Tiên Tuyệt
Chương 278: Bách hoa sơn, trận pháp yêu tộc (hạ)
Tên Du Kích Tướng quân trừng mắt nhìn ba người:
– Coi như các ngươi gặp may, còn không mau quỳ xuống tạ ân Quận chúa Đại nhân?
Nam Vân cùng Quách Tổ Hoành đều nhìn về phía Vũ La. Vũ La lật tay một cái, một chiếc ngọc bài xuất hiện, thản nhiên nói:
– Ngươi biết tội chưa?
Tên Du Kích Tướng quân cùng Huyện lệnh Sơn Dương đồng thanh quát lớn:
– Lớn mật. dám nói với Quận chúa Đại nhân như vậy…
Lăng Dương Quận chúa nhìn thấy ngọc bài trong tay Vũ La. thần sắc uể oải lười biếng trên mặt lập tức biến mất. ngồi bật dậy nhìn chằm chằm ngọc bài.
Chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh toát ra đầy người nàng, thình lình nhào từ trên cáng xuống đất.
Hiển nhiên thường ngày nàng cũng ít khi hoạt động, cáng này cao bằng đầu người, nàng vừa lao xuống lập tức ngã chổng kềnh. Nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đau chạy nhanh tới trước mặt Vũ La. dập đầu không ngớt:
– Điệt nữ biết sai rồi, điệt nữ biết sai rồi, xin Hoàng cô cô tha mạng…
Du Kích Tướng quân và Huyện lệnh vô cùng hoảng sợ, Hoàng cô cô ư…
Bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ khó tin, Lăng Dương Quận chúa vốn hết sức cuồng vọng hiện tại lại không ngừng dập đầu với ba tên thư sinh, còn không ngừng cầu xin tha thứ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Du Kích Tướng quân coi như có chút kiến thức, nhìn chằm chằm ngọc bài trong tay Vũ La. một lúc lâu sau mới run giọng hỏi:
– Phải chăng là ngọc bài của Băng Ca Công chúa?
Lăng Dương Quận chúa giận dữ, thóa mạ ầm ĩ:
– Lũ phế vật các ngươi, còn không mau quỳ xuống tạ tội cho ta? Vị tiên sinh này nhất định là mật sứ của Hoàng cô cô…
Du Kích Tướng quân và lão nhân Huyện lệnh nghe vậy sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Chu Thanh Băng chính là nữ nhi được Đại Chu Nhân Hoàng sủng ái nhất, hơn nữa gần đây có lời đồn rằng, Đại Chu Nhân Hoàng có ý bài trừ quy chế từ trước tới nay của tố tiên, truyền lại ngôi Hoàng đế cho Băng Ca Công chúa.
Nói cách khác, Chu Thanh Băng rất có khả năng trở thành vị Nữ Hoàng đầu tiên của Đại Chu vương triều.
Hai người vạn lần không ngờ, ba con kiến nhìn qua có thể bóp chết bất cứ lúc nào lại có lai lịch lớn như vậy. Mọi người lập tức quỳ sụp xuống, tiếng dập đầu bình bịch vang lên. Du Kích Tướng quân và lão nhân Huyện lệnh kinh hãi quá độ, lắp bắp nói:
– Cầu, cầu xin Đại nhân, tha mạng…
Vũ La hừ lạnh một tiếng:
– Bọn ta có chuyện quan trọng cần xử lý, không rành dây dưa với các ngươi. Hôm nay coi như các ngươi may mắn. còn không mau cút đi?
Lăng Dương Quận chúa hớn hở đứng lên:
– Cút… cút… điệt nữ lập tức cút ngay…
Nàng vội vàng gọi người, không dám ở lại thêm chút nào nữa, cuốn vó chạy dài.
Lăng Dương Quận chúa bất quá chỉ là một đứa cháu gái trong dòng thứ của hoàng thất, Chu Thanh Băng là Công chúa đường triều rất có khả năng trở thành Nữ Hoàng. Với tính tình của Chu Thanh Băng vốn xưa nay rất coi trọng trinh tiết của nữ nhân, nếu biết hành vi phóng đãng của Lăng Dương Quận chúa, không chém đê bảo vệ thanh danh Hoàng tộc mới là chuyện lạ.
Dù sao nàng cũng là hoàng thân quốc thích. Du Kích Tướng quân và lão nhân Huyện lệnh không rõ cân lượng của chiếc ngọc bài nọ, nhưng nàng hiểu rất rõ ràng. Ngọc bài nọ có tác dụng còn hơn chiếu chi của Nhân Hoàng, có thể nói là ‘như trầm thân lâm’, giống như Nhân Hoàng đích thân tới, hoàn toàn thừa sức đại biểu cho Chu Thanh Băng. Cho nên nàng mới sợ hãi tới mức bất chấp tất cả. lập tức nhào xuống đất dập đầu tạ tội.
Vũ La đuổi bọn người này đi, thầm nhủ xem ra đại tẩu mình hung danh hiển hách trong Đại Chu vương triều, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng phải sợ hãi như vậy. Hắn lại nổi lòng từ bi cầu nguyện cho Thác Bạt Thao Thiên một phen, sau đó vô tư cất ngọc bài đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nam Vân cùng Quách Tổ Hoành kinh ngạc nhìn hắn. nhưng Vũ La không hề giải thích. Giao tình giữa ba người vẫn chưa thân thiết tới mức đó, hắn không giải thích, hai người cũng không tiện hỏi, đành im lặng khó chịu.
Theo lộ tuyến trên bản đồ, ba người mất hai canh giờ, rốt cục tìm ra được địa điểm thiết lập trận pháp nọ.
Vì giữ bí mật. xung quanh trận pháp truyền tống không có người canh giữ. mà dùng ba tầng cấm chế trận pháp phong ấn lại. Nam Vân rất biết điều, lo liệu tất cả công tác của người hầu. chũ động tiến lên mờ cấm chế trận pháp.
Trận pháp ba tầng này vừa được mở ra. một mảng linh quang bùng lên. một mảng núi non xanh biến thình lình biến thành một sơn cốc trống trải.
Tuy rằng sơn cốc không lớn. nhưng cũng rộng chừng ba dặm. vách núi hai bên cao chừng hai trãm trượng, trong sơn cốc có dấu vết khai phá rõ ràng, lột sạch cả thảm thực vật nơi này, mang đá Huyền Vũ đen bóng từ nơi khác tới lát nền.
Bách Hoa sơn là núi đất. không cao lắm. đất đai tơi xốp, căn bản không có biện pháp bố trí trận pháp, cho nên phải xử lý như vậy.
ở trung ương sơn cốc có một tàng đá cao chừng hai trăm trượng, không biết lấy từ đâu mang tới, tạc thành một pho tượng Vũ thần đang ngồi, thân khoác chiến giáp, đầu đội mũ sất, trên đùi gác ngang một thanh cự kiếm to tướng, uy mãnh vô cùng. Dù còn cách xa, vẫn có thể cảm nhận được một cỗ uy thế ập tới.
Pho tượng này hầu như cao ngang với vách núi hai bên.
Trước mặt thần tượng là trận pháp truyền tống nọ.
Trận pháp có hình tám cạnh, dài chừng ba trăm trượng, hầu như bao trùm toàn sơn cốc. Từng đường nét ngang dọc chằng chịt như vết bánh xe nổi lên, bên trong mắt trận có nhiều cột ngọc túy to bằng thùng nước. Những cột này cao sáu thước, trên có khảm rất nhiều vòng kim loại có màu sắc khác nhau.
Trên đỉnh cột là bộ vị mấu chốt của mất trận, được khắc thành hình như chén rượu, bên trong chứa Niếp Không Thủy Ngân.
Tổng cộng có mười chín cột ngọc như vậy, trong đó có mười ba cây đã chứa đầy Niếp Không Thủy Ngân. Vũ La cảm thấy hơi lo lắng, không biết Niếp Không Thủy Ngân mà mình mang tới đủ để châm đầy tất cả hay không.
Thình lình nhìn thấy một trận pháp hùng vĩ bao la như vậy, Nam Vân nhịn không được cất tiếng tán thường, ngay cả Quách Tổ Hoành cũng phải sửng sốt một chút. Vũ La cũng khẽ nhướng mày, bởi vì cảm giác kỳ quái khi nãy tựa như đến từ bên trong sơn cốc này.
Vì sao tên trưởng lão cấu kết với Yêu tộc kia lại chọn Bách Hoa sơn để bố trí trận pháp truyền tống này? Nếu nói vì muốn người khác không chú ý, Trung Châu còn vô số địa phương chưa ai biết tới, bí ẩn hơn Bách Hoa sơn này nhiều, vì sao lại chọn Bách Hoa sơn?
Vũ La mang nghi vấn trùng trùng trong lòng, đi theo hai người tiến vào sơn cốc.
Nam Vân tìm được ở mật Đông sơn cốc một ít động nhỏ, vốn để cho người bố trí trận pháp nghi ngoi. Ba người cũng không đòi hỏi gì hơn. mỗi người chọn một gian ở lại.
Dường như Quách Tổ Hoành có vẻ sốt ruột:
– Vũ huynh đệ, phải chăng nên liên lạc với Yêu tộc?
Vũ La từ chối:
– Tạm thời còn chưa được, món pháp bảo liên lạc với Yêu tộc cần thời gian ba tháng tích lũy năng lượng mới khởi động được một lần, chúng ta còn phải chờ thêm vài ngày nữa.
Quách Tổ Hoành có chút nghi ngờ liếc nhìn Vũ La một cái, thấy Vũ La đang nhìn mình chăm chú. lập tức nở một nụ cười tỏ vẻ tin tưởng:
– Được rồi, chúng ta ở lại đây chờ vài ngày, nhân tiện làm quen địa hình xung quanh, tìm hiểu tình huống rõ ràng.
Đêm xuốn, Vũ La hạ một đạo cấm chế trước cửa động của mình, trở vào trong động, đang định dùng yêu bài Ám Vệ liên hệ với Chu Thanh Giang. Nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng, bèn điểm vào không trung một cái, vô số linh văn màu vàng nhạt xuất hiện, bám vào vách động, ngay cả cửa động cũng có một tầng kim quang ngăn cách.
Vũ La bất đắc dĩ lắc đầu, đáng tiếc Phù cổ đã ở lại Đông Thổ, bằng không mình chỉ cần thả Phù Cổ ra trinh sát Quách Tổ Hoành một phen, không cần biết y có âm mưu quỷ kế gì, cũng phải bại lộ ra hết thày.
Vũ La rót linh nguyên vào yêu bài, hiển nhiên Chu Thanh Giang đang chờ hắn. lập tức hồi đáp.
– Các ngươi đến nơi rồi ư?
Chu Thanh Giang hết sức quan tâm nhiệm vụ lần này, giọng lão lộ vẻ gấp gáp.
– Đã tới vào chiều nay.
– Tình huống thế nào?
Vũ La kể lại đại khái tình huống, sau đó cho Chu Thanh Giang biết chuyện có khả năng không đủ Niếp Không Thủy Ngân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!