Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi - Chương 87
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi


Chương 87


Đợt gió lạnh quét qua cả nước Z đã lui sạch chỉ trong một đêm, ánh nắng và không khí trong lành đã lâu chưa gặp khiến tâm trạng mọi người sảng khoái, cũng làm phần lớn mọi người quên mất điểm bất thường trong lần “Khí hậu khác thường” này.

Dù sao, ba ngày sau chính là Tết âm lịch mà người dân nước Z coi trọng nhất, Tết nhất đến nơi rồi, có chuyện gì cứ gác lại sau hẵng nói.

Các fan hoàn toàn không biết đêm qua thần tượng của mình đã trải qua những gì, các cô chỉ biết trời mới ấm lên, Cố Duy Sanh đã ngừng phát sóng trực tiếp chạy tới Nhạn Sơn làm khách mời cho đoàn phim, mà Lâu Tiêu không có lịch trình cũng không biết đang bận rộn ở đâu, ngay cả chó săn thích xía vào chuyện người khác nhất cũng không thể chụp được bóng dáng của hắn.

Bạch Ức mọc hai tai mèo không dám ra cửa, công pháp yêu tộc đúng là bẫy người, có thể thả không thể thu, làm hại cậu chỉ có thể trốn ở nhà làm trạch nam.

Nhưng mà vừa nghĩ tới nơi Cố Duy Sanh phải đi quay phim là Nhạn Sơn, lòng Bạch Ức cũng coi như cân bằng lại một tí. 

Dù cho đã buông bỏ chuyện cũ, nhưng cậu vẫn không muốn đến gần lăng mộ khiến cậu chết giả mấy trăm năm. 

Không có Bạch Ức làm bạn, Phương Mộc một mình ăn thức ăn cho chó tỏ vẻ mình rất cô đơn, anh vừa nhìn chằm chằm tiến độ quay phim của tổ tông nhà mình, vừa cùng Đường Ninh thảo luận chuyện tuyên truyền kế tiếp. 

《Truy lùng hung thủ》sẽ khởi quay vào năm sau, đây là tác phẩm lớn hướng tới các giải thưởng, đương nhiên Phương Mộc không thể xem nhẹ bước quan hệ công chúng.

Gần Tết còn phải tăng ca, tất cả mọi người vì nghỉ lễ mà bận rộn xoay vòng, duy chỉ có Cố Duy Sanh đến chữa trị cho Giang Yên thuận tiện đến làm khách mời lại trở thành người rảnh rỗi nhất.

Có fan viết tiểu thuyết thì kiêu ngạo như vậy đấy, lại còn chẳng có gì dễ hơn việc nhập vai vào nhân vật. 

Tuy vì “Lão Bạch bệnh qua đời”, đoàn phim [Bảo Trai] phải tìm một con mèo đen khác thế vào, nhưng linh lực quanh người Cố Duy Sanh thuần túy khí tức ôn hòa, cho dù là quàng thượng mèo “chảnh” cỡ nào, ở trước mặt y cũng sẽ trở nên đặc biệt ngoan ngoãn.

Bên này, Cố Duy Sanh cùng “diễn viên nhỏ” mới tới hợp tác vui vẻ. Bên kia, Lâu Tiêu lại không nhàn nhã lắm, mặc dù đã giải quyết xong đám vong hồn và âm dương mất cân bằng, nhưng cần miệng lưỡi nhà quan thì vẫn phải làm, nên viết báo cũng phải đúng giờ nộp.

Làm hội trưởng nhiều năm như vậy, cái gì có thể nói cái gì không thể nói, Lâu Tiêu đã sớm vạch ra ranh giới.

Nên thưởng thì thưởng nên phạt thì phạt, ngoại trừ những nhà theo đuôi Chung gia nuôi dưỡng oan hồn, lần này phần lớn thế gia đều được điểm mặt khen ngợi một lần.

Tuy rằng mấy lời khen này không phải là một phần thưởng đúng nghĩa, nhưng nó thể hiện thái độ của nhà nước đối với giới thiên sư, huống chi các nhà bị buộc phải xuất tiền xuất lực vào tình hình lúc đó, giờ ai dám nói rằng mình không có suy nghĩ ích kỷ chỉ một lòng vì dân. 

Nói tới nói lui, cuối cùng một chiêu định càn khôn vẫn là Lâu Tiêu, Chung gia đã ngã xuống, bọn họ không cần phải tự mình chuốc lấy cực khổ đâm đầu vào rắc rối của đối phương.

Nhưng Lâu Tiêu hiển nhiên hiểu rõ đạo lý cấp lưu dũng thoái*, sau trận chiến ở Sơn Thị, hắn không những không hốt lấy chỗ tốt cho Lâu gia, ngược lại còn cố ý vô tình đề bạt hai nhà Liễu Kim, nhìn qua có vài phần từ chức nhượng quyền cho người tài.

(Cấp lưu dũng thoái [急流勇退]: gặp dòng nước xiết phải biết dũng cảm rút lui. Trước đây câu này được ẩn dụ cho việc từ chức khi sự nghiệp đang tốt đẹp, bây giờ nó còn được hiểu là rút lui trong một cuộc đấu tranh phức tạp.)

Nhưng so với nhân giới phồn thịnh, bầu không khí ở quỷ giới lại có chút vi diệu, hai đại nhân vật Quỷ vương và Diêm vương quanh năm không gặp nhau đột nhiên lén lút gặp mặt, sau đó một lần nữa phân chia phạm vi thu lưu hồn phách của Sơn Thị và địa phủ.

Dưới tàng cây hoè trước Sơn Thị, ông lão lọm khọm run rẩy nấu trà, Quỷ vương mặc đồ đen ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ bên bàn gỗ, bình tĩnh nhìn thiếu nữ ngồi đối diện hắn.

Phương Kim vẫn là dáng vẻ ngây thơ trong chiếc váy trắng và chân trần, môi ả trắng bệch, tay còn đeo một bộ xiềng xích đặc chế, sau khi bản thể bị cướp đi, cho dù ả là khí linh của Bút hiện tại, cũng không chịu nổi một loạt giày vò của địa lao ở Sơn Thị.

Vẻ mặt ả chán chường, chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời, đặc biệt là khi đối diện Quỷ vương, đôi mắt ấy lại dấy lên ngọn lửa hừng hực.

“Không cam lòng ư?” Quỷ vương lên tiếng hỏi, trong giọng của hắn không có đắc ý cũng không có phẫn hận, trong ánh mắt cũng chỉ có một mảnh hờ hững bình tĩnh.

“Nuôi ngươi nhiều năm như vậy, lại không có chút tiến bộ nào.” Quỷ vương lắc đầu một cái, hắn nhận ấm trà trong tay ông lão, rót cho mình một chén đầy, “Ngươi chỉ muốn chinh phục thế giới này, lại chưa từng nghĩa tới sau khi chinh phục thế giới sẽ phải làm thế nào.”

Cứ cho ngày đó Phương Kim thành công, thứ ả mang đến cho quỷ đạo cũng không phải phồn vinh.

Đó là sự hủy diệt có thể đoán trước. 

Như thể là không nghĩ tới Quỷ vương sẽ nói như vậy, Phương Kim sững sờ, bàn tay giấu dưới bàn không khỏi nắm chặt hơn một chút.

“Đó là lý do tại sao ta luôn xem người là con nít.” Quỷ vương đẩy chén trà trong tay tới trước mặt Phương Kim, hắn nhẹ giọng, gằn từng chữ một, “Một hồi quen biết, ngươi lên đường đi.”

Nhìn chén nước trà trong suốt kia, Phương Kim luôn luôn bình tĩnh rốt cuộc cũng đổi sắc mặt, sau khi ả đứng dậy thì lui một bước, còng chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.

“Em không muốn, em không muốn quên ngài.”

Phương Kim khàn cổ họng từ chối, ả biết đó là cái gì, là nước quên sầu nổi danh như canh Mạnh Bà, với cơ thể suy yếu bây giờ của ả, chỉ cần một chén, ả sẽ triệt để quên tất cả những chuyện đã xảy ra mấy trăm năm nay.

“Đây là kết cục tốt nhất cho ta và ngươi.”

Quỷ vương không hề bị lay động, ân oán giữa hắn và đối phương từ lâu đã không thể hòa giải, về công về tư, hắn không nên có bất cứ dính dáng gì đến Phương Kim. 

Hắn không nhẫn tâm tự tay xử tử Phương Kim, nhưng cũng không thể để mặc cho đối phương lang thang khắp nơi, cho nên để đối phương quên hết hết tất cả đi vào luân hồi đã biến thành lựa chọn tốt nhất lúc này.

Tiếng chuông của cờ chiêu hồn đột ngột vang lên, hai bóng người một đen một trắng từ trong sương trắng chậm rãi đi ra, Quỷ vương nhắm mắt lại phất ống tay áo, chén trà kia lập tức tự động chảy vào trong miệng Phương Kim.

“Em… Khụ khụ!” Căn bản là không có cách ngăn cản động tác của Quỷ vương, Phương Kim liều mạng ho khan lúc ả lấy lại được khả năng cử động của mình, ả dùng sức ho, khóe mắt thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt.

Quỷ vương không nhìn ả, chỉ đứng dậy nói với Hắc Bạch Vô Thường: “Cho vào luân hồi, coi như bản vương thiếu địa phủ một ân tình.”

“Tiểu nữ tội nghiệt ngập trời, hai vị không cần ưu đãi.”

Cũng giống như Cố Duy Sanh ngàn năm trước, thứ ở ngoài luân hồi một khi đầu thai nhất định sẽ chết sớm, bây giờ Phương Kim gây ra họa lớn, Quỷ vương cho ả dùng đời đời đoản mệnh để chuộc tội, cũng coi như không phải là cách làm mềm lòng gì. 

Hắc Bạch Vô Thường chắp tay đáp một tiếng, phía sau ba người, thiếu nữ giãy dụa dần dần ngừng lại, ả mờ mịt quơ quơ xiềng xích trên tay mình, khó hiểu chớp chớp đôi mắt đầy nước mắt của mình. 

Ả là ai? Tại sao lại khóc?

Lòng ngực thiếu nữ bị Khước Sương và Nghiệp Hỏa đâm thủng còn lưu lại một mảng máu lớn, Quỷ vương không quay đầu lại phất tay thay một bộ quần áo mới cho đối phương, sau đó lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.

“Đã đến giờ, mời ba vị đi.”

Ba chiếc bóng hai lớn một nhỏ theo lời nói xuyên vào làn sương trắng, thiếu nữ quần trắng tóc đen, nụ cười đơn thuần như trẻ con, chỉ có đôi giày thêu tinh xảo trên đôi chân kia là hoàn toàn không hợp với khí chất trên người thiếu nữ. 

Gió nhẹ nhẹ đưa, bóng người dưới tàng cây hoè đã không còn, chỉ còn lại một chiếc ly rỗng bị đổ trên đất.

Tình tan.

Cố sự thành hư vô.

*

Ngày tháng luôn trôi qua rất nhanh, Cố Duy Sanh tiến tổ hai ngày, bộ phim còn chưa quay xong một nửa đã bị người nào đó từ trên núi đào về nhà.

Họ hàng xa nhà Lâu Tiêu không nhiều lắm, họ hàng gần lại càng ít, chờ Cố Duy Sanh dẫn Lão Bạch lần nữa bước vào biệt thự Lâu gia, mới phát hiện trong nhà vẫn là những người mình gặp lần trước.

Gương mặt quen thuộc và nụ cười của mẹ Lâu làm Cố Duy Sanh len lén thở phào nhẹ nhõm, y đặt túi lớn túi nhỏ quà cáp sang một bên, lại vô cùng không nghĩa khí đẩy Lão Bạch “mềm mại đáng yêu” cho mẹ Lâu và Lâu Dao.

Bạch Ức ai oán trừng Cố Duy Sanh, lại chỉ nhìn thấy nụ cười vui sướng khi người gặp họa của Lâu Tiêu.

Được được được, con lớn rồi không giữ lại được, xem ra người cha già là cậu cũng đã đến lúc nghỉ hưu.

Bất kể trước đó náo loạn như thế nào, Lâu gia vẫn duy trì bầu không khí ấm áp thoải mái, cha Lâu vừa cười híp mắt gói sủi cảo vừa trò chuyện với Lâu An, trong TV truyền đến giọng nói quen thuộc của người dẫn chương trình Xuân Vãn, Cố Duy Sanh cong mắt, mơ hồ hiểu được ý nghĩa của cái gọi là đêm Giao Thừa.

“Sanh Sanh tới rồi đấy à.” Nghe thấy tiếng bước chân của hai người, cha Lâu lập tức ngẩng đầu trêu ghẹo nói, “Mau rửa tay đi, hôm nay không ai được lười biếng đâu đấy.”

“Cha, Sanh Sanh là xưng hô đặc biệt của con có được hay không,” Lâu Tiêu cười nói, hắn đẩy vai Cố Duy Sanh, “Đi thôi, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi rửa tay thôi.”

Dục vọng chiếm hữu của tiểu thiên sư thật đúng là không lúc nào là không phát tác, nhận thấy ánh mắt trêu chọc của mọi người xung quanh, tai Cố Duy Sanh như phát sốt, nhanh chân kéo Lâu Tiêu vào nhà bếp.

“Đã là chồng chồng già rồi còn ngại ngùng, bảo bối nhà ta đúng là đáng yêu.”

Lâu Tiêu thơm má Cố Duy Sanh một cái thật nhanh, sau đó lại nhanh chóng mở vòi nước trước khi đối phương xù lông lên: “Rửa tay rửa tay, nước lạnh quá ha, em có muốn tăng nhiệt lên chút không?”

“Lâu, Tiêu.” Cố Duy Sanh nhỏ giọng hừ hừ, “Hai ngày không gặp anh đã muốn lật trời đúng không.”

“Còn không phải là do nhớ em sao.” Lâu Tiêu kéo tay Cố Duy Sanh đặt dưới dòng nước, “Hôm nay nếu anh không tới đón em về, anh thấy chắc em cũng quên mất phải ăn Tết luôn ha.”

Cái nồi này không oan, Cố Duy Sanh ho nhẹ một tiếng: “”Không phải là do em chưa quen sao.”

“Lần sau không được lấy cớ này nữa.” Lâu Tiêu chạm chạm chóp mũi Cố Duy Sanh bằng bàn tay dính nước, “Nhưng mà, thật sự anh rất vui.”

“Vừa nghĩ tới anh và em còn có vô số ngày như thế này, anh lại không nhịn được phải cười phá lên.”

“Sanh Sanh…” Lâu Tiêu kéo dài ngữ điệu gọi một tiếng, hai âm tiết đơn giản ở đầu lưỡi hắn lại có vẻ đặc biệt triền miên, “Anh đã từng nói hay chưa, anh thật sự rất yêu em.”

“Em biết.” Cố Duy Sanh giơ tay ôm lấy đối phương, “Lưỡng tình tương duyệt, thiên hạ thái bình….”

“Lâu tiên sinh, chúng ta kết hôn đi.”

“Em nóng lòng muốn trở thành Lâu phu nhân lắm rồi.”

Không biết nhà ai đốt pháo hoa, từng chiếc pháo hoa liên tiếp bay lên, nở ra từng đóa hoa rực rỡ, trong không khí ồn ào huyên náo, Lâu Tiêu ôm chặt Cố Duy Sanh, giọng run rẩy đáp lời——

“Được.”

Lâu phu nhân của anh, kèm quỷ tiên sinh của anh. 

Chỉ cần là em, mọi chuyện sẽ thật tốt đẹp. 

——END.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN