Tiên Tuyệt
Chương 302: Đồ đằng thần thú, bán mộc thần lực (hạ)
Vũ La nhìn thoáng qua Kỳ Thắng. Nếu muốn gia nhập Mộc Thần Trủng, dù sao cũng phải xuất ra chút chân tài thực học mới được.
Hắn cũng không thích khoe khoang trước mặt người khác, nhưng lúc này cũng không thể không làm như vậy.
Vũ La gia trì lực lượng Thiên Phủ Chi Quốc, mượn linh lực của Bích Ngọc Đằng rót vào cơ thể của quạ đen A Hắc. Linh nguyên vừa chuyển, lập tức phân bố kinh mạch trên cơ thể quạ đen A Hắc hiện rõ ràng. Hắn tìm mấy huyệt đạo mấu chốt rót linh khí của Bích Ngọc Đằng vào những huyệt đạo này, tốc độ hấp thu độc tố lập tức gia tăng gấp mấy lần.
Đây là chỗ dựa của Vũ La. hắn cảm thấy có thể cứu được quạ đen A Hắc trong vòng mấy canh giờ chính là nghĩ tới điểm này. Phương pháp giải độc của Vũ La khác với người thường, bọn Kỳ Thắng không thể nào ngờ được, đương nhiên sẽ không tin Vũ La có thể cứu sống quạ đen A Hắc trong thời gian ngắn như vậy.
Đám chiến sĩ xung quanh cũng khuyên bảo Kỳ Hằng rời đi, xung quanh vô cùng ồn ào huyên náo. Bỗng nhiên Cung Thập Nhị cảm giác được chuyện gì, nối giận gầm lên một tiếng:
– Tất cả đừng ồn nữa.
Y nhìn chằm chằm quạ đen A Hắc, lặng lẽ cảm nhận.
Yêu tộc cũng rất nhạy cảm với khí tức sinh mệnh, độc tố trong cơ thể quạ đen A Hắc bị hấp thu từng chút một. khí tức sinh mệnh của nó dần dần trở nên mạnh mẽ hơn. đám Yêu tộc xung quanh đều có thể cảm nhận được.
Không biết là ai ngạc nhiên nói một câu:
– ủa, tốc độ khôi phục thật nhanh, cứ theo tốc độ như vậy, nói không chừng có thể thật sự giải hết độc trong vài canh giờ…
Đám Yêu tộc vô cùng hưng phấn:
– Thật thần kỳ, không biết y làm thế nào…
Kỳ Hằng cũng chỉ cười mỉm. không nói nửa lời.
Kỳ Thắng đứng bên cạnh, sắc mặt tái xanh vì tức tối.
– Nói như vậy, chẳng phải là Vũ tiên sinh còn lợi hại hơn cả thánh thủ giải độc xuất sắc nhất của Đông Thổ hay sao?
Kỳ Thắng hừ lạnh một tiếng:
– vẫn chưa giải độc xong, chưa đến cuối cùng, ai biết thế nào?
Đám Yêu tộc mờ to hai mắt nhìn chăm chú. khí tức tử vong trên người quạ đen A Hắc dần dần tiêu tan. Đám lông trên người nó vốn vì trúng độc trở nên ảm đạm không ánh sáng, cũng đã dần dần sáng lên một tầng hào quang mờ mờ.
Cung Thập Nhị nhìn quạ đen A Hắc chằm chằm, đôi đồng tử vốn đầy tử khí mờ đục, sau khi độc tố xám xịt chậm rãi tan đi, một lần nữa toát ra hào quang sáng chói. Cung Thập Nhị hết sức vui mừng, khóe mắt không nhịn được ứa nước mất ra, miệng thì thào lẩm bẩm:
– A Hắc… A Hắc, ngươi sống lại rồi… tốt quá… thật là tốt quá…
Chu Nghiên và Dịch Long vẫn theo bên cạnh không dám nói lời nào, hiện tại có chút kinh hãi, không ngờ Vũ La lại có thủ đoạn bậc này.
Bất cứ là Chu Nghiên hay Dịch Long, trước khi lên đường đều đã điều tra tỉ mỉ về Vũ La. tự nhận mình đã hiểu Vũ La rõ ràng. Nhưng không ai biết Vũ La có thể dùng độc.
Chuyện Vũ La luyện chế linh phù giải độc ở Đương Dương thành, thật ra hai người cũng biết. Hiện tại bọn họ mới hiểu ra, chẳng trách lúc ấy Vũ La như có thần trợ giúp, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể luyện chế linh phù giải độc, thì ra bản thân hắn là cao thủ dùng độc.
Trong khoảng thời gian như vậy có thể hạ độc một quái vật khổng lồ như quạ đen A Hắc, lại có thể giải độc cho nó nhanh như vậy, đây cũng không phải là chuyện mà cao thủ dùng độc thông thường có thể làm được. Theo Chu Nghiên biết, đừng nói là Trung Châu, cho dù là ở Nam Hoang, có thể làm được như vậy cũng chỉ có không quá năm người.
Vốn Chu Nghiên cảm thấy Vũ La không xứng với muội muội mình, cho nên không có thái độ hữu hào với hắn.
Hiện tại nhớ lại một chút, nàng mới cảm thấy thúc phụ Chu Thanh Giang của mình quả là đa mưu túc trí, đã lung lạc lôi kéo hắn tới Chu gia trước khi người khác biết được chỗ bất phàm của hắn.
Dường như chỉ có người này mới xứng với muội muội mình.
Không bao lâu sau, mặt trời đã lận, chợt nghe một tiếng quạ kêu đinh tai nhức óc, đám Yêu tộc Mộc Thần Trủng lập tức lui về phía sau, thân quạ đen A Hắc khẽ động, gắng gượng đứng lên.
Một quái vật lớn như vậy động đậy, thanh thế quả thật khiến cho người ta sợ hãi. Tuy rằng còn yếu vì mới vừa giải độc, nhưng không phải Yêu tộc bình thường có thể ngăn cản, đám Yêu tộc Mộc Thần Trủng lui lại là chuyện đương nhiên.
– Một canh giờ rưỡi!
Có Yêu tộc nhớ thời gian Vũ La giải độc.
Mọi người đều biết Vũ La có thể giải độc trong thời gian dự định, nhưng không ngờ lại sớm như vậy, chỉ mất một canh giờ rưỡi đã cứu tinh quạ đen A Hắc.
Cung Thập Nhị không nói hai lời, quỳ sụp xuống dập đầu với Vũ La ba cái bình bịch, sau đó đứng dậy nhảy vọt tới bên cạnh A Hắc, vọt lên đầu nó. Một người một quạ dùng đầu cọ cọ với nhau vô cùng thân thiết, chỉ là độ lớn hai bên chênh lệch quá xa.
– Tốc độ như vậy phải chăng là đệ nhất Đông Thổ?
– Chắc chắn là đệ nhất Đông Thổ, không thành vấn đề.
Đám Yêu tộc xung quanh nhìn Vũ La với vẻ sùng bái, chỉ có sắc mặt Kỳ Thắng hết sức âm trầm.
Lúc xung quanh còn đang bàn tán, Kỳ Nguyên hừ lạnh một tiếng, răn dạy thủ hạ:
– Đám ngu xuẩn các ngươi có nhìn ra chưa. Vũ La tiên sinh vận dụng lực của Thiên Niên Lão Đằng, chính là Bán Mộc Thần Lực chân chính.
Đám Yêu tộc xung quanh nghe vậy chấn động, ngoại trừ đám Yêu tộc lúc trước đi theo Kỳ Nguyên, tận mất nhìn thấy Vũ La ra tay đà thương quạ đen A Hắc này ra, đám Yêu tộc còn lại đều kinh ngạc vô cùng. Đám Yêu tộc này từ lúc sinh ra cho tới bây giờ vẫn chưa được nhìn thấy Bán Mộc Thần Lực, nhờ có Kỳ Nguyên nhắc nhở, lúc này mới có phản ứng.
– Bán Mộc Thần Lực, ôi, thật là Bán Mộc Thần Lực sao? Tổ tiên linh thiêng, Bán Mộc Thần Lực lại xuất hiện trên đại địa Đông Thổ!
Đám Yêu tộc vô cùng kích động, Kỳ Nguyên lạnh lùng liếc nhìn Kỳ Thắng một cái, sắc mặt của Kỳ Thắng càng thêm khó coi, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
– Bán Mộc Thần Lực thật sao, vì sao ta không thấy gì cả?
Vũ La vận dụng linh lực của Bích Ngọc Đằng, nhưng hắn không làm cho bản thể Bích Ngọc Đằng xuất hiện.
Kỳ Thắng nói như vậy, có một số Yêu tộc cũng bắt đầu nghi ngờ, Dù sao mọi người cũng chưa từng thấy qua Bán Mộc Thần Lực, không ai biết nó thế nào. Không hề vận dụng bản thể dây leo, bụi rậm lại có thể ứng phó với địch, chuyện này có vẻ không thật.
Kỳ Thắng hừ lạnh một tiếng, xoay người nói với Kỳ Hằng:
– Tế Ti Đại nhân, chúng ta có thể về chưa?
– Phập!
Một chiếc lông chim màu đen giống như mũi tên nhọn thình lình bắn tới, cắm phập xuống đất. Nơi lông chim đi qua để lại một luồng khió trắng, lướt qua thân thể hai tên Yêu tộc, khiến cho máu tươi phun ra như suối. Hai Yêu tộc này không kịp kêu lên một tiếng nào, đã ngã lăn ra đất.
Mọi người biến sắc, nhưng Kỳ Nguyên tỏ ra mừng rỡ, quát to một tiếng điên cuồng:
– Bọn nhãi nhép Dạ Vũ Thần Trủng kia, hãy nếm thử Thảo Thần Lực của Kỳ Nguyên gia gia. giết!
Trong vài dặm thảo nguyên, cỏ cây dựng đứng lên như trường đao.
Một cỗ âm ba kỳ quái mà nặng nề bắt đầu khuếch tán. Lần này sắc mặt của Kỳ Hằng và Cung Thập Nhị chợt biến, cả hai đồng thanh kêu lên:
– Cốt địch của Cung Động!
Cung Thập Nhị biết người này, bởi vì y vốn là người của Dạ Vũ Thần Trủng, cho nên hiểu rõ. Kỳ Hằng sống đã rất lâu, cũng biết không ít chuyện bí mật.
– Cung Động là ai?
Kỳ Thắng ngơ ngác hỏi, chợt Kỳ Nguyên đứng cách y không xa sắc mặt bừng đỏ lên như say rượu. Mà thanh âm quỳ dị trầm thấp kia đột nhiên vút cao lên, trở nên vô cùng sắc nhọn.
Tất cả chiến sĩ Mộc Thần Trủng ôm tai ngã xuống, cỏ cây trong phạm vi vài dặm bị khống chế lập tức nổ tan tành, bay là tả đầy trời. Thanh âm cốt địch kia bỗng nhiên lại trở nên trầm thấp, không trung tràn ngập một luồng khí nóng, những mảnh cỏ cây vụn tung bay hoàn toàn bị thiêu thành tro tàn.
Sâu trong bóng tối của hoang nguyên chậm rãi xuất hiện một tên trung niên Yêu tộc dáng người tầm thước, hai mắt nhắm nghiền, thân khoác áo đen. miệng ngậm một thanh cốt địch dài khoảng một sang tay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!