Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi - Chương 30: 30: Lão Tổ Tông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi


Chương 30: 30: Lão Tổ Tông


Rõ ràng là mỉm cười thân thiết, rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc, nhưng Chúc Linh lại không tự chủ được lùi về sau mấy bước.
“Em nói này…!Bọn họ thật sự không có vấn đề sao?” Chúc Linh kéo kéo Vân Hành bên cạnh, “Sao em cứ thấy quái quái thế nào ấy.”
“Tiểu Chúc, cô sao vậy?” Còn không chờ Vân Hành trả lời, cameraman vẫn luôn đi theo Chúc Linh lập tức nhìn cô cười hiền lành, “Lang tiểu thư không ở cùng mọi người sao?”
Người đàn ông nói xong, mấy người đàn ông mặc đồng phục đài Dâu Tây bên cạnh gã cũng chào hỏi những người còn lại, trong lúc nói chuyện không nhìn ra có gì không thích hợp.

Tuy vẫn còn rất nhiều chuyện không giải thích được, nhưng vài câu hàn huyên này, đúng là đã làm cho bầu không khí đôi bên hòa hoãn rất nhiều, Chúc Linh vẫn luôn căng thẳng cũng bởi vì vậy mà thả lỏng không ít: “Thật sự là anh Vương! Sao các anh lại ở đây?”
“Chúng tôi tranh thủ thời gian trước khi phát sóng trực tiếp, đến đây dọn dẹp lại đạo cụ,” người đàn ông nhẹ giọng nói, “Không nghĩ tới mọi người lại tìm được chỗ này.”
“Muốn vào trong không? Sáng sớm ở đây không nóng lắm.”
Thì ra là vậy…!
Thì ra là như vậy.

Chúc Linh ngơ ngác tiến lên một bước, bằng cách nào đó, cô luôn cảm thấy nụ cười của anh Vương làm người khác rất yên tâm.

“Đừng đi.”
Một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt tay Chúc Linh, nhiệt độ này giống như nước trong chậu vào mùa đông, dội cho Chúc Linh lạnh thấu tim.

“Sao vậy?” Chúc Linh chóng mặt lắc lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia, “Anh Cố? Anh kéo em làm gì?”
“Đừng tới,” Cố Duy Sanh buông tay, cảnh cáo nói, “Đó không phải là nơi cô nên đi.”
“Cố tiên sinh có ý gì?” Người đàn ông được gọi là “anh Vương” hàm hậu nở nụ cười, “Vào nhà gỗ sớm cũng không tìm được manh mối hữu ích, càng sẽ không ảnh hưởng gì đến kết quả cuối cùng.”
Hay cho câu “không tìm được manh mối”, Lâu Tiêu dừng chơi đùa la bàn trong tay, chỉ câu đầu tiên đã đẩy ý tốt của Cố Duy Sanh vào hàng ngũ cạnh tranh trong trò chơi.

“Sao lại không thể tới?” Phó Minh Huân cũng bước lên trước một bước, “Người cũng đã ở trước mặt, mấy người vẫn còn ở đây đoán già đoán non cái gì.”
“Cheng!”

Lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, Khước Sương xuất hiện trong sương mù vẫn sáng như nước mùa thu, sau đó không chút lưu tình chặn trước mặt Phó Minh Huân.

“Đừng tưởng trên người đã khắc gì đó thì muốn làm gì thì làm,” Cố Duy Sanh giương nhẹ lưỡi kiếm, “Khắc trên người Lão Bạch còn nhiều hơn anh, Phó Minh Huân, tôi thật sự không biết rốt cuộc ai cho anh loại dũng khí ngu ngốc này.”
Mũi kiếm Khước Sương ép thẳng tới yết hầu Phó Minh Huân, ánh sáng trên người Phó Minh Huân không ngừng tiêu biến, không một ai có thể chống lại hàn ý của Khước Sương.

“Bốp, bốp.”
Phó Minh Huân bị Khước Sương kề ngay cổ họng, nhưng không thấy hắn kinh hoảng chút nào, hắn vỗ vỗ tay, giả vờ thở dài nói: “Thật không thể tưởng tượng được, Cố Duy Sanh sống trong thế giới loài người lại là một ác quỷ.”
“Cậu nói xem, nếu fan của cậu biết chuyện này, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Ác quỷ…?” Chúc Linh lầm bầm lập lại, sắc mặt cô tái nhợt, giống như bị mấy sự kiện liên tiếp này dọa sợ mất mật.

“Đúng vậy, ác quỷ.” Cảm nhận được hàn ý ngay cổ, Phó Minh Huân nhỏ giọng nói, “Em không cảm thấy bàn tay vừa mới nắm chặt tay em rất lạnh sao?”
“Bây giờ tôi cũng thấy lạnh như em vậy.”
Giọng điệu u ám của Phó Minh Huân khiến Chúc Linh run cầm cập, nhiệt độ lòng bàn tay Cố Duy Sanh dường như vẫn còn lưu lại cổ tay cô, nhưng dị tượng trên người Phó Minh Huân cũng khiến cô không thể tin được.

Mấy nhân viên đứng trước nhà gỗ cũng bị động tác của Cố Duy Sanh doạ sợ hết hồn, trong khung cảnh tĩnh lặng, giống như chỉ có Cố Duy Sanh mới là người không thích hợp nhất trong đám người.

“Em không biết…” Chúc Linh níu chặt ống tay áo Vân Hành, “Vân Hành, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Bình tĩnh,” Vân Hành đẩy tay Chúc Linh ra, hiếm thấy nghiêm túc nói, “Muốn sống thì im lặng.”
“Coi như thức thời,” Cố Duy Sanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vân Hành, y vung kiếm, mặt đất phía trước người đàn ông đứng đầu kia lập tức nứt ra một đường thật sâu, “Rời khỏi người họ hoặc bị ta đánh tan, tự mình chọn.”
Y vốn không thích quản chuyện không đâu, nhưng nếu những nhân viên bị chúng nhập vào người thực sự đã chết, vậy việc phát sóng [Đưa Bạn] chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Hơn nữa…!Các nhân viên này vô tội, bọn họ không nên bị cuốn vào trò hề này.

Lão Bạch đứng một bên nhìn kiếm khí của Cố Duy Sanh không ngừng tăng lên, sờ sờ ria mép: Đã nói giới hạn của lão Cố là không làm người vô tội bị thương và không được làm ảnh hưởng đến công việc rồi mà, mấy đứa hậu bối này cũng xui xẻo gớm, lôi này giẫm những hai cái.

“Cố tiên sinh, cậu đang nói gì vậy?” Giọng người đàn ông run rẩy, “Sao tôi nghe không hiểu?”
“Ta nói…” Cố Duy Sanh khẽ nhích người, một giây sau, y giơ tay trái bóp cổ người đàn ông, “Ngươi muốn chết lần nữa?”
Âm khí tụ tập ở đây không thích hợp cho Lâu Tiêu động thủ, cho nên việc trấn bãi cứu người đương nhiên phải để y đến.

Dù thế nào y cũng phải nhớ nhắc Lâu Tiêu thêm tiền mới được.

Phó Minh Huân giận dữ: “Cố Duy Sanh, cậu đang làm gì!”
“Anh gấp gáp như vậy làm gì?” Cố Duy Sanh nhếch môi, “Lẽ nào con quỷ này là anh nuôi?”
Tay Cố Duy Sanh từ từ dùng sức, phía sau người đàn ông loáng thoáng hiện lên hình ảnh một người phụ nữ tóc dài.

Lúc người đàn ông bị lên thớt, những nhân viên xung quanh gã rút đi nỗi sợ hãi rồi trở nên đờ đẫn, họ ngồi xổm tại chỗ, giống như những con rối mất đi động lực.

“Đánh tan chúng ta, những nhân loại này cũng sẽ biến thành người thực vật,” cổ họng người đàn ông khản đặc, khó khăn nói, trong giọng nói chất phác của gã lộ ra một loại âm nhu chỉ thuộc về phụ nữ, nghe đặc biệt chói tai, “Ta không hiểu, sao lão tổ tông ngài lại phải giúp một đám nhân loại?”
Lão tổ tông…!Danh xưng này có chút thú vị.

Trong giây phút Cố Duy Sanh xuất thần, người đàn ông kia đột nhiên nổi cơn, tàn nhẫn vỗ một chưởng vào đầu mình.

“Hua!”
Âm khí xung quanh người đàn ông rung động, gã dùng sức đánh văng tay Cố Duy Sanh.

“Cố Duy Sanh!”

Vốn tưởng sẽ không xảy ra chuyện bất ngờ, Lâu Tiêu chỉ đứng bên cạnh xem kịch hay, lúc này hắn nhanh chóng chạy tới đỡ Cố Duy Sanh bị đánh văng ra.

Dưới tình thế cấp bách, hắn không cố ý gọi y là “Sanh Sanh” nữa, ngược lại theo bản năng gọi tên Cố Duy Sanh.

“Không sao,” Cố Duy Sanh cau mày, ho nhẹ một tiếng, “Quỷ này có gì đó quái lạ.”
Sau khi đánh văng Cố Duy Sanh, người đàn ông lùi về sau mấy bước lớn, máu không ngừng tuôn ra từ thất khiếu[1] của gã, trông vô cùng khủng bố.

(Thất khiếu – Bảy cái lỗ trên mặt: Hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và mồm.)
“Quỷ quá lương thiện sẽ không sống nổi,” người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi, “Quỷ hồn tồn tại là vì chấp niệm và hận ý, Cố Duy Sanh, ngươi đúng là dị loại.”
Cố Duy Sanh lạnh lùng nói: “Tiêu hao sinh mạng nhân loại, ngươi cũng thật không sợ bị trời phạt.”
“Dù gì cũng đã chết một lần, ta còn sợ gì nữa,” người đàn ông không thèm để ý, lau vết máu bên miệng, “Lâu Tiêu bây giờ không dùng được bùa, lão tổ tông ngài cũng sẽ không trừ quỷ, ta thấy ngài vẫn nên giao những người này cho ta đi.”
“Không dùng được?” Kim phù lóe lên, Lâu Tiêu lạnh nhạt nói, “Tụ hồn đinh, thì ra ngươi là quỷ của Chung gia.”
Chung gia? Ánh mắt Cố Duy Sanh trở nên sắc bén, sao chỗ nào cũng thấy bóng dáng Chung gia?
“Lâu thiên sư thật tinh tường,” ánh mắt người đàn ông nhìn về phía kim phù mang theo một tia kiêng kỵ, “Nhưng ta khuyên ngài tốt nhất đừng động đến ta, nếu không, chỉ sợ ngài còn phải chịu thiệt thòi tự thiêu một lần nữa.”
“Chuyện gì cũng chỉ dám phái quỷ hầu tới, Chung gia rốt cuộc nhát gan đến cỡ nào?”
Lâu Tiêu vừa dứt lời, một đốm nghiệp hỏa đỏ sậm vô thanh vô tức bốc cháy trên kim phù.

Đốm nghiệp hỏa này không đỏ tươi bằng nhưng vẫn có uy thế giống lần ở Tống Trạch, Khước Sương trong tay Cố Duy Sanh không tự chủ được kêu ong ong, như là tuyên cáo chủ quyền.

Cố Duy Sanh bỗng dưng rút kiếm đã đủ làm Chúc Linh giật nảy cả mình, mà Lâu Tiêu dùng tay điều khiển hỏa diễm càng làm cho cô sốc muốn rớt cằm, làm cô quên luôn lời nhắc nhở của Vân Hành, lắp bắp lên tiếng hỏi: “Đó…!Đó là gì vậy?”
“Đó là nghiệp hỏa,” ngoài dự liệu của Chúc Linh, Vân Hành lần này lại nhỏ giọng trả lời cô, “Phật giáo giảng Ác nghiệp hại thân thí dụ như hỏa, đó là hoả diễm được ngưng tụ từ nghiệp của chúng sinh, uy lực to lớn đến mức, ngay cả phật cũng sẽ bị nó đốt thành tro bụi.”
“Ác nghiệp hại thân…” Chúc Linh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lâu Tiêu, “Ý anh là, anh Lâu là người xấu?”
“Hoàn toàn ngược lại, Lâu Tiêu là người lương thiện có công đức lớn hộ thể,” ánh mắt Vân Hành lóe lên một tia tán thưởng, “Chỉ có người đã trải qua sự dày vò từ nghiệp hỏa mà vẫn có thể bảo trì bản tâm mới có tư cách điều khiển nghiệp hỏa.”
“Mà nghiệp hỏa bị điều khiển kia sẽ trở thành lửa thiêu tội nhân dưới địa ngục, Lâu Tiêu thay thiên đạo tiêu giảm tội ác, anh ấy kết đương nhiên là thiện quả.”
Đáng tiếc Lâu Tiêu chỉ là người phàm, anh ta chỉ tu đạo không tu phật, lục căn[2] lại không được rõ ràng, Lâu Tiêu như vậy căn bản không thể khống chế được nghiệp hỏa Hồng Liên, nếu không nhờ Lâu Tiêu có thiện quả kết thành công đức, chắc chắn anh ta sẽ không thể sống được cho tới bây giờ.

(Lục căn – sáu giác quan của con người: Nhãn căn, Nhĩ căn, Tỷ căn, Thiệt căn, Thân căn và Ý căn, tương ứng với Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý.)

Nhưng Vân Hành đương nhiên sẽ không nhiều lời với Chúc Linh, trong lúc hai người trò chuyện, kim phù mang theo nghiệp hỏa của Lâu Tiêu đã dán lên mặt nữ quỷ đã hiện nguyên hình.

“A!”
Nữ quỷ gào rít lên, ả thoát ra khỏi thân thể ả vất vả lắm mới giành được, âm phong nổi lên, một đám sương đen không biết nâng thứ gì phá cửa sổ nhà gỗ bay ra ngoài, làm vỡ tung tóe kính cửa sổ.

“Là Lang Thu Ngọc.” Cố Duy Sanh dựng thẳng quỷ đồng, liếc mắt một cái liền thấy rõ cô gái bị sương mù bao quanh.

Giúp người giúp đến cùng, thỉnh Phật thỉnh đến Tây Thiên, bọn họ không thể buông tha quỷ hầu Chung gia, tiện tay cứu luôn Lang Thu Ngọc cũng không tính là phiền toái.

“Thành thật ở chỗ này.” Lâu Tiêu ném ra một lá kim phù, phù triện phát ra ánh sáng nhàn nhạt lập tức bao quanh mấy người Vân Hành vẫn còn đứng tại chỗ.

Tất cả những việc này chỉ phát sinh trong chớp mắt, chờ Chúc Linh phục hồi tinh thần, hiện trường đã chỉ còn sót lại ba người là cô, Vân Hành và Phó Minh Huân.

—— Đương nhiên, còn cả những nhân viên ngồi xổm tại chỗ không biết là người hay quỷ, nhưng trông rất yên tĩnh.

“Lọc cọc, lọc cọc…”
Nhưng lúc Chúc Linh đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếng khớp xương va chạm vang lên giòn giã lại khiến thần kinh của cô căng thẳng lần nữa.

Cô giương mắt nhìn lại, những nhân viên đờ đẫn kia đều bị mất đi chống đỡ, mềm nhũn ngã xuống đất, trong lúc đó những bộ xương trắng lại đang chui ra từ trong máu thịt họ.

“A!”
Chim đen bay qua, tiếng gào rít của cô gái cắt ngang toàn bộ vùng trời Bình Sơn.

– ——
Góc lảm nhảm:
Meey: Mấy cái xưng hô tùy ngữ cảnh, tùy người thôi nhe, thật ra tui đau đầu với mấy cái xưng hô lắm luôn (・ัω・ั).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN