hắn khẽ gảy ngón tay, một đốm lửa nhỏ đến mức mắt thường khó có thể phát hiện lập tức rơi xuống băng tuyến trong suốt, lúc nào cũng có thể dấy lên một đám cháy lớn.
Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu trước đó đã ký khế ước không tổn thương lẫn nhau, theo lý thuyết hỏa diễm của Lâu Tiêu và băng tuyến của Cố Duy Sanh vốn phải ở chung hài hòa với nhau, nhưng ai bảo nghiệp hỏa trong cơ thể Lâu Tiêu điên lên đến chủ nhân cũng thiêu, chỉ trong nháy mắt, băng tuyến của Cố Duy Sanh đã vì nhiệt độ cao mà biến về linh khí.
“Lạnh lắm sao?” Lâu Tiêu giả vờ không hiểu sờ sờ bộ xương, “Tôi lại thấy bình thường mà.”
Cố Duy Sanh cạn lời nhìn vị ảnh đế nào đó diễn sâu: Không phải nói nghiệp hỏa chỉ thiêu linh hồn sao? Sao y không biết linh khí trong cơ thể y có suy nghĩ nhỉ?
[Với sự bá đạo của nghiệp hỏa, cho dù nó không chạm được nó cũng muốn làm tan chảy anh,] Lão Bạch cuộn đuôi co người lại trong lồng ngực Cố Duy Sanh, [Kiểu người không sợ nghiệp hoả như anh sẽ không hiểu đâu.]
Lão Bạch nói những lời này cũng đúng, đối với Cố Duy Sanh nghiệp hỏa cũng chỉ là một đốm hỏa diễm bình thường nhất mà thôi.
“Chúng ta đi đi, em cứ thấy sợ sợ khi ở lại đây,” Chúc Linh nhỏ giọng đề nghị, “Nếu trước khi trời tối chúng ta còn không tìm được nơi để ở thì phiền lắm.”
Lang Thu Ngọc ngồi xổm xuống lần thứ hai “bất lịch sự” với xương trắng nghi hoặc nhìn tay mình, nhiệt độ của bộ xương này thay đổi như thế nào? Chẳng lẽ vừa rồi thật sự chỉ là tác động của tâm lý?
Lang Thu Ngọc không có được câu trả lời cũng không băn khoăn: “Vậy thì đi thôi, dành hết thời gian ở đây cũng không ích gì.
Đã có người đi đầu, Cố Duy Sanh với Lâu Tiêu nãy giờ vẫn cố gắng không gây sự chú ý đương nhiên không có ý kiến, hai người vẫn như lúc trước nhàn nhã đi cuối đội ngũ, dường như hoàn toàn không hề đặt chuyện vừa rồi vào lòng.
Nhưng tâm lý của hai nhóm còn lại rõ ràng đã thay đổi, Chúc Linh vẫn luôn dẫn đường phía trước giờ lại đeo ba lô đi giữa cùng với Vân Hành, mà “người dò đường” mới thì lại đổi thành Lang Thu Ngọc và Phó Minh Huân.
Không có băng tuyến áp chế, cũng không biết bộ xương khô kia sẽ biến thành cái dạng gì, Cố Duy Sanh không yên tâm quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy dưới núi đột nhiên tràn ra sương mù dày đặc.
Sương trắng dày đặc, nhưng chỉ bao phủ đoạn đường xuống núi, Lão Bạch trong lòng cũng bất an kêu meo meo.
“Sao vậy?” Chúc Linh đi trước Cố Duy Sanh nhìn theo ánh mắt y, “Dưới chân núi có gì kỳ quái hả?”
Đôi mắt Chúc Linh trong veo, Cố Duy Sanh không nhìn thấy cảnh tượng sương mù dày đặc trong mắt cô.
“Không có gì,” Cố Duy Sanh xua tay, “Chỉ là Lão Bạch nó đói bụng.”
Chỉ là một người bình thường nhát gan sao? Cố Duy Sanh bình tĩnh đánh giá mọi người xung quanh, rốt cuộc là ai đã dẫn tới nhiều xương khô như vậy?
Nếu như y không nhìn lầm, thứ đi trong sương mù dày đặc vẫy tay với y là xương khô, ít nhất cũng có mười mấy bộ.
“Biết ngay là nó tham ăn mà,” Lâu Tiêu tiện tay móc bịch bánh quy cho mèo nho nhỏ trong ba lô ra đưa cho Cố Duy Sanh, “Mà này Sanh Sanh, sau này đi đường đừng quay đầu lại thì tốt hơn.”
Lời này rõ ràng không phải nói cho y nghe, Cố Duy Sanh xé gói bánh đưa bánh quy tới mép Lão Bạch – cái đứa không hiểu sao bị đội nồi, cực kỳ phối hợp hỏi: “Đừng quay đầu lại? Tại sao?”
“Trong truyền thuyết, trên đỉnh đầu và hai vai của con người đều có một ngọn đèn mệnh, ngọn đèn cháy là lửa linh hồn đại diện cho tuổi thọ,” Lâu Tiêu vừa đi vừa nói, trong lúc nhất thời thu hút sự chú ý của những người khác, “Lúc con người đi bộ, nhất là khi đi đường đêm rất dễ trêu chọc một số thứ bẩn thỉu, nhưng bởi vì có ba ngọn đèn mệnh này, nên dù là yêu ma quỷ quái gì cũng không thể dễ dàng lại gần con người.”
“Nhưng chỉ cần quay đầu lại, đèn mệnh sẽ tắt một ngọn, người bát tự yếu thậm chí còn có thể bị tắt hết ba ngọn đèn mệnh, hoàn toàn mất đi ô dù bảo vệ.”
“Mê tín cả thôi,” Phó Minh Huân cười nói, “Không ngờ Lâu Tiêu anh cũng tin chuyện này?”
“Lúc trước diễn phim kinh dị, nên có làm bài tập về phương diện này.”
Lâu Tiêu giải thích ngắn gọn một câu, hắn chỉ dựa theo đạo đức nghề nghiệp của thiên sư mở miệng nhắc nhở một câu mà thôi, về phần những người khác có tin hay không, điều đó không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.
“Vậy anh hơi thiên vị bài tập này rồi,” Phó Minh Huân nói móc một câu, “Đây là chương trình thám hiểm chứ không phải livestream chuyện thần quái, Lâu Tiêu anh đừng cố ý doạ Chúc Linh.”
Chậc, không hổ là ông trùm năng lượng, Cố Duy Sanh cất vỏ bánh quy, dám nói chuyện với Lâu Tiêu như thế, Phó Minh Huân là người đầu tiên y thấy.
Phó Minh Huân móc mỉa cũng không làm Lâu Tiêu phản ứng, Chúc Linh nằm không cũng trúng đạn đang cúi đầu nói gì đó với Vân Hành, không biết là thật sự không nghe thấy hay giả vờ không nghe thấy.
Bầu không khí vi diệu lan tràn, nhưng cũng may một số người nhanh chóng nhìn thấy nơi đóng quân đầu tiên được tổ tiết mục đánh dấu trên bản đồ, lá cờ màu hồng nhạt đặc trưng của đài Dâu Tây đung đưa trong rừng, vô hình xua tan sự bất an của không ít người.
“Chúng ta đến rồi này!” Nhìn thấy logo quen thuộc, Chúc Linh lập tức chạy tới gỡ cờ xuống, “Có vẻ như chúng ta có thể chuẩn bị nấu bữa tối rồi.”
Lang Thu Ngọc không kích động như Chúc Linh, nơi đóng quân tổ tiết mục đánh dấu trên bản đồ không chỉ có một, nếu đã có lựa chọn, đương nhiên cô phải chọn một vị trí tốt nhất mới được.
Cũng ôm loại ý nghĩ này còn có Phó Minh Huân: “Tôi nghe nói chương trình còn dựng mấy căn nhà gỗ ở trong núi, nếu có thể tìm tới chỗ đó, những ngày tiếp theo của chúng ta có thể sống dễ chịu hơn.”
Không dựng lều à? Cố Duy Sanh dừng vuốt lông Lão Bạch, có vẻ như nhiệm vụ hàng ngày của mỗi nhóm không giống nhau.
“Đừng tìm,” Lâu Tiêu dứt khoát ném ba lô vào vòng tròn chương trình vẽ, sau đó thấp giọng cảnh cáo, “Ngọn núi này rất nguy hiểm.”
Đặc biệt là vào đêm.
– ——
Góc lảm nhảm:
Meey: Đoán xem ai là người đã dẫn đám lâu khô tới nào =)))))) đọc QT mà tui đoán sai từa lưa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!