Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn


Chương 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Diệp Hạ

Người đàn ông trong hình mũi cao mắt sâu, thần sắc nghiêm nghị, gương mặt đúng chuẩn tinh anh.

Kiểu tóc, quần áo cẩn thận tỉ mỉ, ánh mắt sắc bén đầy uy nghiêm.

Lâm Giai Giai thần sắc phức tạp, nghĩ thầm người làm tài chính thật là không tầm thường, chỉ ngồi không mà vẫn có một loại khí thế kiểu “Tôi rất thành công”.

Nàng nghiêng đầu tường tận chốc lát, nhận xét: “Cảm giác người này không dễ ở chung, cậu có thể ứng phó được không?”

Vị tiên sinh này một mặt người sống chớ gần, nhất định là người có tính tình rất lạnh lùng lãnh khốc.

“Không có, tính tình hắn rất tốt, cũng rất biết chăm sóc người khác.” Giang Cảnh Bạch nói.

Thiệt hay giả?

Lâm Giai Giai hoài nghi ánh mắt của mình không đúng.

“Được thôi, nếu cậu đánh giá cao hắn như vậy, tớ cũng hơi hơi yên tâm một chút chút, ‘gả’ cậu ra ngoài.” Lâm Giai Giai đưa tay làm động tác ‘một chút chút’, “Cao lãnh cấm dục xứng yêu diễm đê tiện, ít nhất tướng mạo hai người các cậu phối hợp rất có thể ma sát ra tia lửa nha ~ “

Là “Yêu diễm đê tiện” khoác da hồ ly.

Đây không phải lần đầu tiên Giang Cảnh Bạch bị bạn bè lấy tướng mạo ra trêu đùa, cười dùng câu “nói lung tung trừ tiền thưởng” trêu chọc lại.

——

Thần tiên trong cửa hàng của bọn họ thật sự muốn kết hôn rồi.

Lâm Giai Giai vốn định chờ Giang Cảnh Bạch thông báo với các nhân viên, sau đó thuận tiện thương lượng một chút nên đưa quà tân hôn gì.

Không nghĩ tới buổi tối hôm đó, vị tiên sinh kia đích thân tới.

Cửa hàng hoa gần quảng trường Tấn Giang, trước có trung tâm thương mại, sau có tiểu khu, lượng người qua lại rất lớn.

Ngày hôm nay là cuối tuần, không đề cập tới người đi dạo phố hẹn hò, người chuyên đến xem ông chủ Giang cũng nhiều hơn gấp đôi so với lúc thường.

Sắc trời chuyển tối, người trong cửa hàng ra vào không ngừng.

Thời điểm Nam Việt đến, Giang Cảnh Bạch đang bị mấy người trẻ tuổi vây quanh hỏi han, thấy hắn tiến vào, nói một tiếng xin lỗi liền tươi cười nghênh đón: “Sao anh lại tới đây?”

Nam Việt bên ngoài càng lộ vẻ lạnh lùng, đứng trước mặt Giang Cảnh Bạch, cao hơn y gần một cái đầu: “Tôi đến đưa em về nhà.”

Tốc độ nói chầm chậm không nhanh, thanh tuyến thuần hậu.

Tiếng nói êm tai, nhưng đáng tiếc không có tình cảm gợn sóng gì, phối hợp với tướng mạo ác liệt quá mức kia, lạnh lùng đến không có tình người.

May mà ánh mắt hắn đầy đủ thâm thúy, nhìn nghiêm túc chuyên chú như vậy, rất giống một con sói ôn thuần hiếm thấy.

Giang Cảnh Bạch nghe sói nói xong, sửng sốt một chút.

Mấy ngày trước đều là đến nơi hai người đã hẹn trước dùng cơm, sau khi ăn xong thì Nam Việt đưa y về nhà, coi như nói còn nghe được.

Xế chiều hôm nay y từ chối lời mời của Nam Việt, cũng đơn giản giải thích tình huống tối nay.

Không nghĩ tới đối phương vì đón y, cố ý chạy tới đây một chuyến, hơn nữa phỏng chừng là một chuyến tay không.

Mặt Giang Cảnh Bạch lộ vẻ áy náy: “Trong cửa hàng khá bận, tôi không thoát thân được, có thể sẽ rất muộn.”

Ý tứ của y là muốn Nam Việt về nhà trước.

Nam Việt như là sớm có dự liệu, hơi gật đầu: “Không có chuyện gì, tôi chờ em.”

Không đợi Giang Cảnh Bạch khuyên can, nhân viên ở phía sau vểnh tai nghe động tĩnh đồng loạt ồn ào: “Ông chủ đi hẹn hò đi, trong cửa hàng có chúng em rồi!”

“Muốn theo đuổi bảo vật của cửa hàng chúng ta, chỉ đưa về nhà là không được, còn phải mua thật nhiều hoa của chúng ta!”

“Mua hoa xong nếu như có thể thì mời nhân viên cửa hàng ăn cơm, còn có thể thu hoạch một nhóm thần trợ công!”

Lời này vừa nói ra, nhóm nhân viên cửa hàng dồn dập cười to.

Giang Cảnh Bạch vốn định lấy uy danh ông chủ ra, nói bọn họ không nên hồ nháo.

Nam Việt lại nhìn xung quanh cửa hàng một lần, nhìn thấy mấy hộp quà đã bán hết, từ bóp tiền lấy ra một tờ tiền mặt đặt lên quầy hàng, khóe miệng nhấc lên một chút: “Lần sau sẽ mua hoa sau, lần này mời mọi người ăn cơm trước.”

“Nam Việt.” Giang Cảnh Bạch gọi hắn.

Nam Việt quay đầu lại cười nói: “Chung quy vẫn phải mời bọn họ ăn cơm.”

“Oaaaa ——!!!”

Nhóm nhân viên cửa hàng vừa thấy ông chủ không phản bác, nhất thời hoan hô một trận.

Giang Cảnh Bạch lúc thường mặc bọn họ đã quen rồi, giờ cũng không cản được.

Y chỉ lo bọn nhỏ lại nói lung tung cái gì, dặn dò Lâm Giai Giai vài câu rồi nhanh chóng kéo Nam Việt đi ra ngoài.

Chờ hai người rời đi, mấy người yêu thích Giang Cảnh Bạch nhịn không nổi, tìm Lâm Giai Giai thăm dò: “Cái người kia, là người theo đuổi ông chủ Giang sao?”

Lâm Giai Giai đồng tình nhìn vị này còn chưa khai chiến đã bị tuyên cáo chiến bại: “Không, đó là chồng ông chủ Giang.”

——

Hôm nay tiếp đến mấy đơn hàng yêu cầu nghiêm ngặt, nhóm nhân viên cửa hàng năng lực có hạn, Giang Cảnh Bạch chỉ có thể tự mình ra trận, bận đến bây giờ vẫn chưa được ăn cơm.

Nam Việt đưa y đến một nhà hàng Quảng Đông, sau khi ngồi xuống thì thong thả rót trà, để Giang Cảnh Bạch chọn món ăn.

Món ăn Quảng Đông tinh tế, mỗi món có lượng không nhiều.

Giang Cảnh Bạch chọn một mặn một canh, sau đó đưa thực đơn cho Nam Việt.

Nam Việt đẩy ngược lại cho y: “Tôi không kén ăn, em chọn là được rồi.”

Giang Cảnh Bạch không thể làm gì khác hơn là chọn thêm hai món, sau đó đưa thực đơn cho người phục vụ.

“Cho thêm một phần tổ yến nước dừa đường phèn.” Nam Việt nói xong nhìn về phía Giang Cảnh Bạch, “Hình như em rất thích ngô hạt thông trong ẩm thực Hoài Dương*. Cái này cũng là đồ ngọt, rất thích hợp làm điểm tâm sau khi ăn xong.”

(*Ẩm thực Hoài Dương hay còn gọi là ẩm thực Giang tô, là ẩm thực trong khu vực kết hợp xung quanh Hoài An và Dương Châu ở phía nam tỉnh Giang Tô)

Giang Cảnh Bạch uống một hớp nước trà, nở nụ cười.

Nam Việt chưa bao giờ vì tạo bầu không khí mà chọn lựa những nhà hàng cao cấp có tiếng mà không có miếng, nói đưa y đi ăn cơm, chắc chắn y sẽ được ăn uống thoải mái.

Từ thứ hai đến bây giờ, tám món chính đã ăn sáu loại.

Mỗi quán cơm nhà đều tràn ngập khói lửa nhân gian.

Gian riêng bên cạnh là một nhà ba người, tiếng cười cười nói nói thỉnh thoảng truyền tới, Giang Cảnh Bạch hoảng hốt cảm thấy, mình và Nam Việt thật sự là dùng thân phận người một nhà đến đây dùng cơm.

Đồ ăn lên rất nhanh.

Tổ yến mà Nam Việt đề cử có màu trong như pha lê, ngọt ngào hợp miệng, quả nhiên Giang Cảnh Bạch rất thích.

“Nói mới nhớ, nhà ăn trường đại học của tôi cũng có nhiều sư phụ rất giỏi làm điểm tâm kiểu Quảng Đông.” Giang Cảnh Bạch vừa ăn vừa cùng Nam Việt nói chuyện phiếm, “Tuy rằng bún cuộn mùi vị bình thường, nhưng mà cháo hải sản ăn rất ngon.”

Nam Việt lột một con tôm, đặt vào trong đĩa cho y: “Cháo hải sản?”

“Ừm.” Giang Cảnh Bạch có qua có lại, múc cho hắn thêm một chén tổ yến nhỏ, “Sau này nếu như có đến Quảng Đông chơi, chúng ta có thể đi nếm thử trà bánh chính tông.”

Nam Việt yên lặng nhớ kỹ cháo hải sản ở trong lòng, lại lột cho y thêm một con tôm: “Được.”

Hai người dùng xong cơm tối, Nam Việt như cũ lái xe đưa Giang Cảnh Bạch về nhà.

Giang Cảnh Bạch ngồi ghế phụ, thắt dây an toàn nhăn nhăn mũi, y ngửi được một hỗn hợp hương hoa rất thơm.

Hoa tường vi, hoa hồng, hoa violet, hình như còn có một chút hương hoa cát cánh.

Lúc nãy y cũng ngửi thấy được mùi thơm này, trong một lát kia y đã tưởng mình mới từ trong cửa hàng hoa đi ra, mùi hương trên người vẫn chưa bay hết.

Bây giờ nhìn lại, hiển nhiên không phải.

Giang Cảnh Bạch dựa vào đèn đường đánh giá nước hoa trên xe Nam Việt: “Đây là nước hoa sao? Mùi hương rất tự nhiên.”

Đây là lần đầu tiên y ngửi thấy, quả thực như ngồi trong đống hoa tươi.

Tay Nam Việt đặt trên tay lái cứng lại trong nháy mắt, hàm hồ “Ừ” một tiếng.

Giang Cảnh Bạch đang chuyên tâm nhận biết đến tột cùng có bao nhiêu loại hoa, không chú ý tới Nam Việt.

(Nếu bạn đang đọc dòng này ở một nơi không phải truyenwiki1.com dphh___, thì làm ơn quay lại trang chính chủ đọc đi mà huhuhu (T . T))

Nửa giờ sau, Nam Việt dừng xe ở gần chỗ đỗ xe, đồng thời xuống xe cùng Giang Cảnh Bạch.

Giang Cảnh Bạch như thường lệ nói lời tạm biệt: “Ngày hôm nay đã làm phiền anh rồi.”

“Chờ đã.” Nam Việt gọi y lại, dư quang đảo qua cốp sau, muốn nói lại thôi, đáy mắt bị ánh đèn mờ nhạt dưới lầu chiếu sáng.

Giang Cảnh Bạch có một giây ảo giác, cho là Nam Việt đang bối rối.

Hai người đối diện nhau, không hiểu thoáng nghiêng đầu, đang muốn hỏi Nam Việt làm sao vậy, đúng lúc đó lầu đối diện xuất hiện một đôi tình nhân, thu hút toàn bộ lực chú ý của hai người.

Chàng trai đi phía trước, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Tối khuya rồi còn đi, mẹ nó anh vừa tăng ca trở về.”

Cô gái mạnh mẽ tát lưng hắn một cái: “Ngày kỷ niệm yêu nhau thì đi tăng ca, anh nói ra còn không biết ngại!”

Chàng trai bĩu môi, mở cửa xe: “Trong xe hết giấy ăn rồi, ra cốp sau lấy một bao mới đi.”

Cô gái nổi nóng, giận đùng đùng đi ra phía sau xe, tư thế kia giống như là muốn đập xe vậy.

Tay nàng còn chưa đụng tới công tắc, nắp cốp sau đã tự động nâng lên.

Ánh đèn lấp loé cùng sắc đỏ tươi của hoa hồng thoáng chốc bại lộ trong không khí, dưới bóng đêm đặc biệt kiều diễm.

Cô gái giật mình che miệng lại, Giang Cảnh Bạch cũng không ngờ rằng tình tiết còn có thể chuyển biến bất ngờ như vậy.

Chàng trai cười hì hì từ trong xe lấy ra hộp nhẫn, mở ra quỳ xuống trước mặt nàng: “Vợ ơi, ngày kỷ niệm nào anh cũng nhớ, thế nhưng anh hi vọng từ hôm nay trở đi, ngày kỷ niệm yêu nhau của chúng ta, sẽ trở thành ngày kỷ niệm lời cầu hôn của anh. Gả cho anh được không?”

Cô gái rưng rưng nghe hắn nói xong, dùng sức gật đầu, đưa tay để bạn trai đeo nhẫn.

Hai người ôm nhau vừa khóc vừa cười, kích động xong rồi mới cười cười xấu hổ với Nam Việt cùng Giang Cảnh Bạch, lái xe đi thưởng thức bữa tối dưới ánh nến của họ.

Giang Cảnh Bạch nhìn theo chiếc xe kia rời đi, cười nói: “Tiệm của em cũng thường nhận mấy yêu cầu này, lấp kín cốp sau cũng không dễ dàng. Nhân viên mỗi lần bày xong đều gào khóc, nói mệt chết mệt sống còn phải ăn thức ăn cho chó.”

Nói xong y nhìn về phía Nam Việt, phát hiện vẻ mặt đối phương rất là ngạc nhiên.

Thậm chí còn có một chút oan ức khó phát giác.

Giang Cảnh Bạch chầm chậm chớp mắt một cái, nghĩ thầm Nam Việt tuổi tác thành thục như vậy, phỏng chừng không thể hiểu nổi cách người trẻ tuổi cầu hôn.

“Nam Việt?” Giang Cảnh Bạch gọi hắn.

Nam Việt hoàn hồn nhìn y.

Giang Cảnh Bạch: “Không có gì thì tôi đi lên trước.”

Nam Việt cau mày, rõ ràng có chút khổ não.

“Làm sao vậy?” Giang Cảnh Bạch xác định lần này không phải ảo giác.

Nam Việt trầm mặc chốc lát, không quá cam tâm mà từ trong túi lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ nhắn tinh xảo, hai tay đưa tới trước mặt Giang Cảnh Bạch.

Giang Cảnh Bạch giật mình, đoán được cái gì.

Y nhận lấy hộp vuông, chậm rãi mở ra.

Một đoá hoa hồng chậm rãi nở rộ theo động tác của y, lấp đầy chiếc hộp, làm chiếc hộp trông cực kỳ hoa mỹ.

Mà ở giữa đoá hoa, một chiếc nhẫn nam đính kim cương sáng lấp lánh vững vàng đứng ở đó.

Giang Cảnh Bạch đầu tiên là không biết làm sao, sau đó trên mặt nóng lên, cuối cùng cả người rơi vào một loại cảm giác ấm áp.

Cuối cùng y cũng coi như biết tại sao Nam Việt xem người khác cầu hôn xong lại có loại phản ứng kia rồi.

Giang Cảnh Bạch nâng đoá hoa hồng kia lên, không nhịn được cười rộ lên.

Làm sao bây giờ, y đột nhiên cảm thấy vị tiên sinh này có chút đáng yêu.

Nam Việt ho nhẹ một tiếng, giảm bớt căng thẳng trong lòng, chuẩn bị nói tạm biệt.

“Cảm ơn.” Giang Cảnh Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt óng ánh.

Cám ơn anh dù ở trong một cuộc hôn nhân không có tình cảm, vẫn cho tôi một niềm vui nho nhỏ.

Nam Việt bị đôi mắt kia nhìn, đột nhiên ăn nói vụng về đến không thốt nên lời.

Giang Cảnh Bạch gỡ nhẫn xuống, nghiêm túc mang lên ngón tay của mình, quơ quơ trước mặt hắn, tươi cười còn chói mắt hơn so với viên kim cương kia.

Nam Việt run lên, khóe miệng không kiềm được nhếch lên.

“Vậy tôi đi lên trước.” Giang Cảnh Bạch cầm đoá hoa kia, thấy Nam Việt gật đầu, quay người đi vào cửa, “Đi đường chú ý an toàn.”

Nam Việt đáp: “Được.”

Đèn dưới lầu tắt, phòng cuối cùng ở tầng năm phát sáng.

Nam Việt lùi về, dựa vào cốp sau, lúc này mới lấy di động đã rung nhiều lần trên đường.

[Thế nào? Tình đầu có bị cậu làm cho cảm động đến rơi nước mắt hay không?]

[Trả lời đi mà người anh em, cầu hôn thế nào rồi? Tớ khẩn trương lắm luôn rồi nè!]

[Cậu sẽ không chưa lâm trận đã chạy trốn rồi chứ? Con mẹ nó cậu không thể có lỗi với tôi, một xe hoa hồng kia là tôi khổ cực chở về từ Đa-mát* đó! ]

(*Thủ đô của Syria)

[Nam Việt?]

[Chó Nam?]

[Này!]

Nam Việt mặt không cảm xúc nhìn bạn tốt liên tiếp nhắn tin.

Ngón tay gõ trên màn hình một chút: [Lăn.]

Tác giả có lời muốn nói: Giang Cảnh Bạch: Nam tiên sinh thành thục thân sĩ, phỏng chừng không thể chấp nhận cách cầu hôn của người trẻ tuổi đi~

Nam Việt: Tôi không phải! Tôi không có! QAQ Oa oa oa…!!

____________

ủa là sao dị, tức là sau xe có một đống hoa hồng nhưng mà ảnh thấy người ta làm rồi nên không làm nữa hả =)))

____________

Tổ yến nước dừa đường phèn(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

Ngô hạt thông(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

Bún cuộn(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

Cháo hải sản(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

Hoa tường vi(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

Hoa hồng(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

Hoa violet(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

Hoa cát cánh(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

(EDIT) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 2

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN