Tiên Thê Nam Đương - Chương 60: Phiên Ngoại 2 Những Mẩu Chuyện Hằng Ngày Của Cặp Chồng Chồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Tiên Thê Nam Đương


Chương 60: Phiên Ngoại 2 Những Mẩu Chuyện Hằng Ngày Của Cặp Chồng Chồng


Edit: Cinis
Beta: LP
___
Đá Quý Lớn và Ve Con sinh ra chưa đầy, các nơi trên núi Bàn Long đã dựng lên các biển báo viết: “Xin tự trông giữ tài sản của mình, đặc biệt là linh ngọc đá quý các màu.

Nếu có hư hỏng, chúng tôi chỉ phụ trách sửa chữa, không phụ trách bồi thường.”
Ngay từ đầu lão Long Vương và Long Hậu không hề đồng ý cho dựng biển báo.

Nghĩ lại mà xem, thần giới đang yên đang lành lại dựng nhiều biển cảnh báo như vậy thì đâu có tốt đúng không? Nhưng chưa đến hai ngày thì họ đã phát hiện không dựng không được.

Hai đứa cháu nội ở trong nhà mà thấy linh ngọc và đá quý màu sắc sặc sỡ là nhảy lên như mèo thấy cá, ong thấy mật hoa vậy, không bẻ xuống dưới tuyệt đối không ngừng tay.

Hai đứa nhỏ cực kì khỏe mạnh, tuy vừa mới sinh ra không lâu nhưng cặp móng vuốt nhỏ kia lại cực kì sắc bén, không có cái gì là họ không bẻ xuống được.
Một ngày, Đế Quân tới gặp hai đứa nhỏ này, hắn cũng không thông báo trước mà ỷ vào quan hệ thân thiết với Mặc Đình nên đi thẳng tới.

Kết quả Mặc Đình và Phượng Dương không biết, hai đứa nhỏ lại lén lút chuồn ra ngoài tìm báu vật, bẻ ngọc bội phỉ thúy treo trên eo Đế Quân thành hai nửa!
Đế Quân còn đang thắc mắc sao hai đứa nhỏ này lại thân thiết với hắn như vậy, lần đầu tiên gặp mặt đã lao vào lòng hắn, hóa ra là muốn cướp lấy ngọc bội phỉ thúy trên eo hắn.
Sau khi Phượng Dương biết chuyện đã bị dọa sợ đến nửa ngày, may mà đồ vật kia có thể phục hồi như cũ, cuối cùng trả lại cho Đế Quân.

Miếng ngọc bội kia chính là tín vật đính ước mà Đế Hậu tặng cho Đế Quân, cực kì có ý nghĩa, tuyệt đối không thể làm hỏng được.

Cũng trong ngày hôm ấy, núi Bàn Long xuất hiện các biển báo chỉ trong một đêm.

Mỗi lần Phượng Dương đi ngang qua cái biển báo kia đều sẽ dạy dỗ hai đứa nhỏ: “Lần sau thấy cục đá sáng sáng thì không được bẻ biết chưa? Nhất định phải nhớ kỹ, nếu không cha sẽ tét mông hai đứa đó.”
Hai đứa nhỏ còn chưa thể nói, nhưng có vẻ đã hiểu ý của Phượng Dương.

Bọn nhỏ xụ mặt ủ rũ, mỗi đứa bám vào một bên vai Phượng Dương, tủi thân kêu “ngao ô” một tiếng.
Mặc Đình nói là làm cha cần nghiêm khắc một chút, nhưng y lại là kẻ bao che cho con, không thể nhìn hai đứa nhỏ bị tủi thân dù chỉ một chút.

Y thấy hai đứa con trai gục đầu xuống bèn nhỏ giọng nói: “Không sao,chỉ là thích bẻ đá quý thôi mà? Lát nữa cha giúp các con nạm đá quý lên cành cây, các con muốn bẻ như thế nào thì bẻ như thế đó, muốn bẻ cái nào thì bẻ cái đó, cứ thoải mái mà bẻ!”
Phượng Dương lườm y: “Có ai dạy con như anh không hả?”
Mặc Đình cười nói: “Các con còn nhỏ mà, coi như làm đồ chơi cho các con cũng được.

Anh tích cóp ngọc ngà đá quý nhiều năm như vậy cũng đủ cho hai đứa nhỏ chơi thật lâu.

Hơn nữa em xem, bọn nhỏ nghe thấy lời anh nói liền vui mừng luôn kìa, không phải sao?”
Phượng Dương nhìn lại, đúng thật, hai đứa nhỏ vừa rồi còn ủ rũ buồn rầu mà lúc này đôi mắt đã lại bắt đầu tỏa sáng, hơn nữa cái đuôi nhỏ còn vẫy loạn lên, rõ ràng là rất chờ mong chuyện mà cha vừa nói.
Thôi được rồi, dù sao cũng đều là đồ nhà mình cả, thích chơi thì cứ cho chúng chơi.
Khi Phượng Dương còn nhỏ, mẹ dạy dỗ nghiêm khắc, cha lại không yêu thương.

Sau này mẹ cậu mất, cậu lại càng không có ai chăm sóc nên đôi khi suy nghĩ của cậu rất mâu thuẫn.

Cậu cảm thấy nên nghiêm khắc với bọn nhỏ một chút, nhưng khi thật sự nhìn thấy hai khuôn mặt nhỏ tủi thân của chúng thì lại không nhịn được mà mềm lòng.
Kết quả của việc mềm lòng chính là, buổi tối bọn nhỏ đều ngủ rồi, hai vợ chồng ngồi ngoài cửa cùng nhau cặm cụi khảm đá quý lên cây.

Họ ngồi đối diện nhau, ở giữa đặt một cây ngô đồng, mà bên cạnh cây ngô đồng là một sọt đá quý.

Những viên đá quý này đều to như quả bóng bàn, rõ ràng đã được tỉ mỉ chọn lựa từ trước.

Kim cương đủ màu, hồng ngọc, ngọc lục bảo, sapphire, chỉ có loại đá quý mà người khác không nghĩ ra được, không có loại trong sọt không có.
“Chúng ta nuông chiều bọn nhỏ như vậy, liệu hai đứa nó có leo lên nóc nhà lật ngói hay không?”, Phượng Dương vừa nạm vừa không nhịn được sinh lòng lo lắng.
“Không đâu.

Mái ngói có gì đẹp cơ chứ, bọn nhỏ không thèm đâu.”, Mặc Đình nói: “Anh nghĩ kỹ rồi, chờ nạm xong mấy cái này, chỗ còn lại anh sẽ xây thành phòng ở, hoặc là biến thành giường lớn cho bọn nhỏ.

Dù sao cái giường trước cũng nhỏ quá, chúng không ngủ được nữa rồi.

Anh thấy bọn nhỏ cũng thích giường đá quý lắm, ngày hôm qua ngủ trên đó chen chúc chật chội thế mà vẫn ngủ ngon lành đấy.”
“Anh, ý anh là anh còn rất nhiều hả?”, Phượng Dương kinh ngạc, bên cạnh cậu là cả một sọt to đùng đó!
“Đương nhiên là còn.

Chỗ này mới bao nhiêu đâu?”, Mặc Đình nhỏ giọng nói: “Chốc nữa anh dẫn em đi xem nơi anh cất giữ đá quý.

Không phải chồng em khoác lác đâu nha bảo bối, dùng đá quý của nhà chúng ta để xây một căn biệt thự hai tầng cũng không thành vấn đề đâu.”
Phượng Dương nghe thấy thế thì nhanh chóng tăng tốc độ khảm đá quý lên.

Tuy cậu không thích mấy thứ lấp lánh lắm nhưng cậu muốn xem thử đá quý đủ dùng để xây một căn biệt thự hai tầng rốt cuộc sẽ nhiều đến mức nào.
Phượng Dương không hề hay biết, hơn ba trăm năm trước khi Mặc Đình xuống trần gian, ngoại trừ tu luyện và độ kiếp thì gần như đều dùng thời gian để tìm các loại đá quý sưu tầm chơi.

Lúc ấy y cảm thấy đá quý đẹp hơn mỹ nhân nhiều, cho nên dù trong nhà thúc giục y kết hôn thì y cũng không chịu, giới thiệu mỹ nhân cho y thì y cũng thèm không để ý tới.

Y vẫn luôn không có hứng thú đối với những chuyện đó.

Những người biết chuyện khi nhìn lão Long Vương và Long Hậu đều mang theo đau lòng.
Mãi cho đến khi Phượng Dương xuất hiện.
Phượng Dương đang ngồi ở trước cửa nỗ lực nạm đá quý kìa, tuy họ dùng pháp thuật nạm nhưng cũng phải tìm được chỗ thích hợp trước đã.

Ai ngờ mới nạm thêm chừng ba viên đã phát hiện trên cây thiếu một đôi tay.

Cậu ngẩng đầu nhìn, trong miệng Mặc Đình ngậm một nhánh cây, nở nụ cười xấu xa nhìn cậu chăm chú.
“Làm gì đó?”, Phượng Dương lấy mu bàn tay lau mặt theo bản năng: “Trên mặt em có cái gì à?”
“Ừ.”
“Chỗ nào thế?”, Phượng Dương lại lau hai cái nữa: “Sạch chưa?”
“Không phải, chỗ này cơ”, Mặc Đình dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau vài cái trên mặt Phượng Dương: “Bên này cũng có”, y lại lau vài cái ở bên kia.
“Vẫn còn à?”, tay y vẫn chưa chịu rời khỏi mặt cậu.

Phượng Dương nhíu mày, cậu cứ cảm thấy nụ cười của Mặc Đình như đang trêu cậu vậy.
“Còn.”, Mặc Đình nói, y ném nhánh cây sang bên cạnh một ném, đẩy ngã cây rồi cúi người về phía trước, nắm cằm Phượng Dương hôn lên.
Phượng Dương bị hôn đến nhũn cả người, phía sau lại không có thứ gì có thể dựa vào.

Mặc Đình giơ tay bảo vệ đầu của cậu rồi kéo cả người cậu vào lòng.

Phượng Dương nửa nằm nửa ngồi trong khuỷu tay của Mặc Đình, tai cậu đỏ bừng lên: “Không nạm nữa à?”
Mặc Đình nói: “Nạm chứ!”
Nói xong y nhẹ nhàng ôm cậu đứng lên, bảo Hoa Thành và Yến Lưu ra trông hai đứa nhỏ rồi rời khỏi tẩm điện.
Y đưa Phượng Dương tới bên một con sông nhỏ, vừa mới đứng một lát thì nước sông kia như biết Tiên Quân đã đến, chủ động tách sang hai bên, mở ra một con đường nhỏ sạch sẽ.

Mặc Đình dẫn Phượng Dương đi theo con đường nhỏ này, tới một cái động được giấu kĩ ở dưới sông.

Cửa động không lớn, một người trưởng thành có thể miễn cưỡng đi vào, nhưng sau khi đi vào thì bên trong lại cực kì rộng lớn, hơn nữa cũng cực kì sáng sủa.
Các loại đá quý đủ loại màu sắc được xếp thành ba ngọn núi ở chỗ này, nếu không phải ánh sáng ở đây không mạnh thì quả thực sẽ chiếu mù mắt người nhìn.
Lúc này tay áo Mặc Đình tản rộng ra, đám đá quý bay lên rồi lại rơi xuống mặt đất.

Chẳng qua lúc chúng nó rơi xuống mặt đất đã tạo thành một bức tranh, màu vàng ghép thành một con rồng vàng, màu đỏ biến thành một con phượng hoàng, các màu sắc khác thì trở thành hình nền cho hai con thần thú.
Mặc Đình ôm Phượng Dương đạp lên tấm thảm đá quý này, cuối cùng y đặt Phượng Dương lên một tảng ngọc mỡ dê cực lớn.
Phượng Dương: “… Không phải anh nói là nạm đá quý à?”
Mặc Đình cười đè lên người cậu: “Nạm viên đá quý là em lên trên người anh này.”
Phượng Dương: “…”, lão già này thật là đến nơi nào cũng không quên dâm đãng!
Hai đứa nhỏ được Hoa Thành và Yến Lưu trông nên Mặc Đình không cần phải lo lắng.

Dù sao trên đời này cũng không có bao nhiêu kẻ không có mắt dám đến núi Bàn Long trộm Thái Tử tương lai của tộc Rồng cả, vậy nên hai người lăn lộn đến lúc trời sắp sáng mới chịu trở về.
Mà chính trong buổi tối này, trên người hai anh em nổi lên biến hóa nghiêng trời lệch đất, lần đầu tiên từ khi ra đời tới nay, hai đứa nhỏ hóa ra hình người.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiên Quân: Đây là lúc cần nỗ lực vì chín đứa con!
Phượng Dương: ….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN