Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi
Chương 39: 39: Sóng Đôi
Hành động của Lâu Tiêu lập tức khiến phóng viên dưới sân khấu rối loạn, tuy khu vực được sắp xếp đặc biệt cho fan vẫn yên tĩnh trật tự, nhưng fan only của hai vị diễn viên chính đã sớm đưa ra ám hiệu.
Đèn sân khấu nhấp nháy không ngừng, Cố Duy Sanh theo lời đứng dậy, thoải mái lịch thiệp theo sau Lâu Tiêu lên sân khấu.
Người được mời tới chủ trì buổi họp báo công bố phim [Mê Trạch] đương nhiên năng lực sẽ không quá kém, nữ MC tên Đặng Sa tươi cười nhiệt tình, rất nhanh đã khuấy động bầu không khí ở hiện trường.
Điểm nhấn của buổi họp báo luôn là phần phỏng vấn nhóm sau khi giới thiệu chính thức, sau khi Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh lần lượt giới thiệu nhân vật và tình tiết bộ phim, lập tức có không ít phóng viên giơ logo truyền thông nhà mình chuẩn bị đặt câu hỏi.
Lâu Tiêu đảo mắt, chọn đại một nữ phóng viên đứng đầu hàng.
Dường như không nghĩ tới mình sẽ được chọn, nữ phóng viên kia sửng sốt một chút mới đứng dậy: “Xin chào ngài Lâu, nghe nói hai vị quen biết nhau vì một gốc đào trong phim, vậy không biết giữa Tạ Kiêu và Tống Hòa An có sinh ra tình cảm gì liên quan đến hoa đào hay không?”
“Ân oán của tất cả mọi người trong [Mê trạch] đều bắt đầu từ một gốc đào, tình cảm của Tạ Kiêu và Tống Hòa An đương nhiên cũng có liên quan đến hoa đào,” Lâu Tiêu lễ phép cười, nói vòng vo, “Về phần trong đó rốt cuộc có hoa đào mà mọi người muốn biết hay không, tôi nghĩ sau khi xem xong bộ phim, trong lòng mọi người chắc cũng đã có đáp án cho mình đúng không?”
Không thừa nhận cũng không phủ nhận, câu trả lời của Lâu Tiêu khiến câu hỏi tiếp theo của nữ phóng viên kẹt trong cổ họng, kéo không tới vì diễn xuất sinh tình, nữ phóng viên cũng chỉ có thể nói bóng nói gió thay đổi một câu hỏi khác: “Nghe nói ở trường quay hai vị ở chung cực kỳ hòa hợp, ngài Lâu lại còn tham gia chương trình giải trí cùng với Duy Sanh, xem ra ngài Lâu thật sự rất thích Duy Sanh của chúng ta nhỉ?”
Câu hỏi của phóng viên quả nhiên tập trung vào quan hệ giữa y và Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh siết chặt micro, mặc kệ y và Lâu Tiêu có âm thầm thả thính nhau như thế nào, y cũng không hy vọng bởi vậy mà ảnh hưởng đến tác phẩm của mình.
Y muốn cái mác dán trên người y chỉ có một cái là “diễn viên” mà thôi, trở thành đối tượng scandal của một ảnh đế lớn đối với y mà nói không phải là chuyện gì tốt đẹp.
“Tin tức của phóng viên như cô sao toàn là tin vịt?” Lâu Tiêu tựa tiếu phi tiếu nhìn logo trên micro của nữ phóng viên, “Giải Trí Toàn Dân, tôi nhớ kỹ cô.”
“Tất nhiên là tôi rất thích Duy Sanh,” Lâu Tiêu không e dè choàng vai Cố Duy Sanh, “Cậu ấy là hạt giống tốt hiếm thấy trong giới, cũng là hậu bối tốt mà tôi yêu thích.”
Cố Duy Sanh đã hơn một ngàn tuổi: “….” Hậu bối? Tiểu thiên sư này đúng thật là không sợ chém gió to quá gãy lưỡi.
“Anh Lâu cũng là tiền bối mà tôi rất tôn kính,” Cố Duy Sanh nhìn nữ phóng viên cong cong mắt, đồng thời còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “Tiền bối”, “Hôm nay là buổi công bố [Mê Trạch], hy vọng câu hỏi của các vị truyền thông có thể tập trung vào [Mê Trạch].”
Cố Duy Sanh lúc cười và lúc không cười là hai người hoàn toàn khác nhau, để phối hợp với buổi họp báo hôm nay, Cố Duy Sanh trang điểm sao cho giống Tống Hòa An trong phim, y đột nhiên cười như vậy, quả thực giống như tiểu thiếu gia xinh đẹp tùy tiện đánh trúng trái tim thiếu nữ của nữ phóng viên.
Nữ phóng viên đầu tiên ra trận ngơ ngác ngồi xuống, mà hai vị chính chủ cũng bày ra thái độ cứng rắn ngoại trừ phim không nói thêm gì cả, có Lâu gia chống lưng, phóng viên ở đây không còn ai dám bám lấy không tha quan hệ giữa Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu.
Bất kể mối quan hệ giữa hai người này rốt cuộc như thế nào, những bài báo có thể thấy gần đây có lẽ chỉ còn sót lại mấy chữ như “anh em tốt”, “tiền bối và hậu bối đánh giá cao lẫn nhau”.
Buổi họp báo thuận lợi kết thúc, Lâu Tiêu cuối cùng cũng thông báo ngày công chiếu [Mê trạch], Cố Duy Sanh không có hứng thú với tiệc tối, y đội nón đeo kính râm chuẩn bị chuồn, lại không ngờ cổ tay mình bị người nào đó tóm.
Xúc cảm quen thuộc này ngoại trừ tiểu thiên sư y không thể nghĩ đến ai nữa, Cố Duy Sanh quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn Lâu Tiêu: “Phương Mộc còn chờ tôi ở bên ngoài.”
“Đề nghị của tôi,” Lâu Tiêu kéo kính râm Cố Duy Sanh xuống, “Em vẫn chưa cho tôi một câu trả lời.”
Mới chỉ hôn hắn đã muốn ở chung? Cố Duy Sanh đập rớt móng vuốt mà đối phương nắm chặt tay mình: “Không.”
“Tuyển cử cho nhiệm kỳ mới Hiệp hội Thiên sư là vào tuần sau,” Lâu Tiêu không nhanh không chậm nói, trong giọng nói còn lộ ra một chút uất ức không dễ phát hiện, “Chung gia lần này ăn phải thiệt thòi lớn, không biết bọn chúng còn có thể nghĩ ra phương pháp độc ác gì đối phó tôi.”
Chung gia? Trong đầu Cố Duy Sanh đột nhiên hiện ra những vong hồn bám trên pho tượng Thận Long, biết rõ Lâu Tiêu chẳng qua là mượn điểm này giả bộ đáng thương với y, nhưng trái tim Cố Duy Sanh vẫn không tự chủ được mà mềm nhũn.
Thấy ánh mắt Cố Duy Sanh buông lỏng, Lâu Tiêu lập tức lại gần Cố Duy Sanh, đắc ý nói: “Quả nhiên em quan tâm tôi.”
“Ừ, quan tâm anh,” Cố Duy Sanh chưa bao giờ sợ thừa nhận tâm ý của mình, y ra hiệu Lâu Tiêu xoè tay ra, sau đó vẽ lên lòng bàn tay đối phương một phù triện phức tạp, “Đây là khắc giống trên trán Lão Bạch, khi gặp nguy hiểm dùng linh khí thúc dục nó, tôi sẽ ngay lập tức chạy tới bên anh.”
Đúng là y có ấn tượng tốt với tiểu thiên sư, nhưng y không có ý định sẽ cùng một nhân loại sớm chiều ở chung sau ống kính.
Y có thể chấp nhận cử chỉ thân mật, thậm chí là nụ hôn của đối phương, nhưng đối với Cố Duy Sanh sống một mình cả ngàn năm mà nói, sống chung và yêu đương, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Có lẽ đây là một chút truyền thống còn sót lại trong lòng lão quỷ ngàn năm.
Thấy mình đúng là nói không được Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu nhìn chằm chằm lòng bàn tay, bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Lại là con mèo béo kia.”
Đối với hắn, Cố Duy Sanh là tồn tại đặc biệt nhất, nhưng trong mắt Cố Duy Sanh, e rằng hắn còn không bằng mèo mập *** ngu ngốc kia.
Cố Duy Sanh chọt chọt trán Lâu Tiêu: “Anh ấu trĩ thật đấy.”
“Tôi tưởng em sẽ nói tôi cố chấp,” Lâu Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Cố Duy Sanh, “Lão già như em có phải cảm thấy tôi rất hời hợt hay không, đột nhiên lên xe hôn em, tại sao nhìn em có vẻ chẳng kinh ngạc chút nào?”
“Hormone ngập úng cả đầu rồi còn tại sao cái gì?”
Cố Duy Sanh cười khẽ, y rút tay, nâng cằm Lâu Tiêu quan sát hai lần: “Lâu Tiêu, có ai đã từng nói với anh, lúc anh đùa giỡn lưu manh trông rất đẹp trai không.”
Vả lại, Cố Duy Sanh là Quỷ Tiên, cho dù y thật sự thích một người, y cũng sẽ không bao giờ tính đến chuyện cùng đối phương thiên trường địa cửu.
“Vậy em thích hay không?” Lâu Tiêu hỏi vặn lại, “Từ lúc chín tuổi, tôi chưa bao giờ bỏ lỡ thứ tôi muốn, Cố Duy Sanh, đừng ỷ vào em là Quỷ Tiên thì dám trêu chọc tôi.”
Cố Duy Sanh nâng cằm người nào đó đùa giỡn lưu manh: “…?” Chờ chút, bọn họ rốt cuộc là ai trêu chọc ai?
Năng lực quăng nồi của tiểu thiên sư đúng là càng ngày càng mạnh.
Cứ tưởng Lâu Tiêu chỉ đùa giỡn chút thôi, nhưng Cố Duy Sanh lại nhìn thấy nghiệp hỏa đang lan dần trên người đối phương, y bất giác dựng thẳng quỷ đồng: “Anh uy hiếp tôi?”
“Vui vẻ nhất thời hảo tụ hảo tán, đây không phải hình thức thường thấy nhất trong cái vòng này sao?”
Biết rõ người quỷ đường đi khác biệt, Cố Duy Sanh ngay từ đầu đã không có ý định cho Lâu Tiêu hy vọng viển vông.
Khí thế trên người hai người không ngừng tăng lên, đèn chùm tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trong hành lang lập lòe muốn tắt, lặng lẽ tản ra khí tức làm người bất an.
“Phựt.”
Ngọn đèn cuối cùng tắt cũng là lúc khắp nơi chìm trong bóng tối, Lâu Tiêu đẩy Cố Duy Sanh vào tường: “Làm kèm quỷ của tôi, em không có lựa chọn hảo tụ hảo tán này.”
Biểu tình của Cố Duy Sanh vẫn không thay đổi: “Tôi không có ý định hủy hợp đồng.”
“Nhưng đối với em tôi chỉ là khách qua đường,” Giọng Lâu Tiêu trầm xuống, “Trên thế gian này chỉ có con mèo ngu ngốc kia mới là tồn tại em chấp nhận.”
“Người quỷ đường đi khác biệt,” Cố Duy Sanh rũ mi mắt, “Lâu Tiêu, điểm này anh không thể cưỡng cầu.”
Y biết, với tính cách của tiểu thiên sư, một khi đối phương thoát khỏi giai đoạn mập mờ, hắn nhất định sẽ không tùy tiện để mối quan hệ của hai người mập mờ nữa.
“Cưỡng cầu, Lâu Tiêu tôi cả đời này cưỡng cầu đồ vật còn ít sao?” Lâu Tiêu cưỡng ép nâng cằm Cố Duy Sanh, để đối phương nhìn thẳng vào mình, “Cái mạng này là tôi cưỡng cầu được, Cố Duy Sanh, vấn đề em lo lắng tôi nhất định sẽ giải quyết.”
“Tại sao lại là tôi? Chỉ bởi vì mấy ngày không gặp nên anh rất nhớ tôi?” Ngón tay Cố Duy Sanh theo thân thể đối phương hướng xuống dưới, “Hay là nói chỉ bởi vì anh muốn chịch tôi?”
“Lâu Tiêu, tôi căn bản không phải con người, anh mới là người cần cân nhắc cho kỹ.”
Cố Duy Sanh phân tán một thân linh khí dùng để ngụy trang, bộ đồ đen trên người biến mất, thay vào đó là một thân áo bào rộng tay hoa văn phức tạp màu trắng.
Vỏ kiếm Khước Sương ngoan ngoãn nằm trong tay chủ nhân nó, ngọc quan cao[1] của Cố Duy Sanh dựng thẳng, tóc đen mềm mượt như gấm thượng hạng.
Ngọc quan cao
Đó là một Cố Duy Sanh mà Lâu Tiêu hoàn toàn không biết, y như đám mây mờ ảo trên đỉnh núi, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại vô cớ khiến người ta không bắt được tung tích.
“Cho dù có một ngày anh già, anh chết, tôi vẫn sẽ là dáng vẻ như bây giờ,” Cố Duy Sanh mặt mày lạnh lùng, giọng điệu càng lạnh như băng, “Lâu Tiêu, anh thật sự đã nghĩ kỹ chưa?”
“Dục vọng nhất thời có thể chống đỡ anh thích tôi bao lâu?” Cố Duy Sanh cười nhạt, “Nếu anh thật sự đang muốn, vậy bây giờ tôi dẫn anh đi thuê phòng.”
“Nhất thời?” Lâu Tiêu dùng sức vào tay, không tính là dịu dàng kéo Cố Duy Sanh vào trong lòng, “Sao em biết tôi chỉ là nhất thời?”
“Đúng là quỷ ngốc, nếu tôi thực tủy biết vị, chẳng phải em tiền mất tật mang?”[2]
(Thực tủy biết vị [食髓知味]: Khi nếm được vị ngon của tủy ta sẽ muốn ăn thêm lần nữa, đề cập đến việc muốn thử lại sau khi đã trải nghiệm qua một chuyện nào đó.
Tiền mất tật mang [赔了夫人又折兵]: gốc là “bồi liễu phu nhân hựu chiết binh”- Vừa mất phu nhân lại thiệt quân: Ý ở đây là không được lợi lộc gì còn thêm hại vào thân.)
“Anh!”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm ở hành lang vì một câu nói của Lâu Tiêu mà biến mất sạch sẽ, Cố Duy Sanh nhất thời bị nghẹn, lời giải thích chuẩn bị kỹ càng bị chặn lại trong bụng.
“Tôi không quan tâm người quỷ đường đi khác biệt, cũng không muốn thảo luận chuyện chúng ta có yêu nhau hay không,” Lâu Tiêu nhỏ giọng giải thích, giọng nói nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Tôi chỉ biết, hai mươi tám năm qua, tôi chưa từng muốn một người như vậy.”
“Người nhà họ Lâu luôn thuộc phái hành động, nếu muốn, tôi sẽ chỉ suy nghĩ làm thế nào để có được.”
“Cố Duy Sanh, nếu em đã xông vào cuộc đời ngắn ngủi của tôi, vậy em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Chịu trách nhiệm hoàn toàn.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!