Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi - Chương 6: 6: Bao Dưỡng Không Điển Hình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi


Chương 6: 6: Bao Dưỡng Không Điển Hình


Bị người ta dùng kiếm kề cổ, Lâu Tiêu cũng không lộ chút sắc mặt, thậm chí hắn còn cố ý kề sát vào thanh kiếm: “Cố Duy Sanh, làm cái trao đổi đi, tôi giúp cậu tu luyện, cậu để tôi sai khiến, thế nào?”
“Không thế nào cả,” Cố Duy Sanh không có ý định đối đầu với người có công đức lớn như Lâu Tiêu, thấy đối phương rốt cuộc đã nói rõ ý đồ đến, Cố Duy Sanh kiếm hoa nhất vãn[1], thu lại kiếm, “Ác quỷ lợi hại hơn tôi nhiều lắm, anh vẫn nên mời cao minh khác đi.”
(Kiếm hoa nhất vãn [剑花一挽]: là cái động tác múa kiếm trong phim cổ trang Trung ấy, chẳng biết diễn tả sao:)))))))
Cố Duy Sanh từng nghe nói một số thế gia bắt quỷ sẽ thu phục một ít ác quỷ làm quỷ hầu để mình sai khiến, nhưng y không ngờ Lâu Tiêu cũng có loại ý định này.

Đạo hạnh của Lâu Tiêu không thấp, vốn hắn không cần quỷ hầu để gia tăng sức mạnh.

“Ác quỷ lợi hại hơn cậu đúng là có, nhưng bọn chúng quá bẩn, mà cậu lại là con quỷ sạch sẽ duy nhất tôi từng gặp.”
Trong con ngươi của Lâu Tiêu toát ra một tia chán ghét, nhưng không hiểu sao Cố Duy Sanh lại cảm thấy phần chán ghét của đối phương lúc này không chân thật.

Hoặc là nói, Lâu Tiêu đang dùng sự chán ghét này để che dấu một loại cảm xúc khác.

Thấy Cố Duy Sanh từ chối thẳng thừng, Lâu Tiêu kẹp một lá bùa rạch một vết thương sâu trên tay trái.

Mùi hương thanh lãnh khiến Cố Duy Sanh nhớ mãi không quên giờ không còn như có như không mê hoặc lòng người nữa, linh khí dồi dào theo máu không ngừng khuếch tán, cổ họng Cố Duy Sanh hơi động, lại vô cớ sinh ra vài phần cảm giác đói bụng.

Lão Bạch vốn đang trốn Lâu Tiêu cũng không khống chế được bước vài bước về phía đối phương, đương nhiên, một giây sau nó đã bị Cố Duy Sanh khom lưng nắm cổ xách lên.

Gió đêm từ lỗ thủng lớn trên cửa sổ thổi vào phòng khách, Cố Duy Sanh có thể cảm nhận rõ ràng quỷ lớn quỷ nhỏ ở xung quanh đây đang rục rà rục rịch.

“Cố Duy Sanh, cậu nói không sai, mùi hương cậu cảm thấy hứng thú thật sự là mùi thịt người.” Lâu Tiêu hiển nhiên rất hài lòng với hiệu quả mà mình tạo thành, “Gặp quỷ thông sát, Duy Sanh hình như cậu cũng không ngoại lệ.”
Cố Duy Sanh nhanh chóng ném cuộn giấy trên bàn trà cho Lâu Tiêu: “Cầm máu trước rồi nói, tôi không muốn nhà tôi bị một đám tiểu quỷ đến phá.”
“Cậu tự chủ thật đấy,” Lâu Tiêu cụp mắt lau máu trên tay, Cố Duy Sanh không thấy rõ thần sắc của đối phương, chỉ mơ hồ cảm thấy dường như mình đã tránh được một việc gay go, “Nếu đụng phải con quỷ khác, khẳng định lúc này nó đã nhào lên chuẩn bị ăn sạch tôi.”

Cũng không biết Lâu Tiêu dùng thủ đoạn gì, mùi hương trong phòng càng lúc càng nhạt, đêm lại trở về yên tĩnh, lông mày Cố Duy Sanh cũng giãn ra: “Đó là vì bọn chúng muốn chết.”
“Phải, muốn chết,” Lâu Tiêu cúi đầu lặp lại một câu, sau đó hắn lại ngẩng đầu cười nói với Cố Duy Sanh, “Chúng ta hợp ý như vậy, cậu thật sự không cân nhắc đề nghị của tôi sao?”
“Mùi thì thơm đấy, nhưng tôi là người đã quen với sự tự do tùy tiện, loại công việc như quỷ hầu tôi không làm được.” Cố Duy Sanh nhẹ nhàng từ chối khéo, bây giờ y chỉ muốn tiễn Lâu Tiêu đi, sau đó tìm chút đồ ăn lấp đầy bụng mình.

Cảm giác đói bụng đúng là khó chịu.

“Tôi cũng biết với đạo hạnh của Duy Sanh nhất định không cam lòng làm quỷ hầu,” nghe thấy lời nói Cố Duy Sanh đã có hơi thả lỏng, Lâu Tiêu mỉm cười, “Chúng ta không làm chủ hầu chỉ nói chuyện hợp tác, dùng tu luyện, máu và tài nguyên giải trí đổi lại việc tôi gọi thì cậu phải đến trợ giúp.”
Dừng một chút hắn lại bổ sung: “Tổ huấn Lâu gia đã dạy không thể lạm sát người vô tội, cậu không cần lo lắng bị tôi bắt làm việc gì làm tổn hại đến đạo hạnh của cậu.”
Lời này nói ra, Cố Duy Sanh cảm thấy thứ điều kiện này cũng có thể cân nhắc, sở thích bây giờ của y chính là tu luyện và đóng phim, điều kiện Lâu Tiêu đưa ra đúng lúc bao gồm hai phương diện mà y coi trọng nhất.

Kỹ năng diễn xuất của Cố Duy Sanh rất tốt, nhưng ở trong cái vòng này, kỹ năng diễn xuất tốt không có nghĩa chắc chắn bắt được kịch bản hay, nếu Cố Duy Sanh có bối cảnh lớn chút thì Từ Thanh Sơn đã không dám có ý định nếu thử tạo hình không hài lòng sẽ đổi người rồi.

Chỉ là Cố Duy Sanh không hiểu Lâu Tiêu rốt cuộc muốn y giúp cái gì, bắt quỷ thì một mình Lâu Tiêu tuyệt đối thừa sức bắt, lẽ nào các thiên sư còn có nghề tay trái nào mà y không biết?
“Tôi muốn cậu giúp tôi tu luyện,” nhìn thấu nghi hoặc của Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu thoải mái giải thích, “Đạo pháp cao nhất của Lâu gia nhất định phải tu hành cùng với kèm quỷ, nhưng tôi lại kẹt ở bình cảnh này năm năm rồi.”
Hắn nhíu nhíu mày lại nói: “Nửa tháng trước tôi bói một quẻ, người ứng với quẻ này là Quỷ Tiên họ Cố, Duy Sanh, đây chính là duyên phận của chúng ta.”
Cố Duy Sanh: “….” Người này diễn phim cổ trang nhiều quá rồi hửm? Hắn có thể nói tiếng người được không?
“Vậy tôi đây thật vinh hạnh,” Cố Duy Sanh ngoài cười nhưng trong không cười, y ngưng tụ linh khí ở đầu ngón tay, “Tôi có thể đồng ý điều kiện này nhưng tôi cần một bản khế ước.”
Bình đẳng và không gây tổn hại lẫn nhau, tương tự như khế ước giữa y và Lão Bạch, chỉ không có liên kết tinh thần, điều kiện Lâu Tiêu đưa ra quả thực khiến y động lòng, thế nhưng đã du đãng ở trần gian nhiều năm, Cố Duy Sanh không thể không đề phòng để bảo đảm an toàn cho mình.

Cơ thể của Cố Duy Sanh hoàn toàn do linh khí ngưng tụ thành, cho nên linh khí ngưng tụ trên đầu ngón tay là một tia linh khí thuần khiết nhất của y.

Linh khí lan tỏa rồi tụ lại như khói, cuối cùng quấn quanh trên đầu ngón tay trắng noãn của Cố Duy Sanh sau đó ngưng tụ thành một chữ “Bình” nho nhỏ, điều kiện như thế này phải lập khế ước gì, với năng lực của Lâu Tiêu đương nhiên nhìn ra được.

Lâu Tiêu đưa ngón tay lên môi cắn nhẹ, vốn tay trái bị cắt một vết thương giờ lại thêm một vết thương mới.

Một giọt máu đầu tim được Lâu Tiêu ép lên đầu ngón tay, hai người chạm ngón trỏ vào nhau, linh khí nồng đậm tinh khiết và máu đầu tim đỏ tươi dễ dàng hòa vào nhau.

Máu tươi mang theo nhiệt độ nóng rực chui vào cơ thể dùng linh khí tạo thành của Cố Duy Sanh, cả người Cố Duy Sanh chấn động, linh khí không khống chế được kích động thoát ra.

Cơn đói khiến y cảm thấy lo lắng từ nãy giờ đã biến mất không còn tăm hơi, dưới ánh trăng, cả người Cố Duy Sanh trông có chút hư ảo, giống như một trích tiên[2] tùy thời đều có thể theo gió bay về trời.

(Trích tiên [谪仙]: là tiên bị đày xuống trần gian.)
Y cảm thấy khó tin cong cong ngón tay, không ngờ máu Lâu Tiêu lại bá đạo như vậy.

So với Cố Duy Sanh, phản ứng của Lâu Tiêu bình thường hơn rất nhiều, hắn bình tĩnh thu tay về: “Giờ tý[3] ngày mai theo tôi đến đoàn phim bắt quỷ, không cho đến muộn.”
(Giờ tý là từ 23h – 1h đêm.)
Cố Duy Sanh sững sờ: “Không phải tu luyện hả? Sao còn muốn bắt quỷ?”
Với cả nửa đêm mười hai giờ thì cũng quá không có tính người, có biết quỷ cũng cần phải ngủ hay không hả?
Lâu Tiêu vẻ mặt tự nhiên: “Bắt quỷ cũng là một phần của tu luyện, tôi là kim chủ những gì tôi nói đều có giá trị.”
Cố Duy Sanh mông lung: “…!Có phải anh có hiểu lầm với hai chữ kim chủ này hay không?”
“Tôi cho cậu tài nguyên, cậu theo tôi tu luyện,” Lâu Tiêu nhíu mày, “Có cái gì không đúng?”
[Đúng đúng đúng,] thấy bầu không khí dịu đi, Lão Bạch nằm nhoài trên vai Cố Duy Sanh meo meo vui sướng khi người gặp họa, [lão Cố, chúc mừng anh đạt được thành tựu mới trong giới giải trí.]
Nếu “Bị bao dưỡng” cũng có thể được tính là một loại thành tựu.

“Sửa kính lại đi.” Cố Duy Sanh lo lắng chỉ cửa sổ lộng gió, sau đó ném Lão Bạch lên ghế sô pha, không quay đầu lại trở về phòng ngủ.

Hai tên ngu ngốc này, y một chút cũng không muốn để ý tới.

*
Sự thực chứng minh Lâu Tiêu chỉ hợp với việc dùng bạo lực để phá hoại, sửa chữa chẳng nằm trong phạm vi kỹ thuật của hắn.

Sáng hôm sau lúc Cố Duy Sanh rời giường đi mở cửa cho Phương Mộc, gió lạnh từ lỗ hỏng trên cửa sổ sát đất vù vù thổi sạch trơn chút buồn ngủ còn sót lại của y.

Lão Bạch ngáp một cái nhảy ra khỏi ổ mèo, còn tiện thể ngậm một tấm thẻ đen đưa y.

Cố Duy Sanh dở khóc dở cười cầm chiếc thẻ đen có dán mật khẩu phía trên, Lâu Tiêu này thật sự coi mình là kim chủ?
Lão Bạch hoàn thành nhiệm vụ yên lặng đi về ổ nhỏ của mình, nó nhớ tới hành vi sau đó của tiểu thiên sư ngày hôm qua, nó dám bảo đảm đối phương khẳng định không ngay thẳng và ngu ngốc như vẻ bề ngoài.

Chỉ là biểu hiện của Lâu Tiêu quá bình tĩnh, Lão Bạch liếc mắt nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Cố Duy Sanh, lão Cố vậy mà không phát hiện bất kỳ sự khác thường nào.

Nó có nên lắm lời nhắc nhở y một câu không nhỉ? Lão Bạch thở dài thườn thượt, nhưng nó thấy Lâu Tiêu cũng không có ác ý.

Người biết diễn đúng là phiền phức.

“Lão Bạch bị sao vậy?” Nghe xong mấy câu giải thích linh tinh về “chất lượng thủy tinh không tốt” của Cố Duy Sanh, Phương Mộc đặt đồ ăn sáng xuống bế Lão Bạch lên, “Sao trông nó ỉu xìu vậy.”
Cố Duy Sanh gắp một cái xíu mại nóng hổi lên cắn một miếng: “Chắc bị gió lùa vào nên vậy, không có việc gì lớn.”
Y vừa dứt lời, Lão Bạch liền phối hợp “meo” một tiếng, giống như đang phụ họa lời cố Duy Sanh nói.

“Lão Bạch đúng là chỉ ngoan với mình cậu.” Phương Mộc cũng coi như dẫn Cố Duy Sanh được một năm, đối với đặc thù của Cố Duy Sanh trong lòng anh cũng có chút tính toán, giống như sáng nay bởi vì “chất lượng không tốt” mà vỡ kính, hoặc là loại chuyện Lão Bạch đặc biệt thông linh, Phương Mộc cũng sẽ không truy xét tới cùng.

Là một người đại diện tốt, miễn là nghệ sĩ nhà anh thành thật đóng phim và đuổi thông cáo, có một số việc Phương Mộc đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

—— Đây cũng là một trong những nguyên nhân Cố Duy Sanh cuối cùng lựa chọn Phương Mộc sau khi làm việc qua với một vài người đại diện.

“Ngoan?” Cố Duy Sanh trong lòng muốn ăn xíu mại, nhưng lại phải buồn cười vì Lão Bạch không thể bảo trì vẻ chảnh mèo trước mặt Phương Mộc, hai ba đũa giải quyết xong thức ăn trong hộp.

“Hai mươi phút nữa xuất phát,” Cố Duy Sanh để đũa xuống rẽ vào phòng tắm, “Đừng quên tìm thợ tới sửa cửa sổ giúp em đó.”
Phương Mộc lúc thì nhìn đồng hồ đeo tay lúc lại nhìn hộp mười cái xíu mại, sâu sắc cảm thấy Cố Duy Sanh chính là đóa hoa kỳ lạ trong giới giải trí.

Anh chụp hình hộp thức ăn, xóa thông tin nhà hàng rồi đăng lên weibo của mình.

【Phương Mộc không mộc V: Năm phút một hộp, đây là bé Sanh của mọi người đấy????.

Hình ảnh.

Jpg.】
Sau đó như dự đoán anh chờ được từng hàng “Dù sao cũng ăn không mập ????”, trong đó xen kẽ không ít fan mẹ ruột “ăn nhiều chóng lớn”, dặn “Phương Mộc lần sau mua nhiều chút nha”.

Mới mấy phút đã hơn trăm bình luận khiến Phương Mộc xác nhận Cố Duy Sanh còn quá sớm để chết, anh chọt vô tấm hình fan gửi trong bình luận, phát hiện vóc dáng Cố Duy Sanh trên tấm hình và Cố Duy Sanh anh thấy lúc sáng vậy mà không hề có sự khác biệt.

“Đúng là ăn không mập thật,” Phương Mộc nhìn hình lảm nhảm một mình, “vóc dáng của tổ tông đúng thật không thể che.”
Lão Bạch ở bên cạnh khinh thường liếm liếm móng vuốt: Nhân loại đúng là thiếu kiến thức, linh khí tạo thành cơ thể, dù hơn mấy chục năm sau cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào được chưa.

Nhưng mà mấy chục năm sau bọn họ nên đi đâu đây? Lão Bạch liếm móng vuốt đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm túc này, chắc sẽ không chạy trốn khắp nơi giống nam chính quỷ hút máu trong phim truyền hình đấy chứ?
Huống chi nghề nghiệp của Cố Duy Sanh còn là diễn viên.

Lão Bạch thả chân xuống, nhìn Phương Mộc ôm điện thoại ngẩn người nó thở dài thêm lần nữa.

Nhân loại đúng là phiền phức.

Biến thành người còn phiền phức hơn..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN