Editor: Diệp Hạ
Giang Cảnh Bạch đã gửi tin nhắn cho Nam Việt trước khi qua cửa xoát vé, đang xếp hàng lên tàu.
Nam Việt phỏng chừng vừa tới công ty không lâu, mấy phút sau trả lời lại: [Chú ý an toàn, đến thì báo tôi.]
Giang Cảnh Bạch theo thường lệ gửi lại một nhãn nhán OK.
Vì che giấu mùi lạ, trên toa hành khách mở máy điều hoà rất thấp.
Giang Cảnh Bạch vừa mới đi vào đã bị hơi lạnh ập vào mặt.
Y không thích cái mát mẻ xua tan thời tiết nóng oi bức này, sau khi tìm được chỗ ngồi, y đặt vali để lên giá để hành lý, lại mặc thêm một cái áo khoác mỏng nữa.
Tàu dừng một thời gian ngắn, đúng giờ chạy.
Giang Cảnh Bạch ngồi bên cửa sổ, cửa gió phía trên thổi ra hành lang, không trực tiếp thổi qua đầu y.
Cảm lạnh làm cả người mệt mỏi, Giang Cảnh Bạch đã uống thuốc sau bữa cơm trưa, thuốc chlorpheniramine kháng histamine, có tác dụng phụ gây buồn ngủ, lúc này không còn để ý đến thông báo gì nữa, ngồi chốc lát đã cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
Cuộc hành trình kéo dài hơn sáu giờ.
Giang Cảnh Bạch kéo dây áo khoác lên cao nhất, sau đó nghiêng đầu nhắm mắt.
Hai tay y cắm vào túi áo, đầu ngón tay lại bị một vật cứng đâm vào.
Giang Cảnh Bạch nhíu mày sờ soạng hai lần, chỉ cảm thấy là một dải hình vuông.
Đây là lần đầu tiên y mặc cái áo khoác này, trong túi không nên có vật gì mới đúng.
Giang Cảnh Bạch nheo mắt nhìn xuống, lúc thấy rõ cụ thể là cái gì, đôi mắt mở lớn.
Là kẹo, hộp kẹo bạc nhà thông họng, cái hộp rất nhỏ, trọng lượng cũng nhẹ, khó trách đến bây giờ y mới phát hiện ra.
Đây hiển nhiên không phải do Giang Cảnh Bạch mua.
Giang Cảnh Bạch cười cười, lấy ra một viên ngậm vào, một lần nữa ngả người nhắm mắt lại. (truyenwiki1.com dphh___)
——
Lúc tàu đến nơi thì sắc trời đã tối, vừa lúc qua giờ cao điểm.
Máy điều hòa trong toa xe vẫn đang làm lạnh, không khí khô ráo, trên đường đi Giang Cảnh Bạch cũng cảm thấy cổ họng hơi ngứa, chậm rãi uống nửa bình nước, mãi đến tận khi xuống xe mới thấy thoải mái một ít.
Giang Cảnh Bạch một bên đi đến bãi đỗ xe dưới lòng đất đón taxi, một bên gửi định vị cho Nam Việt.
Người nấp nập bốn phía, y không tiện nhìn chằm chằm màn hình đánh chữ, vì thế gửi qua một tin nhắn thoại: “Tôi đến trạm rồi, đang định đón xe đến khách sạn. Anh…” Y kịp thời sửa miệng, “Anh về nhà chưa?”
Tin nhắn được gửi qua.
Giang Cảnh Bạch nhấc vali, đứng xếp hàng.
Vừa nãy y suýt nữa là hỏi Nam Việt đang làm gì, song lại nhớ đến cái câu trên weibo, gì mà “Đang làm gì thế tựa như em nhớ anh”, thế là không tiện hỏi ra lời.
Nam Việt nghe thấy xung quanh Giang Cảnh Bạch có chút ầm ĩ, cũng gửi qua một tin nhắn thoại: “Không về nhà, ở công ty. Hình như giọng em hơi khàn, cảm thấy thế nào rồi?”
Giang Cảnh Bạch nghe xong theo bản năng nuốt nước miếng.
Cuống họng y nhiễm trùng không đến nỗi nghiêm trọng, nhưng ngồi máy lạnh cả sáu giờ liên tục, giọng nói quả thực hơi trầm.
“Có sao? Tôi thấy vẫn bình thường mà, không khác gì cả.” Giang Cảnh Bạch lên dây cót tinh thần, nói: “Có thể là do gửi tin nhắn thoại nên vậy, tôi nghe thấy giọng anh cũng hơi khác.”
Y nói xong liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nhấn nút ghi âm lần nữa: “Đã sắp tám giờ rưỡi mà anh vẫn chưa về nhà sao? Phải tăng ca à? Còn bữa tối thì sao? Anh có ăn ở công ty không?”
Liên tiếp hỏi mấy vấn đề.
Nam Việt lần lượt trả lời: “Ừm, sẽ về nhanh đây, có ăn cơm tối.”
Hàng phía trước Giang Cảnh Bạch xong rất nhanh, y không kịp nói gì nữa, mình đã đứng bên cạnh một chiếc xe taxi.
Tài xế rất nhiệt tình, dùng tiếng phổ thông không quá thạo chào hỏi y, sau đó mở cửa xe định giúp y mang vali đặt vào cốp sau.
“Không cần đâu sư phụ, tự tôi làm là được rồi.” Giang Cảnh Bạch cười cười với đối phương, cất điện thoại đi rồi đặt hành lý vào, ngồi vào xe báo địa chỉ khách sạn.
Tài xế là một người hiền hoà hay nói, nhấn ga một cái là miệng cũng không thắng được.
Nhiệt tình không thể chối từ, Giang Cảnh Bạch cũng không thể đánh người đang cười.
Y cười cười nói chuyện với sư phụ, đổi thành gõ chữ, đầu tiên giải thích tại sao không thể trả lời ngay: [Tôi mới vừa lên xe taxi, đang trên đường đến khách sạn.]
Nhấn một dấu chấm tròn ở cuối cùng, Nam Việt đã gửi qua một tấm hình.
Là một tấm ảnh nhìn qua cửa sổ trên tầng, từ góc độ này có thể chụp toàn cảnh đêm thành thị.
Đèn neon tỏa ra ánh sáng lung linh, hợp với khoảng không màu xanh sẫm của màn đêm, phản chiếu ra một vầng sáng mờ ảo ở chân trời.
Giang Cảnh Bạch lưu vào album: [Thật đẹp, là chụp từ chỗ công ty sao?]
[Ừm] Nam Việt trả lời, [Bây giờ chuẩn bị về nhà.]
Giang Cảnh Bạch gửi qua một nhãn dán thỏ trắng đau lòng vuốt lông thỏ đen: [Có phải hôm nay có nhiều việc lắm không? Từ trước đến nay chưa từng thấy anh ở công ty muộn như vậy, thật sự khổ cực rồi.]
Trước đây cho dù cần tăng ca, Nam Việt cũng có thể mang công việc về nhà giải quyết, đến cửa hàng hoa đón y trễ nhất sẽ không vượt quá bảy giờ rưỡi.
Ngày hôm nay lại ở công ty đến hơn tám giờ tối, có thể thấy được là quá bận rộn.
Nam Việt phủ nhận: [Không phải.]
Bên kia “Đang nhập….” khoảng chừng một phút, sau đó gửi qua một tin nhắn không hề tương xứng với thời gian gõ.
Nam Việt: [Không có em ở nhà.]
Năm chữ vừa gửi qua, tim Giang Cảnh Bạch cũng ngừng lại nửa nhịp.
Chỉ một câu ngắn ngủi, ý tứ là, nếu Giang Cảnh Bạch không có nhà, như vậy thì ở lại công ty làm việc muộn một chút cũng không sao.
Quá phạm quy.
Giang Cảnh Bạch ho nhẹ, làm như mũi không thông mà nặn nặn cánh mũi, che giấu nụ cười thẹn thùng trên mặt.
“Điều hòa quá lạnh sao?” Tài xế ngay thẳng hỏi, vừa mở miệng thì cảm giác thẹn thùng của y cũng rút về, “Vừa nãy tôi thấy cậu bị cảm khá nghiêm trọng, nên lúc cậu vừa lên xe đã tăng điều hoà lên mấy độ rồi ấy.”
“Không có, không lạnh đâu, nhiệt độ rất thích hợp.” Giang Cảnh Bạch nói cảm ơn với sư phụ.
Y rũ mắt xem đi xem lại tin nhắn kia, độ cong khóe miệng càng giương càng cao, lần đầu tiên cảm thấy không biết nên trả lời Nam Việt như thế nào.
Hiếm khi Nam Việt gánh vác trọng trách đánh vỡ không khí bối rối: [Tối đi ăn nhớ cẩn thận.]
Ngoài đại lão trong vòng, Giang Cảnh Bạch cũng chỉ có mấy người bạn đại học.
Một vị đàn chị, một vị đàn anh, còn có một nam sinh cùng khoá nhưng khác ngành.
Bọn họ đều là những người Giang Cảnh Bạch quen lúc vừa biết cosplay, đàn anh làm nhiếp ảnh trong vòng, đàn chị và bạn học cũng từng là coser, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học đã từ từ lui vòng, tập trung kiếm tiền.
Ba người vào xã hội cũng chưa được mấy năm, bây giờ tất cả đều tăng ca liên miên, vẫn còn chưa vươn mình được, từ lúc Giang Cảnh Bạch kết hôn cũng đã được một thời gian, giờ y đến để thảo luận kế hoạch công việc, chỉ có đêm nay còn rảnh rỗi, đương nhiên phải tập hợp một hồi.
Giang Cảnh Bạch đã nói với Nam Việt việc này, đáp: [Được, tôi sẽ chú ý.]
Nam Việt: [Tôi vào gara.]
Giang Cảnh Bạch đã đến, hắn cũng định về nhà.
Giang Cảnh Bạch: [Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.]
Nam Việt: [Ừm.]
Ừm xong lại bổ sung: [Ăn xong về tới khách sạn nhớ báo cho tôi.]
Giang Cảnh Bạch cười: [Nhất định.]
——
Giải quyết xong thủ tục, Giang Cảnh Bạch tìm được phòng dưới sự hướng dẫn của nhân viên.
Cắm thẻ vào khe, ngay lập tức gian phòng bừng sáng.
Ngồi trên xe lâu như vậy, tay chân cùng đầu óc y đã thấy hơi kiệt sức.
Y nhập địa chỉ chỗ tụ họp mà bọn đàn chị gửi qua vào bản đồ, sau khi biết đường thì ngồi nghỉ trên giường một lát, sau đó mới giở hành lý, lấy đồ rửa mặt cùng đồ trang điểm đặt lên những nơi tương ứng.
Giang Cảnh Bạch tổng cộng mang đến hai bộ đồ C, còn có hai bộ tóc giả, được đựng trong hai túi khác nhau.
Trước đó y đã cắt sửa tóc giả, cũng chỉ tạo hình đơn giản, không thể ép quá lâu, Giang Cảnh Bạch dựng giá đỡ treo tóc giả lên, sau đó mở đồ C ra, duỗi thẳng các nếp nhăn rồi treo vào tủ quần áo.
Mắt nhìn đã gần đến giờ, y tắm qua loa, rửa sạch mùi của xe lửa trên người đi, sau đó đi tàu điện ngầm đến địa điểm tụ họp.
Cân nhắc Giang Cảnh Bạch đi đường mệt nhọc, ngày mai còn có một trận đánh ác liệt, nên họ cố ý chọn nhà hàng cách khách sạn không xa.
Giang Cảnh Bạch đã hơn một năm không gặp bọn họ, ba người kia ngược lại đã nhìn thấy y không ít lần trên weibo.
“Tiểu Giang, sau này em định lui vòng thật à?” Ôn chuyện một vòng, đàn anh vừa ăn rau trộn vừa hỏi, “Em không ở trong vòng cũng có thể kiếm bộn đó. Giờ mấy người kia người thì mở studio làm ông chủ, người thì làm người mẫu, thật không lãng phí độ hot của mình chút nào.”
Giang Cảnh Bạch cười nói: “Chẳng phải giờ em đã làm ông chủ rồi sao?”
“Này không giống.” Đàn anh cũng cười, “Ba triệu fan, nhiều tiểu minh tinh cũng chưa được một nửa của em đó.”
“Nói tới tiểu minh tinh, mọi người có biết chuyện của studio Dạ Vũ không?” Đàn chị rất hứng thú, “Studio bọn họ năm ngoái ký được một người mới rất tốt, thường hay đăng ảnh lắm, còn nói cái gì mà thần nhan(nhan ở đây là nhan sắc), vốn là muốn nâng người lên, kết quả nhân khí người kia vừa đi lên, ỷ có chút fan bỏ phiếu cho, thế là năm nay đi báo danh tham gia chương trình đào tạo thần tượng. Nghe nói đã qua vòng, cuối năm thi chung kết.”
Học trưởng: “Có nghe nói, tên trong vòng là Tuyết Hồng đúng không?”
“Đúng đúng đúng, chính xác. Cái chương trình kia rất trâu bò, độ quan tâm rất cao, hình như là do công ty dưới trướng tập đoàn Trung Minh tổ chức, phỏng chừng muốn thừa cơ ký một nhóm thực tập sinh có tiềm lực.” Đàn chị chậc chậc vài tiếng.
Tập đoàn Trung Minh.
Giang Cảnh Bạch bị bốn chữ này thu hút sự chú ý.
Hình như đã nghe thấy tập đoàn Trung Minh này nhiều lần rồi thì phải?
“Thành thật mà nói, tên đó có hơi không ổn, gương mặt kia hồng(nổi tiếng) trong vòng thì được, như chắc là sẽ không xài được trong giới giải trí đâu.” Đàn chị nói xong rồi nhìn qua Giang Cảnh Bạch, “Giọng không êm tai lắm, nhưng fan của tên đó cũng không hoàn toàn có hứng thú với cos, đa số là nhìn mặt mà tới thôi. Nếu như ngày nào em cũng đăng ảnh lên weibo, sau đó nói mình đi tham gia chương trình, nói không chừng người ta lập tức đổi thần nhan thành em, tất cả cùng bỏ phiếu cho em luôn.”
Nhắc tới ảnh của Giang Cảnh Bạch, mắt hai người còn lại cũng sáng lên.
Trước đây, một số fan của mấy coser khác nói ảnh Giang Cảnh Bạch nhìn đẹp là do hậu kỳ photoshop cao siêu, trước giờ cũng có vài coser họ thích bị Giang Cảnh Bạch vả mặt, giờ đề tài được khơi lên, mày một lời tao một lời tranh cãi rầm rộ.
Ba người uống chút rượu, càng nói càng hăng, thậm chí còn suy nghĩ xem nếu Giang Cảnh Bạch tham gia chương trình thì dựa vào gương mặt này có thể được thành tích bao nhiêu.
Nhưng bọn họ đâu ngờ được, Giang Cảnh Bạch đã trở thành… người đàn ông phía sau BOSS của công ty giải trí.
Giang Cảnh Bạch nghẹt mũi choáng đầu, tinh thần không tốt, cười nghe bọn họ bàn tán, sau khi về khách sạn xong hận không thể lập tức ngã lên giường.
Y tắm xong rồi uống chút thuốc cảm cúm, tiến vào ổ chăn tán gẫu với Nam Việt một chút, lát sau cơn buồn ngủ đã ập tới, đầu óc nặng trĩu, mí mắt cũng dần sập xuống.
Giang Cảnh Bạch kiên cường chống đỡ gõ tin nhắn chúc Nam Việt ngủ ngon, ấn gửi đi lập tức nhắm mắt ngủ.
Y ngủ thẳng nửa đêm, thân thể chậm rãi nóng lên như đang nằm trong lò hấp.
Giang Cảnh Bạch bị nóng làm tỉnh dậy, mơ màng đưa tay sờ mặt, nhận ra là mình sốt rồi.
Y hay ốm vặt, biết mức độ mà mình có thể chịu đựng, cũng không cảm thấy sốt ruột, trong hành lý đã chuẩn bị thuốc hạ sốt, uống xong ngủ một giấc là được, chờ hết sốt, cảm lạnh cũng sẽ nhanh khỏi.
Mũi Giang Cảnh Bạch phun ra từng luồng hơi nóng, đang định đứng dậy xuống giường tìm thuốc, bả vai lại đột nhiên bị người dùng tay giữ chặt, nhẹ nhàng lung lay hai lần.
“Cảnh Bạch.”
Giang Cảnh Bạch mông lung mở mắt ra, thân ảnh bên giường dưới ánh đèn tối tăm có chút mơ hồ.
Tay đối phương cầm cốc nước, ghé sát lại nói chuyện: “Nước ấm đây, dậy uống thuốc.”
Giang Cảnh Bạch híp mắt nhìn hồi lâu, hoài nghi mình bị sốt đến hồ đồ rồi: “… Nam Việt? Sao anh…?”
Sao Nam Việt lại ở đây?
Mình không phải đang ở khách sạn G thị sao?
Vì sao Nam Việt lại ở bên cạnh?
Giang Cảnh Bạch phát sốt, đầu óc mù mịt, còn chưa tỉnh ngủ, tư duy trì trệ, nhất thời không nghĩ ra, cứ mở nửa mắt, Nam Việt kêu làm cái gì thì y làm cái đó.
Nam Việt đỡ y, nhìn Giang Cảnh Bạch ngoan ngoãn uống thuốc xong, nửa ngày sau mới nói: “Em gõ sai từ rồi.”
Một câu chúc ngủ ngon lại ghép vần sai.
Từ? Từ gì?
Giang Cảnh Bạch nuốt thuốc xuống, uống nước xong, mặt đỏ bừng mơ mơ màng màng.
Vốn Nam Việt còn muốn hờn dỗi tại sao bệnh mà không nói, vừa nhìn thấy y như thế này lập tức không thể tức giận được nữa.
“Ngủ trước đi.” Nam Việt thở dài, ấn y nằm trở lại, trầm giọng dụ dỗ, “Không còn sớm, ngày mai sẽ nói cho em biết.”
Giang Cảnh Bạch vẫn đang choáng đầu, cũng không tỉnh táo lắm, đặt đầu lên gối nghe lời nhắm mắt lại.
Y chậm rãi tiêu hóa quá trình Nam Việt cho y uống thuốc, trong đầu đột nhiên lóe lên, mở mắt ra.
Nam Việt đến.
Nhưng đồ C… thêm cả hai bộ tóc giả….