Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn - Chương 32: Ốp lưng điện thoại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn


Chương 32: Ốp lưng điện thoại


Editor: Diệp Hạ

Cái đánh này thật không dùng lực gì.

Đánh một cái cho bõ tức, Nam Việt cũng không né tránh.

Giang Cảnh Bạch muốn rút cái tay bị trêu đùa kia trở về, động tác Nam Việt lại nhanh hơn, giữ chặt tay y một lần nữa, còn trấn an xoa xoa ngón tay.

Giang Cảnh Bạch vô hình trung bị hắn vuốt lông, không có uy lực gì mà liếc Nam Việt một cái, không để ý hắn nữa.

Nam Việt có chừng mực, nắm tay Giang Cảnh Bạch đặt trước ngực, ngoan ngoãn tiếp tục nghỉ ngơi.

Không biết là có ngủ thật hay không, nhưng rất thức thời nhắm mắt lại, đỡ để Giang Cảnh Bạch thẹn quá hoá giận, vậy thì mất nhiều hơn được.

Thời gian qua một giờ rưỡi, sau đó phải tiếp tục ký tên buổi chiều.

Máy điều hoà cũng không vô dụng.

Hiện giờ là tầm trung, phòng nào ở lầu một cũng mát lạnh, ít có ai đổ mồ hôi.

Giang Cảnh Bạch ngồi ở vị trí cách đầu gió không xa, trên người mặc một bộ đồ C ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài, gió mát không nóng không lạnh, lớp trang điểm trên mặt vẫn nguyên vẹn, chỉ cần dặm lại một chút.

Duy nhất vướng tay chân chính là lượng nước trong mắt bị lens hấp thu, viền mắt khô khốc, có chút đau xót.

Người cũng cảm thấy khô mắt còn có nam coser đang nghỉ ở một góc khác.

Nhưng tất cả mọi người đều có kinh nghiệm, đã chuẩn bị trước nước nhỏ mắt.

Mí mắt nam coser không khó chơi giống Giang Cảnh Bạch, hắn nhỏ rất dứt khoát, xong nhắm mắt nửa phút, ngồi trước kính lau dầu trên mặt, đã xử lý xong đâu vào đấy.

Trước kia Giang Cảnh Bạch cứ có thể nhịn được thì luôn nhịn, không thể nhịn thì trước khi bổ trang sẽ giãy giụa nhỏ một giọt, nhưng may là y dùng tăm bông lau viền mắt, cuối cùng cũng cứu được lớp trang điểm.

Mà lần này, bên người đã nhiều hơn một Nam Việt.

Nước nhỏ mắt của Giang Cảnh để ở bên sườn túi trang điểm, y mở dây kéo, chưa kịp thu dọn mấy thứ linh tinh thì đã thấy bình nhỏ mắt chạy đến tay Nam Việt rồi.

Giang Cảnh Bạch không phải da dầu, lượng dầu không nhiều, trực tiếp xịt khoáng lên mặt, dùng khăn giấy lau phần nước dư thừa, sau đó đưa mắt nhìn Nam Việt một cái.

Nước làm dịu mắt khác với thuốc nhỏ mắt bình thường.

Nam Việt xoay thân bình, bắt đầu từ chỗ “Thích hợp với các loại kính áp tròng mềm”, nhìn qua hết một lượt dòng chữ nhỏ trên nhãn.

Xem xong, đang muốn vặn nắp bình ra, ánh mắt đã bị dấu vết trên nắp bình hấp dẫn.

Vết lõm đối xứng trước sau, đều ở giữa nắp, không sâu, cũng không lớn, nhìn lên liền biết tuyệt đối không phải là lưu lại trong lúc vô tình.

Giống như là, dấu răng.

Nhất định là khi mới vừa mua về, chủ nhân của nó dốc hết sức lực từ khi bú sữa cũng không mở nắp ra được, đơn giản dùng răng mở.

Nam Việt nhìn qua hai lần, tưởng tượng một chút, nghiêng đầu nhẹ giọng nở nụ cười.

Giang Cảnh Bạch cũng không nhìn trộm nữa, quay hẳn đầu qua khó hiểu nhìn hắn.

Nam Việt một tay lấy gối trên cổ cất vào túi, tay còn lại, vặn nắp bình ra.

Hắn đối diện với tầm mắt Giang Cảnh Bạch, khóe miệng cong cong, khó phân biệt thật giả mà khích lệ nói: “Răng khoẻ lắm.”

Giang Cảnh Bạch khựng lại.

Y nhìn động tác Nam Việt thì lập tức hiểu ra, lại nhìn thấy hắn mở nắp bình bằng một tay, không mở miệng phản bác.

Chuyện này thực sự không phải do lực tay y yếu.

Không chỉ thuốc nhỏ mắt, mà tất cả các sản phẩm có nắp đều có những trường hợp đặc biệt khó mở, khi đó Giang Cảnh Bạch lại không có thời gian, dùng răng cắn đương nhiên là cách đơn giản nhất.

Y đường đường là một người đàn ông, cũng không thể giống mấy cô gái nhờ người khác giúp được.

Còn Nam Việt có thể thuận lợi mở ra là vì chai này y đã từng mở rồi.

Trong một buổi trưa mà Giang Cảnh Bạch đỏ tai hai lần.

Thẳng thắn mà nói, thật ra Nam Việt không phải cố ý dùng một tay mở nắp bình đùa y, hắn rất chú ý đến hiệu suất của mọi việc, chuyện có thể cùng hoàn thành thì sẽ làm cùng một lúc, đây là thói quen.

Nam Việt đến gần Giang Cảnh Bạch vài bước, chờ y ném giấy ăn vào sọt rác, ra hiệu y ngửa đầu ra sau.

Có người ngoài ở đây, Giang Cảnh Bạch có hơi thẹn thùng, chớp chớp mắt, không thể tự nhiên được như lúc ở nhà.

Nam Việt bước sang bên phải nửa bước, chắn giữa Giang Cảnh Bạch và nam coser, không để Giang Cảnh Bạch nhìn thấy người bên cạnh.

Mắt Giang Cảnh Bạch được trang điểm rất kỹ, Nam Việt không có chỗ xuống tay: “Có thể chạm vào không?”

“Có thể.” Giang Cảnh Bạch nói, “Không sao, sẽ không trôi đâu.”

Nam Việt yên lòng.

Hắn thừa dịp Giang Cảnh Bạch mở mắt, tìm thấy đường viền không rõ ràng lắm của lens, dựa theo hướng dẫn sử dụng trên thân bình, nhỏ hai đến ba giọt vào mí mắt dưới, rồi để Giang Cảnh Bạch chớp mắt vài lần.

Trợ lý nam coser mới tỉnh dậy, mắt thấy đôi chồng chồng kia cùng nhau thu dọn đồ đạc, nhẹ nhàng “Oà” lên từ đáy lòng, khi sửa tóc giả cho nam coser, mượn cơ hội đâm đâm vai hắn, kêu hắn nhìn qua hướng bên cạnh, nhìn ái tình tuyệt mỹ của người ta.

Nam coser yên lặng ăn cơm chó cả một buổi trưa, thêm một lần nữa cũng vậy, nội tâm tê dại, liếc nhìn trợ lý một cái, trên mặt hiện lên bốn chữ lớn: Kiến thức nông cạn.

——

So với buổi sáng, trình độ huyên náo của buổi chiều chỉ có hơn chứ không kém.

Buổi ký tên kết thúc lúc năm giờ chiều, đến lúc đó nhân viên sẽ tiến hành dọn dẹp hội trường, chuẩn bị cho buổi biểu diễn tối nay, các hoạt động trong khi ký tên cũng tận lực không để thời gian kéo dài, phòng ngừa nhịp điệu bị rối loạn.

Gần bốn giờ, hàng người trước bàn những khách mời đã ngắn đi không ít.

Giang Cảnh Bạch còn ký tên ở phía dưới, Nam Việt đi lên lầu thu dọn đồ đạc trước để lát nữa có thể đi nhanh, tránh việc chen lấn.

Buổi chiều các khách mời có thể thoải mái hơn chút chút, có khi còn có thể rời sân sớm năm, sáu phút.

Lúc Nam Việt trở lại phòng nghỉ, nam coser cũng đã ngồi ở trước bàn, xoa xoa cái eo đau nhức của mình.

“Thiên Giang vẫn chưa ký xong à?” Nam coser bắt chéo chân, chào hỏi với Nam Việt.

Nhân viên công tác đã tri kỷ sắp xếp những món quà gọn lại, đặt dưới chân bàn.

Một món quà đặt riêng thì thấy cũng không chiếm không gian cho lắm, chất thành một đống ngược lại có chút đồ sộ.

Theo lời Giang Cảnh Bạch nói, họ đặt một đơn chuyển phát nhanh trong thành phố, sau khi người chuyển phát nhanh lấy gói hàng, tầm một giờ sau sẽ nhận được.

Nam Việt đang điền thông tin, “Ừ” một tiếng xem như đáp lại.

Biểu cảm hắn quá thanh lãnh, dù cho Giang Cảnh Bạch ở đây cũng không ấm được miếng nào, nam coser nhìn mấy lần cũng đoán ra người nọ là khá lạnh lùng, không phải là có ý kiến với mình, tiếp tục nói: “Không hổ là thần tiên nha, ở đến cuối cùng luôn.”

Nam Việt đặt xong, kêu trợ lý tối hôm qua đi theo mình gọi một chiếc xe đợi ở bên ngoài.

“Hết cách rồi, cậu ấy quá được yêu thích.” Nam coser thật lòng nói, “Nói thật, trước kia rất nhiều người trong vòng còn nghĩ Giang Giang sẽ phát triển bên mảng giải trí đó.”

Nam Việt nghe thấy, hiếm khi quay qua nhìn hắn.

Nam coser được cái nhìn này cổ vũ, tiếp tục cười nói: “Ha ha ha ha không thể trách chúng tôi suy nghĩ nhiều được, một mình cậu ấy gánh mấy triệu fan, mỗi lần đăng weibo đều tạo chấn động, mấy người có thể chất hút fan như vậy, thả vào vòng giải trí rất thích hợp không phải sao? Hơn nữa mấy năm nay cũng không thấy cậu ấy ký kết với studio nào, hợp đồng ngắn hạn cũng không có. Mọi người đều nghĩ có phải là cậu ấy muốn trực tiếp ký kết với công ty giải trí không. Nhưng mà bây giờ cậu ấy cũng thẳng thắn nói mình kết hôn rồi, vậy hẳn là phải làm thần tiên đến cùng, chơi đủ rồi liền trực tiếp lui vòng.”

Giang Cảnh Bạch quả thực là thần tiên có tên tuổi trong vòng.

Vô dục vô cầu, không phải thần tiên thì là cái gì.

Nhưng Nam Việt rất hiểu Giang Cảnh Bạch, chắc chắn y không hề có ý định tiến vào vòng giải trí.

Y rất biết hưởng thụ cuộc sống, biết thưởng cho bản thân, nói trắng ra là, hằng ngày y cũng sẽ có chút lười biếng, thậm chí vì lười biếng mà từ bỏ những tham vọng nhỏ.

Tỷ như cửa hàng hoa, cũng không mở rộng quy mô, tỷ như ước ao vóc người Nam Việt, nhưng ngay cả rèn luyện cũng phải nhờ Nam Việt dỗ y.

Nam Việt nghiêm túc nghe đối phương nói, nhận ra một sự thật qua nam coser.

Ngay cả khi tách ra khỏi cuộc sống thực, Giang Cảnh Bạch trong một vòng tròn xã hội nửa thật nửa giả hấp dẫn hơn hắn nghĩ.

Sự thật này càng khắc sâu khi Giang Cảnh Bạch phát sóng trực tiếp mở quà.

Hai người trở lại khách sạn, Giang Cảnh Bạch vào phòng, chuyện thứ nhất y làm chính là tháo tóc giả xuống.

Loại tóc giả cổ trang này vừa dày vừa nặng, đội lên chẳng khác nào một cái mũ giữ ấm.

Mái tóc vàng bị ép xuống cả một ngày, khi nhìn thấy ánh mặt trời rất hưng phấn dựng lên, ấn làm sao cũng không chịu xuống.

Nam Việt nhìn y như gãi ngứa, vuốt bên trái một cái, lại sờ bên phải một chút, mặt lạnh đến mấy cũng bị chọc cho nở nụ cười.

Giang Cảnh Bạch tự nhận là động tác của mình không hề buồn cười, chỉ đơn giản là sửa tóc lại thôi mà.

Nam Việt nở nụ cười, y liền giãy dụa không nổi nữa, đặt tóc giả lên giá, cởi ngoại bào ra, mang cái đầu dựng đứng vào phòng vệ sinh, đầu tiên tháo trang sức, tẩy trang, gội đầu xong đám tóc giả đã ngoan ngoãn nắm xuống.

Nam Việt tắm sau y.

Hai người ở ngoài cả ngày, tắm xong lại thấy hơi mệt, cũng hết hứng ra ngoài đi dạo, gọi món ăn trong phòng, mặt trời bên ngoài đã lặn, nhưng những tia sáng vẫn chưa tắt hẳn.

Thời gian còn sớm, giờ mà đi ngủ cũng không hợp lý.

Giang Cảnh Bạch mở vali lấy những món quà fan tặng ra, ngồi vào cuối giường bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Giang Cảnh Bạch sử dụng đài phát sóng trực tiếp của ACG.

Theo thông lệ, dự triển lãm xong sẽ phát sóng trực tiếp ngay đêm đó. Người hâm mộ đã háo hức chờ đợi trong phòng phát sóng trực tiếp từ năm giờ, Giang Cảnh Bạch mới vừa mở phát sóng, còn chưa chia sẻ lên weibo, phòng trực tiếp đã có hàng ngàn người tràn vào.

Nam Việt đã từng xem trực tiếp của Giang Cảnh Bạch rồi, nhưng đây là lần đầu thấy tận mắt, rất hứng thú ngồi đối diện Giang Cảnh Bạch, gánh trọng trách làm giá đỡ điện thoại, yên tĩnh xem Giang Cảnh Bạch chào hỏi fan.

Ống kính đặt rất thấp, chỉ có thể nhìn từ ngực trở xuống.

Người hâm mộ biết xưa nay thái thái của mình khi tẩy trang sẽ giấu mặt, nhưng vẫn không nhịn được mà rên cầu phúc lợi xem mặt, cầu phúc lợi không được, dần dần cầu liếm tay.

Làn đạn(bình luận trực tiếp) lướt rất nhanh, Nam Việt cũng rất ngạc nhiên khi mình có thể tìm thấy một câu ‘tân hôn hạnh phúc’ trong một làn sóng dày đặc như vậy.

Nhắc cũng khéo, phần quà đầu tiên Giang Cảnh Bạch mở ra cũng có một tấm thiệp, chúc tân hôn hạnh phúc.

Đáy mắt Nam Việt lộ ra ý cười, bị tấm thiệp lấy lòng, lại nhìn Giang Cảnh Bạch lấy món quà từ trong hộp lấy ra, ý cười lập tức biến mất.

Đó là một cái ốp lưng điện thoại, chỉ có một cái.

Hiển nhiên là mua theo mẫu điện thoại của Giang Cảnh Bạch.

Mặt trên in một tấm ảnh hoạt hình, mèo nhỏ tròn vo với cái mông thịt thịt, rất là đáng yêu.

Mà đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là lúc sáng Nam Việt một mình đi dạo mấy quầy hàng, có nhìn thấy họ bán ốp lưng tình nhân, bán cả cặp, không bán riêng.

Rất rõ ràng, đây là ốp lưng tình nhân, là một nửa.

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Việt: Một số fan, ở bên ngoài thì chúc chúng tôi tân hôn hạnh phúc, sau lưng lại muốn trộm dùng ốp lưng tình nhân với vợ tôi.:)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN