Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi - Chương 25: 25: Bí Ẩn Trong Bụng Cá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi


Chương 25: 25: Bí Ẩn Trong Bụng Cá


“Lại nói bậy bạ gì đó.” Cố Duy Sanh vỗ vai Lâu Tiêu cái bốp, sau đó cầm vải bịt mắt Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu vững vàng cõng Cố Duy Sanh đứng bên dòng suối: “Chỉ có cậu là nhát gan thôi.”
Ngày trước những quỷ hồn kia có tên nào không hận không thể nhào tới rút gân lột da uống máu ăn thịt hắn, chỉ có Cố Duy Sanh, y khắc chế như thể chẳng giống như là quỷ.

“Tôi đang giúp anh bảo trì thể lực đó,” ngón tay Cố Duy Sanh linh hoạt thắt vải thành nơ con bướm sau đầu Lâu Tiêu, “Tôi mở che tầm nhìn, nói chuyện cẩn thận chút.”
Cố Duy Sanh sớm đã dùng linh khí che kín thiết bị thu âm của hai người, nếu không mấy câu nói vừa rồi của bọn họ nhất định sẽ khiến cho người xem nghi ngờ.

“Dưới nước này đã được làm sạch chưa?” Lang Thu Ngọc cột tóc lên cao nghiêng đầu hỏi: “Người cõng đều đi chân trần xuống nước, đừng bị thứ gì đó làm bị thương thì hơn.”
Cameraman lắc ống kính ra hiệu không thành vấn đề, mắt thấy các nhóm cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nhân viên đứng giữa lập tức huýt chiếc còi đeo trên cổ.

Thi đấu bắt đầu, Lâu Tiêu cởi giầy gọn gàng nhanh chóng, sau đó sải bước xuống dòng suối.

Bàn tay Cố Duy Sanh đặt trên vai Lâu Tiêu có thể cảm nhận được rõ ràng sự run rẩy của Lâu Tiêu, y vừa dùng mắt tìm kiếm cá dưới suối vừa nhẹ giọng hỏi: “Lạnh lắm hả?”
“Có chút,” Lâu Tiêu nhíu mày, “Nước này hơi kỳ lạ.”
Dòng suối không sâu nhưng cũng không thể gọi là nông, Lâu Tiêu lặng lẽ nâng Cố Duy Sanh lên, trong lúc đi không để một giọt nước nào bắn lên đùi Cố Duy Sanh.

Mà hai nhóm còn lại không yên tĩnh như Cố Duy Sanh, Lang Thu Ngọc len lén đưa chân xuống mặt nước đá đá, sau đó nhanh chóng rụt chân về: “Sao nước lạnh dữ vậy?”
“Chắc là nước trong núi đều như thế này,” Vân Hành đáp một tiếng, “Chị Lang, mau nhìn xem cá ở đâu?”
So với tổ hợp Lang Thu Ngọc và Vân Hành, Phó Minh Huân với Chúc Linh rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, cơ thể Phó Minh Huân cao lớn, cõng một cô gái nhỏ nhắn hoàn toàn không tiêu hao chút thể lực nào.

“Bên trái,” Chúc Linh vịn vai Phó Minh Huân chỉ huy, “Lên trước một chút!”
“Rào!”
Cành cây dài trong tay Chúc Linh đã được tổ tiết mục xử lý đặc thù đâm xuống nước tạo thành những gợn sóng, nhưng ngay cả nửa chiếc đuôi cá cũng không chạm vào được.

“Hướng bảy giờ, ba mươi centimet,” Cố Duy Sanh chỉ huy một câu, rồi nói nhỏ bên tai Lâu Tiêu, “Tiểu thiên sư, ván này chúng ta có thể gian lận không?”
Hơi thở ấm áp khiến lỗ tai Lâu Tiêu có chút ngứa ngáy, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bắp chân Cố Duy Sanh: “Tùy cậu.”
Nhận được câu trả lời, đầu ngón tay Cố Duy Sanh khẽ điểm, linh khí trong suốt yên lặng không một tiếng động bám vào hai con cá đang bơi gần đó.

Y chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, còn chuyện tranh hạng nhất này đó thì không nằm trong phạm vi mong muốn của y.

Hai đạo linh khí của Cố Duy Sanh nổi bật như hai ngọn đuốc trong bóng tối, Lâu Tiêu cảm ứng được linh khí xung quanh không ngừng bơi lội, nhưng hắn không vội vàng đi qua bắt.

Trong dòng suối này, hình như không chỉ có linh khí của Cố Duy Sanh.

“A!”
Tiếng kêu sợ hãi của Chúc Linh vang lên, Cố Duy Sanh quay đầu lại nhìn, đối phương đang lung lay sắp té treo trên lưng Phó Minh Huân, xem ra thiếu chút nữa rơi xuống nước.

“Trong nước có thực vật thủy sinh sao?” Phó Minh Huân đỡ lấy Chúc Linh, không nhịn được giật giật đùi phải của mình, “Sao tôi cảm thấy tôi bị thứ gì đó quấn lấy.”
Tai nạn này hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Chúc Linh cúi đầu nhìn xuống chân Phó Minh Huân, sau đó hoang mang nói: “Không có, trong nước không có gì cả.”
Dòng suối trong ống kính mặc dù không còn trong vắt như lúc đầu, nhưng cũng có thể thấy rõ dưới nước không có gì kỳ lạ, động tác Phó Minh Huân ngừng lại khi nhận được đáp án, không tranh cãi gì nữa.

“Sao vậy?” Lâu Tiêu bị che mắt “nhìn” vị trí đứng của Phó Minh Huân, “Trong nước có thực vật thủy sinh?”
“Không biết,” Cố Duy Sanh lắc đầu, “Chúng ta mau bắt cá đi, anh cũng cẩn thận một chút.”
Mà ở nơi ống kính không nhìn thấy, Cố Duy Sanh dùng đầu ngón tay ngưng tụ hàn khí viết hai chữ “có quỷ” lên vai Lâu Tiêu.

Vừa mới nãy y nhìn thấy rõ ràng thứ nắm lấy chân Phó Minh Huân.

Đó là một bàn tay.

Con người, biến thành xương trắng nhưng bàn tay mềm mại đến không thể tin được.

Cố Duy Sanh vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Lâu Tiêu nháy mắt biến thành áp suất thấp, nhưng lần này Lâu Tiêu lại giống như không nhận được lời nhắc nhở của Cố Duy Sanh, hắn vẫn chậm rãi cõng Cố Duy Sanh đi dạo khắp nơi trong dòng suối.

Hai con cá nhỏ mang theo linh khí của Cố Duy Sanh ở bên cạnh hai người không ngừng lượn quanh, nhưng Lâu Tiêu lại không có chút ý định dừng lại để Cố Duy Sanh xiên cá.

Cố Duy Sanh hoàn toàn không biết Lâu Tiêu đang nghĩ gì, bất đắc dĩ, y chỉ có thể ghé bên tai Lâu Tiêu lần nữa: “Nếu trong chương trình phát sóng trực tiếp xảy ra chuyện gì, anh không sợ bị mời đi uống trà à?”
“Cậu quan tâm tôi hửm?” Lâu Tiêu nhướng mày, “Vậy tôi sẽ giúp bọn họ một tay.”
Cố Duy Sanh: “???” Hình như y không thể nào khớp với mạch não của tiểu thiên sư?
Kim quang nhạt màu ngụy trang thành hoàng hôn hoàn mỹ dung nhập vào dòng suối, chính khí Hạo Nhiên vạch ra ranh giới vô hình cho dòng suối, những con cá nhỏ vốn thông minh hoạt bát giờ phút này tựa như choáng váng không ngừng xoay vòng tròn.

Có sự hỗ trợ của Lâu Tiêu, nhiệm vụ bắt cá vốn không dễ hoàn thành lập tức trở nên đơn giản hơn rất nhiều, chưa tới mười lăm phút, các nhóm đã mang theo chiến lợi phẩm của nhóm mình lên bờ.

Cố Duy Sanh xách thùng nhỏ được Lâu Tiêu đặt trên tảng đá, bởi vì y dùng sức tương đối khéo, cho nên cá y bắt được không có chết ngay lập tức, cũng không nhuộm nước trong thùng thành một mảnh màu đỏ nhạt.

Lâu Tiêu kéo vải che mắt xuống: “Đứng thứ nhì, có hài lòng không?”
“Đương nhiên hài lòng,” Cố Duy Sanh lấy tay nghịch hai con cá trong thùng nhỏ, “Chốc nữa cho anh thưởng thức tay nghề của tôi.”
Lâu Tiêu nhận lấy ba lô mèo từ nhân viên công tác: “Chỉ có hai con, không có phần của con mèo ngu này hửm.”
Lão Bạch đang cố gắng chiến đấu với dây kéo:”???” Nó đây là trêu ai ghẹo ai?
“Nó là quà tôi tặng anh,” Cố Duy Sanh giúp Lão Bạch mở khóa kéo, “Lâu ca anh nỡ đối xử với nó như vậy sao?”

“Vật cậu tặng rõ ràng là thứ này.”
Lâu Tiêu kéo sợi dây chuyền chỉ đỏ giấu trong áo ra, một khối ngọc thạch màu trắng nhạt theo động tác của Lâu Tiêu lộ ra hình dạng.

Vân Hành bên cạnh đang tán gẫu với Lang Thu Ngọc đột nhiên lên tiếng hỏi: “Màu sắc tinh khiết, chất ngọc nhẵn nhụi, đồ tốt như thế Duy Sanh mua ở đâu vậy?”
“Ngọc này rất tốt sao?” Cố Duy Sanh giả vờ không hiểu nháy mắt mấy cái, “Tôi chỉ tùy tiện tìm được ở một cửa hàng đồ cổ mà thôi.”
[Lừa vcl,] Lão Bạch trong đầu rầm rì phản bác, [Rõ ràng là đồ trong bộ sưu tập của anh.]
“Ngọc này…!Anh Lâu có muốn bán lại không?” Hai mắt Vân Hành sáng lấp lánh hỏi, sau đó ngượng ngùng bổ sung một câu, “Ông nội tôi khá thích những thứ đồ này.”
Lâu Tiêu cẩn thận cất dây chuyền, quyết đoán lắc đầu: “Xin lỗi.”
“Không sao không sao,” Vân Hành nhìn qua có hơi thất vọng nhưng cũng không dây dưa, “Quân tử không cướp của người tốt, là tôi đường đột.”
Cố Duy Sanh có chút tò mò liếc mắt nhìn Vân Hành: Giờ đã là thời đại nào rồi, Vân Hành này sống thế nào mà nhìn còn giống cổ nhân hơn cả y vậy?
“Chị có biết mấy cửa hàng ngọc thạch không tệ nè,” Lang Thu Ngọc đeo giày xong vỗ vỗ vai Vân Hành, “Chờ khi về chị giới thiệu cho cậu.”
“Đi thôi đi thôi,” Chúc Linh lắc lắc thùng nước vừa mới thay nước trong tay, “Chuẩn bị nấu cơm tối thôi!”
Sắc trời dần tối, mọi người thu hoạch khá phong phú theo con đường ban đầu trở về lều, lại nhận được thịt thỏ sống đóng gói từ tay nhân viên.

Đã sớm biết sẽ ra ngoài “cắm trại”, mọi người chuẩn bị vật liệu công cụ cũng không ít chút nào, ngay cả Chúc Linh nhìn qua ít đồ nhất cũng lấy nước đóng chai và gia vị từ trong ba lô ra.

Khi Lâu Tiêu ôm một đống cành cây đi tới trước mặt Cố Duy Sanh, Cố Duy Sanh đã dựng xong một cái vĩ nướng thịt đơn giản, thậm chí ngay cả thịt thỏ cũng được chế biến xong xuôi xiên vào một cành cây sạch sẽ.

Lâu Tiêu thả mấy cành cây xuống nhìn mấy con cá bơi lội trong thùng: “Không nướng cá sao?”
“Tôi cảm thấy nên để chúng cho Lão Bạch.”
Cố Duy Sanh ý tứ sâu xa đáp, nhìn biểu tình mờ mịt hiếm thấy của Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh trong lòng yên lặng đếm ngược.

Ba, hai, một.

“Lạch cạch.” Âm thanh vật nặng rơi xuống đất truyền tới, giọt nước màu đỏ nhạt nhanh chóng thấm vào lòng đất, chỉ chừa lại một con cá bị mổ bụng chết không nhắm mắt nằm trên mặt đất.

“Sao vậy? Không phải em nói em không sợ giết cá sao?” Phó Minh Huân bất đắc dĩ nhìn về phía Chúc Linh, cho dù ngữ khí của hắn vẫn dịu dàng như trước, nhưng không che giấu được sự không kiên nhẫn giữa hai hàng lông mày.

Cho dù là ai cũng không thể bảo trì kiên nhẫn trong suốt quá trình khi có một đồng đội cứ bất chợt hoãng sợ như vậy.

“Không phải…” Chúc Linh lảo đảo lùi về sau mấy bước, “Trong bụng con cá này có thứ gì đó.”
“Có thứ gì đó?” Bị hành động của Chúc Linh kinh động Lang Thu Ngọc nghi ngờ đi tới hỏi, “Là gợi ý tổ tiết mục để lại?”
“Không phải…!Là xương cốt.” Chúc Linh nhìn tay mình chằm chằm sững sờ nói, “Hình như là xương ngón tay người.”
Chúc Linh vừa thốt ra lời kia, hiện trường liền lâm vào một mảnh yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua lá cây phát ra tiếng “xào xạc” nhỏ bé, ngay cả người có lá gan rất lớn như Lang Thu Ngọc cũng không nhịn được hạ thấp giọng: “Em chắc chứ?”
“Mọi người có thể lại đó xem.”
Giọng nói Chúc Linh mang theo tiếng khóc nức nở, dưới tình huống như vậy, không ai thần kinh đến mức đùa kiểu này, Phó Minh Huân ngồi xổm xuống dùng cành cây lật qua lật lại con cá chết kia, quả nhiên phát hiện một đoạn xương ngắn.

Lang Thu Ngọc trầm mặc cầm tới hai con cá cô và Vân Hành còn chưa kịp xử lý, cô nhận lấy con dao quân dụng Vân Hành đưa tới, không chút do dự rạch bụng hai con cá.

Xương ngón tay màu trắng trượt ra trong đống máu tanh hỗn loạn, trong nháy mắt xương ngón tay xuất hiện dưới ánh mặt trời lần nữa, Lâu Tiêu cuối cùng cũng đã nhận ra âm khí tận trời bị nén lại trong ngọn núi này.

Không có ai nói chuyện, Lang Thu Ngọc mổ bụng từng con cá còn lại, đều không ngoại lệ phát hiện thứ mà bọn họ không muốn gặp lại.

Xương người.

Chúng xuất hiện trong bụng của tất cả các loài cá bơi trong dòng suối kia, vì vậy có thể tưởng tượng được những con cá trông khỏe mạnh và mập mạp này thực sự đã ăn những gì để lớn lên.

Xác chết.

“Giải thích.” Lang Thu Ngọc “xẹt” đứng dậy kéo tay một nhân viên công tác, “Cho tôi một lời giải thích.”
– ——
Góc lảm nhảm:
ulatr anh Tiêu có mấy động tác soft xễuuuu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN