Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn - Chương 28: Chơi hay không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn


Chương 28: Chơi hay không


Editor: Diệp Hạ

Một giây trước?

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Giang Cảnh Bạch là, cái vị Vạn Lý Vô Vân này sao lúc nào cũng nhanh như vậy.

Không đợi y có suy nghĩ tiếp theo, những fan còn lại đã ầm ầm nhấn like, sau đó @ y liên tục. (giống tag trên fb)

[???? Tiên sinh???? Tiên sinh nào? Là tiên sinh mà tôi nghĩ sao????]

[Đậu moè, thì ra Thiên Giang đại đại đã…đến tuổi kết hôn rồi sao??? Này này này này chuyện này… Đột nhiên sửng sốt. jpg]

Giang Cảnh Bạch chỉ hứng thú nhìn, không tiếp tục trả lời gì nữa, y chơi cũng là để giải trí gϊếŧ thời gian, nhưng không cẩn thận chơi đến nổi danh, cùng với nhân duyên khá tốt, tin tức cá nhân đã ít lại càng ít.

Ngũ quan y vốn đã làm người yêu thích, vừa vào rất dễ dàng hút fan, ở giai đoạn lính mới chỉ chụp ảnh chứ không đi triển lãm, đại đa số fan còn tưởng y là chị gái nào đó, không ai chú ý giới tính trên weibo của y là nam, thẳng cho đến khi gặp tại một buổi triển lãm mới nhận rõ hiện thực, thế mà trước ngực lại không có hai lạng thịt, đàn ông · đích thực.

Khi đó toàn fan bối rối, trong vòng cũng giật nảy mình.

Bây giờ Giang Cảnh Bạch luôn luôn chú trọng việc riêng tư đột nhiên thả tin tức có liên quan đến trạng thái hôn nhân cùng xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ, weibo tự nhiên sôi sùng sục, từ khiếp sợ đến tan nát cõi lòng rồi chúc mừng, một đống bình luận xen kẽ.

[Người tôi yêu kết hôn rồi, đối tượng kết hôn không phải tôi. Tôi vẫn nghĩ rằng mình chưa đủ tốt, quay đầu lại, thì ra là mình thiếu một con chim, mỉm cười tái kiến.] =))))))))))))))))

[Ôm nhau khóc với bạn thiếu chim phía trước, đồng thời xin nguyện kiếp sau Thiên Giang làm chồng của em!!]

[Tiên sinh của anh đủ cao không? Tiên sinh đủ đẹp trai không? Tiên sinh có đối xử tốt với anh không? Chồng ơi anh mau nhìn em, em cũng có chim mà a a a a a!!!!! *Hình ảnh*]

Cuối cùng vị fan nam kia kèm theo một tấm hình, là ảnh chụp trước kính, rất bạo dạn vén vạt áo lên, lộ ra cơ bụng rõ ràng.

Giang Cảnh Bạch lướt phải bình luận này, dừng lại một phút chốc, đơn thuần là bị bối cảnh phòng tập thể hình trong ảnh dẫn lực chú ý.

Vóc người Nam Việt rất tốt, cơ ngực cơ bụng vừa phải, to lớn nhưng không khoa trương, tuyến nhân ngư cũng đặc biệt có hiệu quả thị giác.

Sau khi kết hôn Giang Cảnh Bạch vẫn chưa thấy Nam Việt đến phòng tập thể hình lần nào, chỉ biết là đối phương thỉnh thoảng sẽ sử dụng phòng tập thể hình của công ty, nhưng vóc người này hiển nhiên là phải trải qua quá trình rèn luyện lâu dài mới có, thỉnh thoảng tập rất khó đạt được.

Giang Cảnh Bạch không mở bức ảnh của fan nam ra, chỉ nhìn qua hai lần, xem xong không khỏi nhìn Nam Việt một cái.

Nam Việt vừa vặn cũng nhìn sang, ánh mắt đầu tiên là nhìn tay Giang Cảnh Bạch, sau đó mới dời lên mặt.

Biết là từ góc độ của Nam Việt không thấy rõ bức ảnh này, nhưng Giang Cảnh Bạch vẫn hơi chột dạ.

Y đối diện với người đàn đông, lén lút thoát weibo: “Nam Việt, trước kia anh thường xuyên đến phòng tập thể hình sao?”

Nam Việt đã cất điện thoại sớm hơn Giang Cảnh Bạch nửa phút, nhưng trước mắt vẫn còn đầy rẫy mấy từ “Chồng”: “Coi tình huống mà xác định.”

Giang Cảnh Bạch hỏi: “So với tần suất bây giờ thì sao?”

Nam Việt đáp: “Cũng gần vậy.”

Cũng gần vậy? Vậy mà lại có thể luyện ra cơ bắp đẹp đẽ như vậy.

Giang Cảnh Bạch nhớ lúc mình còn đi học ngày nào trường học cũng bắt chạy bộ sáng sớm, nhưng cũng không thấy chút cơ nào trên đùi.

Nam Việt đùa: “Cảm thấy hứng thú với tập thể hình sao?”

“Không có.” Giang Cảnh Bạch lập tức phủ nhận, cười giải thích, “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, có nhiều người ngày nào cũng ngâm mình ở phòng tập thể hình mà cũng không có vóc người tốt như anh, có chút thần kỳ.”

Nam Việt nghe vậy nhận ra Giang Cảnh Bạch vừa xem bức ảnh của fan vừa so sánh với hắn, xử hắn thành người thắng cuộc, cũng cười.

Quả thật thể chất hắn dễ tăng cơ, không tốn nhiều thời gian tập thể hình cho lắm, chỉ là hắn bắt đầu sớm hơn những người khác, thời kỳ trưởng thành mượn các loại hạng mục thể hình giải tỏa áp lực, sau này đã tiết chế lại, không quên □□ huấn luyện, tự nhiên cao hơn người bình thường một bậc.(trong raw cũng để ô vuông)

Nam Việt an phận ngồi nghe Giang Cảnh Bạch tán dương, hoàn toàn không định nói cho đối phương biết.

Hắn nói với Giang Cảnh Bạch : “Kiên trì vận động, em cũng có thể.”

Ánh mắt Giang Cảnh Bạch lập tức thay đổi, đầu tiên là như gặp đại địch, sau đó lại nghĩ đến lúc ở nhà có đáp ứng với Nam Việt cùng nhau rèn luyện, cam chịu số phận.

Nam Việt thấy thế tâm tình càng suиɠ sướиɠ, giơ tay về phía đỉnh đầu Giang Cảnh Bạch, định xoa đầu y giống như trước đây, tay giơ được một nửa lại nhìn thấy đầu tóc đen thui kia, không biết xuống tay chỗ nào.

Giang Cảnh Bạch đang cam chịu, quay sang thấy cái tay giữa không trung kia, liếc mắt cười nhìn hắn.

Nam Việt bị y nắm lấy tay, ngón tay cái co lại vuốt nhẹ đầu ngón tay Giang Cảnh Bạch, mặc y cầm lấy.

——

Trên đường không kẹt xe, cũng không gặp phải một cái đèn đỏ nào, chưa đến chín giờ rưỡi xe đã đến nơi, sớm hơn dự tính gần mười phút.

Bây giờ là lúc những vị khách được mời lần lượt đến, có vài nhân viên đã đợi sẵn ở cổng số 4, rất nhanh đã đưa Giang Cảnh Bạch đến căn phòng ở lầu hai.

Ngày hôm nay có hơn hai mươi vị khách mời, tác giả truyện trạn, CV(trong giới võng phối), các vòng đều có, coser có năm người cùng làm việc cho studio, coser tự do giống Giang Cảnh Bạch chỉ có một người nam, hai người dùng chung một phòng nghỉ ngơi rất rộng rãi.

Nam coser và Giang Cảnh Bạch có theo dõi lẫn nhau trên weibo, trước kia cũng thường chạm mặt, quan hệ không tồi, thấy người tiến vào cũng không để ý trợ lý đang chỉnh lý vạt áo cho hắn, nhanh nhảu chạy tới, tốc độ nói nhanh như súng máy: “Thiên Giang em kết hôn rồi? Kết hôn lúc nào vậy? Trời ạ, em mới bao lớn mà kết hôn rồi! Quá đột nhiên, anh còn nghi là em bị trộm tài khoản rồi!”

Đây là nhìn thấy bình luận trả lời của Giang Cảnh Bạch rồi.

Giang Cảnh Bạch kéo hai cái ghế ra, cùng Nam Việt ngồi xuống, cười nói: “Em đã sớm tốt nghiệp, tại sao không thể kết hôn?”

“Em ở trong lòng anh vẫn là nam sinh viên thanh thuần đáng yêu được không?” Nam coser đau lòng che ngực, diễn rất nhập tâm, nhìn Giang Cảnh Bạch cười giỡn nói, “Sớm biết em là gay thì được rồi, lúc đó trong năm đầu mới quen em anh đây đã mạnh dạn theo đuổi em rồi, anh còn tưởng em thích em gái nhỏ mềm mềm đáng yêu đó.”

Tiếng nói vừa dứt, hắn liền bị người đàn ông bên cạnh Giang Cảnh Bạch liếc mắt.

Ánh mắt đối phương trầm tĩnh, nam coser bị nhìn trong lòng nặng nề, lập tức im re, không hiểu tại sao mà nhìn nhìn Nam Việt, lại nhìn nhìn Giang Cảnh Bạch, mắt lộ ra nghi hoặc.

Giang Cảnh Bạch ho nhẹ một tiếng, lúc này mới nói: “Giới thiệu một chút, đây là tiên sinh của em. Hai ngày trước bị cảm có chút nghiêm trọng, anh ấy không yên lòng nên cùng theo tới.” Nói xong liền nói với Nam Việt, “Đây cũng là coser, anh đừng nghe anh ấy nói bậy, anh ấy có bạn gái rồi.”

Sắc mặt Nam Việt vẫn như thường, khẽ gật đầu xem như là chào hỏi.

Nam coser vỡ lẽ, hắn đây là tự nhét đầu vào ống pháo à?

Trợ lý phía sau cười ha ha vui mừng, nam coser cười làm lành: “Xin lỗi xin lỗi, phiền anh bao dung nhiều chút, tuyệt đối đừng để ý, tôi bị mù, tôi trung thành với thái hậu nương nương nhà mình tuyệt đối. Hai vị vừa nhìn chính là trời đất tạo nên, vàng ngọc lương duyên, chúc hai ngươi trăm năm giai lão, vĩnh viễn trong bể tình ha ha ha ha ha…”

Nói xong đàng hoàng lui về chuẩn bị.

“Cô bé kia luôn xưng là cha anh ấy trên weibo, anh ấy vẫn luôn gọi người ta là thái hậu nương nương.” Giang Cảnh Bạch nói rồi cho Nam Việt xem bản đồ khu triển lãm, chỉ cho hắn xem, “Tôi sẽ bận khá lâu, cơ bản là ở chỗ này, anh có thể xem bản đồ rồi đi dạo xung quanh, người tương đối nhiều, phải cẩn thận một chút.”

Nam Việt không vui: “Không thể đi cùng với em sao?”

“Cũng có thể,” Giang Cảnh Bạch khều tóc trên trán hắn, “Tôi sợ anh thấy tẻ nhạt, khu ký tên không có trò gì vui, chỉ có thể ngồi một chỗ với tôi.”

Tay Giang Cảnh Bạch bỗng nhiên đưa đến trước mắt, Nam Việt lại không chớp mắt một cái: “Không.”

Tại sao không?

Khu ký tên đúng là chỉ có fan, nhưng cũng không phải không có gì để chơi, chỉ là Giang Cảnh Bạch sợ không thể nói chuyện cùng Nam Việt, với lại cũng không muốn hắn lộ mặt.

Giang Cảnh Bạch biết Nam Việt đang nghĩ gì, đổi cách khuyên hắn: “Đến cũng đã đến rồi, tốt xấu gì cũng nên dạo chơi một chút. Tôi cũng không biết năm nay có sạp hàng gì hay ho không, phỏng chừng hôm nay cũng không có thời gian đi dạo, coi như là anh giúp tôi nhìn một chút, nếu như có cái vui thì nhớ nói tôi biết.”

Nam Việt cũng nghe được ý tứ trong lời nói của y, bất đắc dĩ gật đầu.

Thấy hắn đáp ứng, khoé miệng Giang Cảnh Bạch nhếch lên, y còn muốn nói thêm nữa, điện thoại đột nhiên rung lên từng đợt như đòi mạng.

Giang Cảnh Bạch vừa nhìn, Lâm Giai Giai ở cửa hàng hoa nhưng tâm hướng về ông chủ, một hơi gửi cho Giang Cảnh Bạch cả mười tin nhắn liên tiếp.

Lâm Giai Giai: [Cmn weibo là thế nào? Bức ảnh kia rốt cuộc là ai chụp cho cậu? Thực sự là Nam Việt? Nam Việt chụp hình cho cậu? Sao hắn lại chụp hình cho cậu? Không phải là cậu chưa nói cho hắn biết sao? Không đúng, không phải cuối tuần hắn ở nhà sao? Sao lại chạy đến G thị? Ngày đó hắn đi chung với cậu? Cậu xong đời rồi?]

Giang Cảnh Bạch: [… Cũng không tính là xong, chỉ là bị hắn nhìn thấy mà thôi.]

Lâm Giai Giai: [? ? ? ? ? ?]

Giang Cảnh Bạch tận lực giản lược tự thuật đầu đuôi câu chuyện: [Tối hôm qua phát sốt, đêm đó hắn đến khách sạn tìm tớ, nhìn thấy tớ mang đồ C và tóc giả đến.]

Lâm Giai Giai: [Kíƈɦ ŧɦíƈɦ nha người anh em…]

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá chứ còn gì nữa, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nỗi tỉnh cả ngủ.

Lâm Giai Giai: [Hôm qua cậu sốt rất nghiêm trọng sao? Nếu cần thì đến bệnh viện tìm họ Lưu cũng được nha, chắc chắn hắn đi tìm cậu nhanh hơn Nam Việt luôn.]

Vị họ Lưu Lâm Giai Giai nói là bạn học cùng khóa của Giang Cảnh Bạch.

Giang Cảnh Bạch: [Không nghiêm trọng, uống thuốc lát là hạ sốt.]

Lâm Giai Giai khinh bỉ: [Vậy cậu nói cho Nam Việt làm gì? Giả bộ đáng thương làm nũng, kết quả lố quá nên lật xe?]

Giang Cảnh Bạch nở nụ cười: [Tớ không nói cho hắn biết.]

Lâm Giai Giai: [Vậy làm sao hắn biết cậu phát sốt, hơn nửa đêm chạy đến G thị.]

Giang Cảnh Bạch rất là ngượng ngùng nói ra nguyên nhân: [… Lúc gửi tin nhắn chúc ngủ ngon đánh nhầm chữ, hắn nhìn ra tớ không thoải mái, trực tiếp tới.]

Lâm Giai Giai: […]

Lâm Giai Giai: [……]

Lâm Giai Giai gửi đến icon gượng cười: [Sau đó Nam Việt chấp nhận sở thích của cậu, mỹ mãn ôm nhau ngủ một giấc, ngày thứ hai tỉnh lại, hắn thấy cậu hoá trang, lại chụp hình cho cậu, sau đó hai người ân ái tay trong tay cùng đi triển lãm.]

Nói thật thì, Lâm Giai Giai tiên đoán chuẩn quá mức.

Giang Cảnh Bạch gửi lại một nhãn dán thỏ nhỏ hoảng hốt bịt tai nằm trên mặt đất, sau đó không nói gì nữa.

Lâm Giai Giai gửi qua một ngón tay giữa, cắt đoạn chat này, đăng lên acc nhỏ của mình: [Tình yêu chết tiệt này, lần nào cũng làm tổn thương tấm lòng mẹ già. *Hình ảnh*]

Nàng lười phân loại cho danh sách bạn bè, ngày nào cũng giải phóng áp lực lên đây, bạn nào cũng có thể thấy được. (có thể phân vào closefriends giống ig)

Lúc Giang Cảnh Bạch vừa lậo acc đã theo dõi cô nàng, cũng khá để ý, Lâm Giai Giai vừa phát weibo ra, thông báo đã đến điện thoại Giang Cảnh Bạch.

Giang Cảnh Bạch không ấn vào, cười cười xoá thông báo, quay đầu lại hỏi Nam Việt: “Đúng rồi, bình thường anh có chơi weibo không? Có muốn theo dõi nhau không?”

Nam Việt đang định nói có, lại nhớ đến tài khoản weibo của bản thân khá bắt mắt trong đám fan Giang Cảnh Bạch.

Mà tối hôm qua hắn còn nói với y, là mình chỉ tình cờ thấy cosplay thôi.

Nam Việt nhìn đôi mắt sáng rực dịu dàng kia, không khỏi rơi vào trầm mặc.

… Giờ hắn nên nói chơi, hay là không chơi đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN