Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn - Chương 11: Hôn chúc ngủ ngon
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn


Chương 11: Hôn chúc ngủ ngon


Editor: Diệp Hạ

Lòng bàn tay Nam Việt tay ấm áp, đầu ngón tay lại man mát.

Hắn không tính là đen, thế nhưng so sánh thì Giang Cảnh Bạch trắng hơn nhiều.

Bàn tay lớn kia bao trùm, chỉ còn nửa ngón tay Giang Cảnh Bạch lộ ra bên ngoài.

Ngón tay trắng nõn thon gọn, nắm trong tay Nam Việt nhìn giống như búp măng.

Thao tác này vừa tao vừa mãnh, đầu óc Giang Cảnh Bạch có hơi load không kịp.

Có thể là do vừa nãy biết Nam Việt để ý không ăn cá, cũng có thể là do động tác của Nam Việt rất thân mật tự nhiên, Giang Cảnh Bạch lại không có mâu thuẫn tâm lý với lần đụng chạm này.

Y sững sờ để Nam Việt dắt lên thang máy, lòng bàn tay mu bàn tay đều bị nhiệt độ người đàn ông nhuộm đỏ, nhiệt độ lại còn tiếp tục lan lên, đi ra gió mới có cảm giác thoải mái chút.

Giang Cảnh Bạch nhớ lại lúc mình đưa tay ra với Nam Việt, càng nghĩ càng cảm thấy như đang làm nũng đòi nắm tay.

Cảm giác này, như bị lăng trì.

Nếu biết trước thì đã nói thẳng kêu hắn đưa một cái túi đồ cho y, nhưng nếu giờ nói thì lại vạch trần hiểu lầm nắm tay, tự nhiên làm Nam Việt lúng túng.

Cân nhắc trên dưới, Giang Cảnh Bạch nhận mệnh nuốt lời nói lại.

Đầu ngón tay y giật giật, có hơi thẹn thùng nắm nhẹ tay Nam Việt, cùng nhau đi qua dòng người tấp nập giữa quảng trường.

Khi Nam Việt đến đã đậu xe ở một bãi đỗ gần cửa hàng hoa.

Giang Cảnh Bạch ngồi ở ghế phó lái, mắt liếc nhìn mình trong kính chiếu hậu, âm thầm vui mừng vì Nam Việt dắt y đi trước mà không chú ý tới sự ửng đỏ của mình.

Kỳ thực bên Nam Việt cũng rất không ổn.

Hắn uống rượu không đỏ mặt, lúc xấu hổ cũng rất khó nhìn ra vết tích, sau khi dắt người ra siêu thị mới hiểu ra, thanh niên không phải muốn tay trong tay với hắn, chỉ là muốn giúp hắn cầm một cái túi đồ mà thôi.

Trong lòng Nam Việt đang muốn dời sông lấp biển, nhưng Giang Cảnh Bạch lại giống bông hoa nhỏ nơi đầu ngọn sóng, trắng trẻo mũm mĩm, vừa thơm vừa ngọt, rất thoải mái, lúc mở cửa xe khóe miệng vẫn còn độ cong ngọt ngọt.

Đặt túi đồ vào cốp sau, Nam Việt cố ý lấy hộp kẹo trái cây kia ra, lúc lên xe một bên thắt dây an toàn một bên đưa hộp kẹo cho Giang Cảnh Bạch.

Giang Cảnh Bạch hai tay tiếp nhận, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Trước giờ đi siêu thị y chưa từng chú ý tới đồ ăn vặt của trẻ em, huống chi đây còn là kẹo nhập khẩu mới ra, y xoay hộp sắt một vòng mới tìm được chỗ mở.

Nắp mở thiết kế dụng tâm như vậy, Giang Cảnh Bạch dĩ nhiên cảm thấy rất mới lạ.

Chờ khi y tìm ra cơ chế bán vô hình để kẹo bắn lên, Giang Cảnh Bạch không khỏi cười nói: “Đây có thể xem là một thứ đồ chơi.”

Nam Việt đã bắt đầu lái xe, xuất phát từ an toàn, không thể quay đầu nhìn y.

Nhưng nghe giọng nói vui vẻ của Giang Cảnh Bạch, không khó tưởng tượng ra biểu cảm trẻ con vui vẻ kia.

“Thích?” Nam Việt cũng vui vẻ.

Giang Cảnh Bạch nở nụ cười: “Đóng gói rất có ý tứ.”

Viên kẹo tròn vo, màu sắc vàng trắng đan xen, rất dễ nhìn.

Nó ở trên tay Giang Cảnh Bạch hai giây, sau đó tiện đà đưa lên bên mép Nam Việt.

Giang Cảnh Bạch nói: “Hình như là vị dứa.”

Nam Việt ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên tay Giang Cảnh Bạch, tiếp đó mới chú ý đến vị ngọt của kẹo trái cây.

Vừa vặn giao lộ nhảy đèn đỏ.

Nam Việt đạp phanh xe, cúi đầu ngậm kẹo vào, dư quang liếc đầu ngón tay trắng loáng êm dịu của đối phương.

Giang Cảnh Bạch nhìn hắn không chớp mắt.

“Ừm, ” Nam Việt biết y muốn nghe cái gì, trầm mặc mấy giây, khẳng định, “Là vị dứa.”

Giang Cảnh Bạch quả nhiên nở nụ cười, lấy ra thêm một viên nữa, tự mình ăn.

Lần này là vị nho, vỏ bọc đường tan ra, sau đó nước trái cây nồng đậm chảy ra.

Nhắc tới cũng kỳ, khẩu vị y thiên ngọt, nhưng lại rất ít khi mua kẹo ăn.

Có lẽ mấy bài súp gà* trên mạng cũng hoàn toàn không vô dụng, khi còn bé không chiếm được, lớn rồi cũng không muốn nữa.

(*Bài báo có tính nhân văn, giáo dục)

Giang Cảnh Bạch cắn viên kẹo, cảm giác như mình quay về lúc năm sáu tuổi, không thể cưỡng lại đồ ngọt và đồ chơi.

Y nuốt nước trái cây, khóe miệng mím mím.

… Thật sự rất ngọt.

——

Đến nhà, không chờ Nam Việt phân loại đồ xong, Giang Cảnh Bạch đã giục hắn cởϊ áσ khoác cà vạt trước.

Nam Việt nghe lời, treo quần áo lên giá áo chỗ huyền quan.

Giang Cảnh Bạch đến phía sau hắn, mở ngón cái và ngón tay giữa, như đang đo chiều rộng vai Nam Việt, tiếp đó ấn ấn cái vai hắn: “Ở đây rất căng này, còn nói bình thường nữa chứ.”

Chính trang có bản hình cố định, phạm vi hoạt động hạn chế, muốn mặc đẹp mắt, không chỉ phải có tỉ lệ cơ thể đẹp, mà tư thế ngồi cũng rất trọng yếu, tự nhiên khá tiêu hao thể lực.

Từ khi bắt đầu tiếp nhận bộ phận sinh ý, Nam Việt quanh năm chuẩn bị chờ thời, nên cũng đã sớm quen, giờ bị Giang Cảnh Bạch đụng vào mới hơi hơi cảm thấy, tầng quần áo này dường dư dán vào thân thể hắn chặt như sáp.

Cánh tay kia dịu dàng y như chủ nhân của nó vậy.

Nam Việt mới vừa bị sờ một cái, xương cốt cả người như mềm nhũn, cơ bắp thả lỏng.

“Em thường bị đau vai sao?” Hắn chú ý thấy thủ pháp Giang Cảnh Bạch rất thành thạo.

“Trước thì có, nhưng bây giờ rất ít khi bị.” Giang Cảnh Bạch vô tư cười cười, đi đến nhà bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, “Lúc đi học ngày nào cũng cúi đầu đọc sách, ngồi thời gian dài liền cảm thấy đau cổ.”

Cái này cũng là bệnh chung của học sinh và người đi làm bây giờ.

Nam Việt yên lòng, đứng bên cạnh y giúp nhặt rau.

Hai người phân công thoả đáng, hiểu ý phối hợp, dưới làn khói lửa tranh nhau lượn lờ, từ từ đánh đuổi cảm giác quạnh quẽ trên bàn ăn.

Nam Việt mở cổ áo, tay áo bị xắn lên mấy vòng, tuy rằng không được gọi là trang phục ở nhà, nhưng cũng đã cho người khác cảm giác dịu dàng hơn khi làm việc nhiều, ngược lại là rất phù hợp với sự tối giản của căn nhà.

Hắn ăn mấy miếng thịt Giang Cảnh Bạch xào, thỉnh thoảng nhìn về phía thanh niên đẹp đẽ đối diện, nghe y cười nói gì đó, dần cảm thấy lỗ chân lông khắp cơ thể đều bị một dòng nước nóng làm nở ra, lúc này mới hiểu thả lỏng Giang Cảnh Bạch nói là gì.

Nam Việt đang rất thoải mái, lại đột nhiên ý thức được cách trang trí căn nhà khác hoàn toàn so với cách Giang Cảnh Bạch trang trí cửa hàng hoa, ngoại trừ ngoài ban công đầy hoa cỏ xanh um, cơ hồ không tìm được nơi nào khác.

Nam Việt liền liếc mắt nhìn gương mặt sáng rực rỡ sinh động kia, không nhịn được nói: “Nếu như muốn thay đổi thứ gì trong nhà thì em cứ việc.”

Giang Cảnh Bạch nghe vậy ngừng đũa.

Y mới nghĩ cái bàn này rất hợp với khăn trải cotton màu trắng, không ngờ vừa ngẩng đầu đã nghe Nam Việt nói một câu như vậy.

Ý nghĩa của y viết lên mặt hết rồi hả?

“Được.” Giang Cảnh Bạch cười xong cắn đũa, quyết định bé ngoan ăn cơm, không nghĩ ngợi gì nữa.

——

Nam Việt mang công việc về làm, sau khi ăn xong chào Giang Cảnh Bạch một tiếng rồi như thường lệ nhốt mình vào thư phòng.

Chăm sóc mấy chậu hoa trên ban công xong, Giang Cảnh Bạch xoa xoa cái eo “già” đã mềm nhũn, quyết định đi tắm một cái.

Y cố ý tăng nhiệt độ nước, sau đó mới đổ nước vào bồn.

Vì chuyện tối hôm qua, Giang Cảnh Bạch thậm chí không dám nhìn mặt gương kia nữa.

Y ném quần áo vào giỏ, tận lực không nhìn thấy mấy vết tích đã bắt đầu nhạt đi trên người mình, hai ba bước đã vùi mình vào trong bồn tắm.

Nước nóng bao phủ toàn thân, cũng ào vào chỗ phía dưới.

Giang Cảnh Bạch bị hơi nước xông đỏ mặt, càng tắm càng cảm thấy phía sau có loại cảm giác trướng trướng quái dị.

Buổi chiều ở cửa hàng hoa cảm giác đau đớn như có như không, giờ ngâm trong nước nóng lại bắt đầu thấy hơi đau.

Giang Cảnh Bạch tắm rất không dễ chịu, ôm đầu gối trong bồn tắm cứng rắn chống đỡ mười phút, cuối cùng mặt đỏ bừng trốn lên trên giường.

Sao lại khó chịu như vậy? Rõ ràng không có bị thương mà.

Lần đầu của ai cũng vậy sao? Hay là bởi vì thể chất y đặc thù?

Giang Cảnh Bạch mê man chớp mắt.

Y nắm điện thoại di động, một lát sau mở công cụ tìm kiếm, chậm rãi nhập vào hai từ mấu chốt: 0, lần đầu.

Ấn tìm, trang web rất nhanh đã hiện ra những thông tin liên quan.

Giang Cảnh Bạch lướt lung ta lung tung, chọn một cái chủ đề “Lần đầu của 0 mẹ nó là cảm giác gì”.

Chủ thớt: [Tối hôm qua là lần đầu tôi làm 0, mịe đau đến mức ông nhe răng nhếch miệng, đã vậy còn phải mạnh miệng khen hắn lợi hại nói mình rất sướng, thiếu chút nữa điên luôn, muốn hỏi các vị lần đầu tiên là cảm giác gì?]

Câu trả lời bên dưới rất đa dạng, đại đa số người đều biểu thị, là rất đau cực kỳ đau, nhưng một khi bắt đầu sướng là thật sự rất sướng.

Trên diễn đàn còn có người rất cởi mở, nói vài câu đã đòi hẹn pháo(hẹn chịt).

Giang Cảnh Bạch da mặt mỏng, nhìn một chút đã dùng một cái tay khác che nửa khuôn mặt.

Y cảm thấy… không khác gì với họ lắm nhỉ?

Cuối cùng có đại lão tổng kết: [Nguyên nhân thấy đau có rất nhiều nha, không làm dạo đầu tốt, kỹ thuật quá tệ. Ngoài ra còn có người chưa vào việc đã thấy đau, trẻ em sợ tiêm cũng phần lớn là do tâm lý, càng sợ đau thì càng đau.]

Câu cuối cùng kia quả thực là đang nói tới Giang Cảnh Bạch.

Đêm đó lúc y thấy kích thước của Nam Việt xong lập tức kinh hồn bạt vía, đối phương còn chưa vào y đã bắt đầu kêu đau.

[Nhưng nếu ngủ nhiều lần mà vẫn đau không chịu nổi, vậy chỉ có thể nói, kích thước các bạn không hợp nhau:).]

Chuẩn bị, kỹ thuật, tâm lý, kích thước.

Giang Cảnh Bạch lần lượt ghi nhớ trọng điểm, áp lực tinh thần giảm bớt không ít.

Xem ra cũng không hoàn toàn là do y trời sinh sợ đau, lần sau… chú ý nhiều chút là được.

Bài post này rất dài, có hơn ba mươi ngàn bình luận, thỉnh thoảng có mấy tiền bối dốc hết tâm huyết, cống hiến tất cả kinh nghiệm của mình, làm Giang Cảnh Bạch đọc đến đỉnh đầu bốc khói luôn.

Tiểu thuyết và truyện tranh tám phần mười cũng không dám chiếu tới chỗ bọn họ nói.

Qua mười một giờ, Nam Việt duyệt xong mấy hạng mục.

Hắn đoán Giang Cảnh Bạch đã ngủ, cố ý tắm rửa sạch sẽ ở phòng bên ngoài, kết quả vừa vào cửa đã thấy đầu giường lập loè ánh sáng nhỏ, Giang Cảnh Bạch trùm chăn kín mít như con tôm, chỉ lộ ra một cáu đầu màu vàng cùng đôi mắt dịu dàng ánh nước.

Đã trễ thế này mà còn chơi điện thoại?

Nam Việt cau mày: “Còn chưa ngủ?”

Giang Cảnh Bạch hồi hộp, có loại cảm giác bị trưởng bối phát hiện thức đêm không học.

“Giờ ngủ ngay.” Y bé ngoan thoát khỏi diễn đàn, đặt điện thoại trên tủ đầu giường.

Phần đềm phía sau hơi trũng xuống, âm thamh Nam Việt cùng mùi hương sau khi tắm đồng thời tiến lại: “Trước khi ngủ đừng chơi điện thoại, dễ mất ngủ.”

Giang Cảnh Bạch nắm chăn, gật đầu nói ừm.

Nam Việt nằm xuống liếc mắt nhìn y, do dự vài giây, cuối cùng duỗi tay về phía y.

Bóng tối ập đến, Giang Cảnh Bạch mới vừa xem xong một đống phế liệu màu vàng(aka tài liệu khiêu zâm) phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, tiếp đó cảm thấy những lọn tóc dài trên trán bị đối phương chạm vào.

Nam Việt nghiêng người, tắt đèn.

Ánh sáng nhất thời không còn.

Cả phòng ngập trong bóng tối, môi Giang Cảnh Bạch đột nhiên không kịp chuẩn bị bị Nam Việt khẽ hôn một cái.

Sau đó y nghe thấy người đàn ông nói với y: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN