Tiền Thế Đích Ái - Chương 13 - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Tiền Thế Đích Ái


Chương 13 - Chương 13



Đối với chuyện khai quật lăng mộ lần này Tô Triệt vô cùng chú ý, không hiểu vì sao cậu đối chuyện này đặc biệt để tâm, đặc biệt là ba vị hoàng đế khiến cậu có một loại cảm giác khó nói, nhất là Hiến đế, trước đây mỗi lần nghe đến tên Ngài đều khiến Tô Triệt bất giác thất thần, tuy sau này không còn nữa nhưng vẫn vô cùng chú ý đến thông tin về vị hoàng đế này, bất kỳ tin tức nào trong giới đều được cậu tìm hiểu kỹ, vì vậy đối với đoạn lịch sử này Tô Triệt đặc biệt thành công. Đối với tính chất đặc biệt này của cậu, thầy giáo của cậu gọi là “ra đa Hiến đế”.

Hiện giờ lỗ tai của ra đa lại phát huy tác dụng, nghe được hai chữ Hiến đế tai cậu lập tức dựng thẳng, nhìn màn hình không chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ một chút thôi!

Hàn Vũ nhịn không được cắn nhẹ tai cậu, ghen tị nói: “Em cư nhiên quan tâm nam nhân này như vậy chẳng lẽ là nghe nói hắn tuấn vĩ bất phàm nên thay lòng đổi dạ sao?!”

Tất cả mọi người đều biết gien của hoàng đế triều … đều là đỉnh cao.

Từ Khai quốc hoàng đế bắt đầu, tuyệt đại đa số thành viên hoàng thất không phải tuấn nam thì là mỹ nữ, này trong lịch sử hoàng thất cổ đại đúng là có một không hai___ phải biết rằng phần lớn hoàng đế có bộ dạng đẹp lắm, chỉ có một số người được miêu tả trong sách sử là bộ dáng không tồi lại thường là hôn quân hại nước, quả thực ứng với câu: “Ông trời rất công bằng, cho anh trí tuệ thì sẽ không cho mỹ mạo”

Nghe đồn gien tốt của hoàng đế triều … phát triển cực hạn ở đời Hiến đế cùng Vũ đế, một người chói lòa hơn nhật nguyệt, một người chỉ mỉm cười là hoa dung thất sắc (ngươi có chắc đây là hoàng đế mà không phải hoàng hậu?). Dù sao sách sử miêu tả dung mạo của họ luôn khoa trương, văn chương Trung Hoa vốn rộng rãi, những từ cùng nghĩa với “mỹ mạo” anh cứ việc phát huy, càng miêu tả hai vị hoàng đế càng không giống người thường mà như hai vị thượng tiên hạ phàm vậy. Hơn nữa người thời nay thích tìm kiếm mờ ám giữa các cặp phụ tử, hai kẻ siêu phàm thoát tục này đương nhiên không tránh khỏi lọt vào tầm ngắm của đám nhà văn, từ nguyên bản tài tử giai nhân nào đó biến dạng, Hiến đế từ nhỏ chinh chiến lien miên, võ nghệ siêu quần chỉ còn là cao lớn cường tráng, anh tuấn tiêu sái; mà Vũ đế sau khi bị thương có chút yếu đuối hơn biến thành ôn nhu uyển chuyển, khuynh quốc khuynh thành (này vẫn là nam nhân sao?), hai cha con đặt chung một chỗ vừa hay thành một đôi.

Những điều này đều là nói cho người ngoài biết (độc giả biết), lại nói về Tô Hàn hai người, Hàn Vũ cư nhiên hoài nghi Tô Triệt động tâm với thi thể của một kẻ đã chết hơn ngàn năm?

“Em không có luyến thi phích(*)!” Tô Triệt tức giận nói.

(*) luyến thi phích: bệnh yêu xác chết =.,=|||

Hàn Vũ đương nhiên biết cậu không như vậy, nếu có thì giờ hắn đã nằm trong bụng ngựa từ lâu rồi, chẳng qua là hắn muốn trêu chọc Tô Triệt thôi, nhìn dáng vẻ đỏ mặt trừng mình của cậu, Hàn Vũ liền thấy vui vẻ.

Hàn Vũ cười nhìn Tô Triệt, bỗng thấy cậu thở dài.

“Sao vậy?” Hàn Vũ hỏi.

Tô Triệt nhíu mày, nói: “Em đột nhiên không muốn bọn họ khai quật lăng mộ Hiến đế.”

Hàn Vũ ngạc nhiên nói: “Hồi trước không phải em rất chờ mong sao?” Tô Triệt rất ít khi chú ý tới việc gì, hắn đương nhiên biết rõ.

Tô Triệt dựa vào lòng Hàn Vũ, có chút buồn phiền nói: “Em cũng không hiểu nữa. Em vẫn luôn chú ý đến tư liệu của Huyền Mộc Vũ, giống như muốn biết càng nhiều hơn. Trước đây nhóm chuyên gia đề nghị khai quật lăng Hiến đế em thấy rất vui, nhưng đến khi ngày này đến thì lại không còn như vậy nữa, giống như…… không muốn quấy rầy thanh tĩnh của người……”

Ánh mắt Tô Triệt mông lung, mờ mịt mà bi thương.

Hàn Vũ chợt lo lắng, cũng không rõ là tại sao ngực lại thấy khó chịu. Hắn nghĩ rằng mình ghen tị, lập tức liền cắn tai Tô Triệt: “Em cư nhiên đau lòng vì nam nhân khác…… Nói xem anh phải trừng phạt em thế nào đây?”

Tô Triệt sửng sốt, còn chưa hoàn hồn đã bị Hàn Vũ đánh bại.

Thủ đoạn trừng phạt của hắn vĩnh viễn chỉ có một ——

Làm tình.

Ngày khai mở lăng mộ Hiến đế nhanh hơn Tô Triệt nghĩ.

Phía sau khối đoạn long không còn trở ngại gì, đối với khoa học kỹ thuật hiện đại mà nói thì đây cũng chỉ là một trở ngại nhỏ mà thôi.

Tin tức đưa lên một tháng sau, đoạn long thạch đã được xử lý, một lối đi nhỏ dành cho một người lớn đi qua lộ ra, mà bên kia lối đi có mùi mốc meo chỉ có trong lăng mộ mới có.

Nhóm chuyên gia vô cùng vui vẻ, bọn họ xếp hàng vào trong để chiêm ngưỡng phong thái của Hiến đế.

Nơi đặt quan tai so với tưởng tượng lớn hơn rất nhiều, trong phòng chỉ đặt một chiếc quan tài thật lớn, trừ nó ra không còn gì khác. Thiết trí như vậy khiến nhóm chuyên gia có chút kinh ngạc___ hình như cũng không giống lăng mộ của các hoàng đế thời đó a.

Theo như các lăng mộ khác thì gian phòng đặt quan tài thông thường sẽ có những chiếc bàn dài kê sát tường đặt những vật dụng sinh hoạt, hơn nữa trên tường còn có thể điêu khắc những bức họa đặc biệt mà phần lớn là rồng, tựa như muốn hoàng đế có thể yên giấc dưới sự bảo hộ của rồng vậy.

Bài trí như vậy được ghi chép lại trên sách sử, đây cũng là nét đặc sắc của Huyền thị hoàng triều.

Nhưng lăng Hiến đế lại phá vỡ truyền thống này.

“Chẳng lẽ đây không phải lăng Hiến đế?” Một chuyên gia khó hiểu nói.

“Phải xem mới biết được.” Một người khác nói, “Đừng quên lăng mộ này là do Vũ đế xây dựng, hành vi của ngài luôn không nằm trong dự đoán của chúng ta, có phá vỡ tập tục cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”

“Này cũng đúng……”

Các chuyên gia đều có vẻ đồng ý, cả đời Vũ đế từ Nam tới Bắc tuy không phải tất cả hành vi của ngài đều ngoài dự đoán mọi người nhưng nghe nói trong mắt vị hoàng đế thanh lãnh mà ôn hòa này, dường như không có quy củ nào mà ngài không dám phá vỡ.

Có vài vị chuyên gia không hề phát biểu gì mà chú ý đến chiếc quan tài duy nhất trong phòng.

Quan tài rất lớn, cũng rất cao, các chuyên gia đứng ở ngoài cửa không nhìn thấy được gì bên trong nhưng xem bề ngoài thì quan tài này cũng không có gì quá khác biệt với quan tài bình thường của đế vương.

Nhóm chuyên gia xem xét xun quanh quan tài, ngoài ý muốn thấy được một…… cái thang?!

Bọn họ thật không thể hiểu nổi vì sao bên cạnh quan tài lại có một cái thang!

“…… Vũ đế làm việc quả nhiên không giống người thường……” Một người nói như vậy, những người khác đều gật đầu.

Dù sao Vũ đế làm những chuyện kỳ quái cũng không phải chuyện lạ, bởi vì nói theo cách nào đó thì vị hoàng đế này sinh ra đã là một chuyện khó tin rồi.

Nhóm chuyên gia sau khi quay chụp xong liền để nhân viên mở nắp quan tài. Nhưng thứ trong quan tài lại khiến bọn họ chấn động.

“Trời ạ……”

Không thể tin được, mọi người đều ngơ ngác nhìn bên trong nhưng không ai dám nói gì.

Trong quan tài có hai người đều mặc hắc y vô cùng đẹp đẽ, quý giá.

Lớn tuổi hơn là nam tử nằm thẳng trong quan tài, tóc mai của hắn đã ngả xám, khóe mắt cùng khóe miệng đều có nếp nhăn rõ ràng, có lẽ hắn chết vào lúc ốm đau nên dung mạo có phần tái nhợt. Nhưng như vậy cũng không thể che giấu vẻ tuấn mỹ bất phàm của hắn, có thể biết được, nếu hắn trẻ hơn mười tuổi thì phong thái có lẽ khó có ai nhìn thẳng được. Nam nhân này cao ít nhất hơn một mét tám, cho dù khi còn sống hắn nhiễm bệnh mà chết nhưng vẫn thấy được khung xương to lớn, so với suy đoán của nhóm chuyên gia còn lớn hơn nhiều.

Mà người còn lại lại rất trẻ, có vẻ chỉ mới hơn hai mươi, y nằm trong lòng người lớn tuổi, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, dù vậy cũng đẹp đến mức người khác không thể dời mắt. Mĩ nam trẻ tuổi này cũng không cao lắm, khoảng chừng một mét bảy, y phục nặng nề của hoàng đế trên người y vẫn khiến người khác thấy được thắt lưng gầy yếu, đơn bạc, dường như chỉ hai bàn tay cũng có thể ôm trọn. Nam tử mảnh khảnh này cuộn người nằm trong lòng trưởng giả có một cảm giác hài hòa khó nói.

Bọn họ lẳng lặng nằm trong băng quan, sương trắng lượn lờ trên khuôn mặt, dưới sự bảo tồn này, bọn họ vẫn duy trì được trạng thái khi còn sống, nam tử trẻ tuổi da thịt vẫn trắng nõn mềm mại, dường như chạm vào còn có nhiệt độ.

Bọn họ xinh đẹp như vậy, khuôn mặt tái nhợt cũng không ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn khiến dung mạo xuất chúng của họ càng thêm cao quý.

Bọn họ giống như đang ngủ, mười ngón đan xen, ôm nhau mà ngủ, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như vậy, trên mặt nam tử trẻ tuổi thậm chí còn mang theo nụ cười thỏa mãn, tựa như có được đối phương liền có được cả thể giới.

Tử vong khiến bọn họ rời xa trần thế ồn ào náo động, tại nơi thanh lãnh này có được an bình trọn kiếp.

Bọn họ là ai? Vì sao lại ôm nhau trong này?

Vì sao bọn họ một người mặc lễ phục hạ tang của hoàng đế, một người lại mặc thường phục của hoàng đế?

Dường như đã qua thật lâu, mà dường như mới chỉ nháy mắt, rốt cục có người run rẩy lên tiếng, đánh vỡ sự yên tĩnh sau khi khai quan: “Chẳng lẽ….. thực là……. Loạn luân……”

Hiến đế……

Vũ đế……

Bọn họ là phụ tử, nếu thật là bọn họ, vì sao trong phút yên lặng nơi đây không một ai nhẫn tâm quấy rầy giấc ngủ của họ, dường như ngay cả hành vi khai mở khối đoạn long kia cũng là một loại khinh nhờn không thể tha thứ.

Hơn nửa ngày rốt cục có người hoàn hồn, một người cố gắng nói: “A, này thực không có khả năng nha, nói người lớn tuổi này là Hiến đế thì cũng có thể, nhưng người trẻ tuổi này thì……rõ ràng mới hơn hai mươi, Vũ đế khi chết đã hơn bốn mươi rồi, không thể còn trẻ như thế được……”

“Nhưng trừ y ra còn ai có thể mặc thường phục của hoàng đế?”

Lời này vừa nói ra, không ai có thể trả lời.

Nếu người lớn tuổi là Hiến đế, vậy người mặc thường phục hoàng đế cũng chỉ có thể là Vũ đế, về sau cũng không thể là Văn đế. Nếu người trẻ tuổi này là sủng phi của Hiến đế, vậy Vũ đế có không quan tâm thế tục đến mức nào cũng không thể để một nam phi mặc thường phục hoàng đế hạ tang. Huống chi theo tư liệu lịch sử thì Hiến đế lúc về già căn bản không sủng ái nam phi, ngay cả nữ phi cũng không có. Ngoại trừ khả năng Vũ đế giam lỏng hắn, trước đó mọi người có kết luận chung là Hiến đế về già thân thể suy bại, không thể miệt mài, nhưng sau khi tin đồn loạn luân xuất hiện, mọi người lại hoài nghi Hiến đế cùng Vũ đế…… quan trọng hơn, sau khi Trang Huệ hoàng hậu Vân Chiêu chết Vũ đế không hề nạp thêm phi tử, cũng không truyền ra chuyện xấu gì……

Cuối cùng, một người khó khăn nói: “Ta nhớ rõ hình như có quyển sách đề cập đến…… Vũ đế tuy rằng trước khi lâm chung thân thể vô cùng suy nhược, hôn mê liên tục nhưng tóc y vẫn đen mượt, khuôn mặt tươi đẹp, ánh mắt trong trẻo, đến chết dung nhan vẫn như thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi……”

“Làm sao có thể…… làm gì có ai thật sự không già…… nhưng vì sao ta cảm thấy hình như cũng xem qua đoạn này rồi?”

“Hình như…… ta cũng có đọc qua……”

“Ta cũng vậy…… chẳng lẽ là…… dã sử?”

“…… Không, nếu ta nhớ không nhầm thì đó là 《 võ đế bản kỷ 》trong《 miểu sử 》……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN