Editor: Diệp Hạ
Đối mặt với hàng ngàn bình luận chúc phúc, lúc đầu Vạn Lý Vô Vân còn cảm ơn vài cái, về sau cũng không có động tĩnh.
Bây giờ là giờ làm việc, chắc chắn cũng đang bận bịu công việc.
Giang Cảnh Bạch vốn tưởng rằng đối phương đã không xem weibo nữa, không nghĩ tới câu “Tân hôn hạnh phúc” kia mới vừa đăng lên, một giây sau đã nhận được lượt thích của Vạn Lý Vô Vân.
Ước chừng qua nửa phút sau, bên kia trả lời một cái biểu cảm mỉm cười thẹn thùng.
Giang Cảnh Bạch nhìn hình tròn màu vàng với hai gò má ửng hồng trên màn hình, khẽ cười.
Cảm giác như một người không giỏi ăn nói đang cố suy nghĩ, cuối cùng vẫn không biết nói gì mới thích hợp, chỉ đành gửi qua một biểu cảm.
Lâm Giai Giai còn đang lướt xem bình luận gϊếŧ thời gian, tự nhiên không buông tha động thái của lão si tình, cũng vui vẻ : “Sao lại bắt đầu ngại ngùng rồi cơ chứ, lúc trước còn nghiêm trang nói cảm ơn với người khác, vừa đụng tới nam thần lại đột nhiên ăn nói vụng về?”
Trước đây tình cờ cũng có những người hâm mộ hay ngại như vậy, nhưng hai người đều ăn ý không đi tìm tòi nghiên cứu ý nghĩa của cảm xúc thẹn thùng này.
Náo nhiệt xong, Lâm Giai Giai lấy làm kỳ lạ: “Chàng trai khổ luyến nhiều năm tu thành chính quả, đại thần luôn độc thân từ khi sinh ra lại kết hôn, thú vị.”
Giang Cảnh Bạch để điện thoại di động xuống, cười trả lời: “Không sao, còn có người nào đó vẫn đang một mình kìa.”
Lâm Giai Giai nghẹn lại, lại bị chiếc nhẫn trên ngón tay y làm lóe mắt, căm giận, chó độc thân không có nhân quyền.
Qua bốn giờ chiều, bắt đầu có khách hàng vào, nhàn rỗi trong cửa hàng rất nhanh bị phá vỡ.
Chỉ cần yêu cầu của khách không cao, Giang Cảnh Bạch đều vui vẻ đưa cho học trò tích lũy kinh nghiệm, mình thì ở bên cạnh giám sát nhắc nhở.
Để tiết kiệm chi tiêu, rất nhiều cửa hàng đều có ý định kéo dài thời gian làm việc của học trò, rất ít khi dạy kỹ năng thật sự.
Mà xưa nay Giang Cảnh Bạch đều truyền đạt tất cả, mọi người cũng cực kỳ yêu thích y, hơn nửa học trò xin làm nhân viên chính thức trong cửa hàng.
Giang Cảnh Bạch bên cạnh bàn làm việc, mắt thấy học trò muốn phun nước giữ tươi, lập tức nhắc nhở: “Em có chắc là muốn phun nước trên diện rộng không?”
Học trò vội vàng ngừng tay, ngờ vực nhìn y rồi lại nhìn hoa.
Giang Cảnh Bạch chỉ vào nụ của hoa diên vĩ Hà Lan.
Học trò lập tức hiểu ra, xấu hổ vặn nhỏ vòi phun.
Nụ hoa diên vĩ của Hà Lan gặp nước có khả năng sẽ không nở, hôm trước ông chủ đã nói qua.
Lúc Giang Cảnh Bạch chỉ dạy, một người phụ nữ một thân quần áo không tầm thường trong cửa hàng yên lặng đánh giá y, càng nhìn càng thoả mãn.
Chờ Giang Cảnh Bạch rảnh rỗi, người phụ nữ cười mỉm tiến lên: “Ông chủ nhìn tuổi trẻ, không nghĩ tới lại tinh thông hoa nghệ như vậy.”
“Da lông mà thôi, ngài quá khách khí.” Giang Cảnh Bạch khiêm tốn nói.
Người phụ nữ mắt hạnh tròn tròn, so với người cùng tuổi càng lộ vẻ thanh cao tinh khiết: “Tôi chọn nửa ngày cũng không chọn được, không biết ông chủ có tiện giới thiệu một chút hay không?”
“Đương nhiên có thể, ” Giang Cảnh Bạch đi đến giá để hoa, “Xin hỏi ngài muốn mua hoa để dùng làm gì?”
Tầm mắt của người phụ nữ đi theo y: “Hai ngày trước con trai của tôi mới vừa kết hôn, tôi muốn mua chút hoa, cho trong nhà thêm vui mừng.”
“Thì ra là việc vui, chúc mừng ngài.” Giang Cảnh Bạch lấy ra một cây hoa nhỏ tròn tròn mũm mĩm đưa cho nàng xem, “Cúc bách nhật thế nào? Dù khô héo cũng không tàn, ý nghĩa tình yêu bất hủ, yêu đến vĩnh hằng.”
Ánh mắt người phụ nữ sáng lên: “Vậy chọn nó đi, tên và ý nghĩa đều đẹp, quá thích hợp với chúng nó.”
Giang Cảnh Bạch cười cười, lấy chút dây thường xuân để gói: “Xem ra con trai của ngài là một người rất chung thuỷ.”
“Còn phải nói, ” Ánh mắt của nàng nhìn y càng thêm nhu hòa, “Lén lén lút lút yêu thầm người ta rất nhiều năm, nếu không phải năm nay số may, vứt mặt mũi lừa người lừa tới tay, cũng không biết nó sẽ thành hình dáng gì.”
Giang Cảnh Bạch sửng sốt một chút.
Nội dung vở kịch này nghe… sao lại giống với vị Vạn Lý Vô Vân kia thế?
Không thể trùng hợp như vậy chứ.
Y nháy mắt với người phụ nữ mấy cái, ý cười sâu sắc thêm: “Vậy chứng minh con trai của ngài có phúc khí, sau khi kết hôn nhất định ân ái lâu dài.”
Người phụ nữ được y nịnh rất vui vẻ, khóe mắt vân môi đều là ý cười, trước khi đi còn đăng ký thẻ hội viên của cửa hàng, vừa ra tay là nạp 60 ngàn đồng.
Một câu chúc phúc có thể đổi được một vị khách quen như vậy, Lâm Giai Giai cũng thật kinh hãi.
Người phụ nữa điền thông tin cá nhân cá nhân xong, cuối cùng ý vị thâm trường nhìn Giang Cảnh Bạch thêm vài lần, lúc này mới tâm tình suиɠ sướиɠ ôm hoa rời đi.
Lâm Giai Giai ghi chép sổ sách, nuốt nước miếng: “Mẹ ơi, quý cô này thế mà lại ở khu Tùng Sâm.”
Tùng Sâm là khu nhà giàu, mỗi hộ gia đình không giàu thì quý, bên trong ngoại trừ biệt thự cao cấp, thì là biệt thự cực kỳ cao cấp.
“Khu Tùng Sâm?” Giang Cảnh Bạch bắt lấy từ mấu chốt trong đó.
Lâm Giai Giai nghĩ đến cái gì, không dám nhiều lời.
Nhờ phúc của mẹ kế, lúc Giang Cảnh Bạch học trung học rất túng quẫn, may là bởi vì thành tích tốt nên được một bà lão trong khu Tùng Sâm giúp đỡ.
Bà lão quanh năm sống một mình, con gái làm việc ở nước ngoài, chỉ có một đứa cháu trai trạc tuổi Giang Cảnh Bạch thỉnh thoảng về nước thăm bà.
Bà thiếu người bầu bạn, cũng yêu thích Giang Cảnh Bạch, mỗi khi đến cuối tuần liền gọi y tới nhà ở lại, mãi đến tận khi thân thể yếu dần được người nhà đón đi.
Sau đó, sinh lão bệnh tử, không thể tránh khỏi.
Giang Cảnh Bạch hiển nhiên lâm vào hồi ức, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lại dại ra.
Lâm Giai Giai sợ y khổ sở, vội vàng đổi chủ đề: “Nói mới để ý, mấy ngày gần đây là ngày tốt sao? Cảm thấy xung quanh có thật là nhiều người kết hôn.”
Đầu tiên là Giang Cảnh Bạch, tiếp đó là Vạn Lý Vô Vân, cuối cùng là con trai của vị khách khu Tùng Sâm.
“Không phải, tiệm chúng ta chỉ có hai người thôi.” Nhân viên vừa giao hoa xong nói, “Chị Vũ Thần tháng trước mới kết hôn, trước ông chủ một tháng.”
Lưu Vũ Thần đang dọn rác bị điểm danh, lúng túng cười cười.
Giang Cảnh Bạch nhìn thấy sắc mặt nàng khó coi, tìm cơ hội lén lút hỏi nàng: “Gặp phải phiền toái gì sao?”
Lưu Vũ Thần là nhân viên sớm nhất của cửa hàng, bị cha mẹ mượn lãi suất cao dằn vặt, nhờ có Giang Cảnh Bạch đúng lúc giúp đỡ mới thoát khỏi món nợ.
Lưu Vũ Thần nhớ ơn ông chủ, có việc cũng không gạt y, thấp giọng nói: “… Không tính phiền phức, chỉ là… là mâu thuẫn với chồng.”
Giang Cảnh Bạch cau mày.
Chồng Lưu Vũ Thần làm ngành giáo dục, tính tình vô cùng tốt, thuận theo cô tuyệt đối, không giống người sẽ chọc cho vợ tức giận.
“Ông chủ yên tâm đi, em có thể giải quyết.” Lưu Vũ Thần thực sự thật không thể nói rằng chuyện phòng the của bọn họ không hòa hợp, hơi ngập ngừng.
Chuyện vợ chồng người khác, Giang Cảnh Bạch xác thực không muốn hỏi nhiều, chỉ có thể an ủi vài câu.
(Đọc truyện tại truyenwiki1.com chính chủ dphh___, tránh xa web reup, nhất là reup mà còn xoá tên editor như web truyenwiki1.com.vn)
Hôm nay Nam Việt không đợi trời tối đã đến, không tới sáu giờ đã âu phục giày da xuất hiện ở trong cửa hàng.
Giang Cảnh Bạch đang đứng sau quầy gọi điện thoại, thấy hắn đến sớm như vậy kinh ngạc nhướng mày, chỉ chỉ ghế mấy trước giỏ hoa treo tường, ra hiệu hắn ngồi trước.
Nam Việt không quấy rầy y, chậm rãi đi qua mấy giá hoa, tầm mắt xảo quyệt xuyên qua kẽ hở hoa lá, tập hợp trên người thanh niên.
Có thể là hắn nhìn quá mức trắng trợn, làm thanh niên phát hiện.
Mắt Giang Cảnh Bạch đột nhiên chuyển hướng, trực tiếp đối mắt với hắn.
Ngay khi Nam Việt vừa xuất hiện sự lúng túng khi nhìn trộm bị phát hiện, Giang Cảnh Bạch đã nhanh chóng rũ mắt, không hề phân tâm mà tiếp tục cầm điện thoại trò chuyện.
Nam Việt ngồi trên ghế mây, bé ngoan quản chặt đôi mắt của mình, cố gắng chuyển lực chú ý từ trên người Giang Cảnh Bạch sang mấy giỏ hoa gần đó.
“Có phải là thấy bức tường này thiết kế siêu đẹp hay không.” Nhân viên có răng nanh nhỏ cười hì hì tiến lên, “Tất cả giỏ hoa này đều là tác phấm của ông chủ, anh ấy rất lợi hại, lúc thường cắm hoa còn sót lại mấy bông hoa cành cỏ nhỏ, tiện tay trang trí một chút là có thể tạo ra một tác phẩm siêu đẹp.”
Nam Việt cũng cảm thấy như vậy.
Đừng nói một mặt tường, toàn bộ cửa hàng hoa đều được Giang Cảnh Bạch trang trí, kết hợp phong cách bình dân của những cửa hàng nhỏ và cách điệu như ở những nơi cao cấp, chỉnh tề sạch sẽ, phục vụ chu toàn, tự nhiên sinh ý thịnh vượng.
Răng nanh nhỏ nói xong đưa tới một lon trà lạnh: “Một khách quen cũ của cửa hàng có bạn bè muốn mở nhà hàng, cuối tháng khai trương hoạt động, khách hàng đề cử tiệm chúng ta tới làm giỏ hoa, ông chủ đang đang nói chuyện với đối phương á.”
Nam Việt gật đầu nói cảm ơn, đỡ lấy trà lạnh, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Răng nanh nhỏ sờ sờ đầu: “Ngày hôm nay khá nóng, anh không khát sao?”
“Không khát, cảm ơn.” Nam Việt lạnh nhạt nói.
Răng nanh nhỏ “Ồ” một tiếng, thuận miệng nói: “Đây là do ông chủ bảo tôi lấy đưa cho anh. Anh ấy nói nhìn miệng anh có chút khô, có thể là do làm việc bận quá không kịp uống nước, cố ý kêu tôi đừng lấy nước quá lạnh, sợ anh uống làm dạ dày khó chịu.”
Nam Việt: “…”
Không đợi răng nanh nhỏ nói hết lời, hắn liền im lặng không lên tiếng cầm lon trà lạnh lên, mở ra sau đó đưa lên miệng.
Răng nanh nhỏ: “…”
Rồi cuối cùng là khát hay không khát?
Răng nanh nhỏ biết Giang Cảnh Bạch kết hôn qua xem mắt, không có chút cơ sở tình cảm nào với khối băng này, làm tiểu đệ số 1 của ông chủ Giang, cậu còn muốn nói thêm hai câu thật lòng, nói Nam Việt nhất định phải đối xử tốt với ông chủ.
Kết quả khối băng uống một hớp trà lạnh, ánh mắt lạnh lùng nghiêng đi nhìn hướng khác.
Răng nanh nhỏ cũng quay đầu, tìm đúng người Nam Việt đang nhìn, tâm lý hồi hộp.
Đó là một người đàn ông coi như anh tuấn, dáng người cao, thể trạng to lớn.
Răng nanh nhỏ nhớ hắn, hình như là huấn luyện viên thể hình, sau khi bị ông chủ từ chối cũng không từ bỏ ý định, thỉnh thoảng lại đến cửa hàng xoát độ tồn tại.
Người đàn ông hiển nhiên nhận ra Nam Việt là đối tượng kết hôn của Giang Cảnh Bạch, vốn mang sắc mặt khó coi đánh giá hắn, lại bị tầm mắt lạnh lẽo của Nam Việt quét qua một cái, thành thật thu tầm mắt.
“Ây…” Răng nanh nhỏ than nhẹ, “Tuy rằng người theo đuổi ông chủ khá nhiều, nhưng mà anh ấy chưa bao giờ mập mờ cả, tất cả đều từ chối dứt khoát.”
Nam Việt đương nhiên biết đời sống tình cảm của Giang Cảnh Bạch rất sạch sẽ, nhưng điều này cũng không gây ngăn được mấy con ruồi đáng ghét cứ bay xung quanh.
Hắn mắt lạnh nhìn người đàn ông chọn vài cây hoa, sau đó bước nhanh đến chỗ Giang Cảnh Bạch vừa cúp điện thoại.
Hừ, có chút khó chịu.
Giang Cảnh Bạch nhìn về phía người đàn ông, anh ta nói chuyện với y, Giang Cảnh Bạch cũng đáp lại.
Nam Việt đứng ngồi không yên, không vui mà dùng ngón tay gõ lên tay vịn ghế mây mấy lần, hoàn toàn không ý thức được mình trông thật giống một thằng nhóc đang thối mặt vì đồ của mình bị người khác mơ ước.
Hắn mơ hồ cảm thấy tức ngực khó thở, lại thấy Giang Cảnh Bạch rời bàn làm việc, lướt qua người đàn ông, trên tay mang nhẫn, trực tiếp đi về phía mình.
Buồn bực trong Nam Việt bay vèo vèo ra ngoài.
Anh ta muốn Giang Cảnh Bạch cắm hoa, nhưng Giang Cảnh Bạch từ chối đúng không?
Nhất định là từ chối rồi.
Nam Việt dư quang đảo qua ngón tay đeo nhẫn kết hôn cùng kiểu của mình với Giang Cảnh Bạch.
… Chậc, thoải mái.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Việt: Chậc, thoải mái.
Kịch bản: Chớ vội hả hê nha người anh em, không thoải mái ở phía sau đây.
____________
Cái emoji ngại ngùng nè
Hoa diên vĩ Hà Lan
Cúc bách nhật