Tiên Tuyệt
Chương 304: Áp chế kẻ địch (trung)
Kỳ Nguyên cũng lẩn trong đám đông, lòng vui sướng thầm nghĩ. quả nhiên mình không có nhìn lầm Vũ La. Vũ La chẳng những có thể vận dụng Bán Mộc Thần Lực, còn có thể sử dụng Mộc Thần Lực thật sự, Mộc Thần Trủng đã có hy vọng.
Kỳ Hằng mỉm cười ngồi trên cỏ, nhìn mọi người đang vô cùng hưng phấn, không nhịn được khẽ sờ cằm. Lão quay sang, chỉ thấy sắc mặt Kỳ Thắng hết sức âm trầm đứng một bên, cũng chỉ có thể buông tiếng than dài.
Chu Nghiên cùng Dịch Long cũng là nhân vật không đơn giản, hai người đã nhìn ra Bồng Kinh Thần Mộc bất phàm, nhưng không biết lai lịch của loại Thần Mộc trân quý này.
Dịch Long ôm một bụng nghi vấn, quyết định sau khi trở về sẽ hỏi sư tôn Đại nhân xem thử. ra loại cây này là cây gì, sau khi ngưng tụ năng lượng lại có thể đánh bại một tên Yêu tộc không kém gì một Đại Năng.
Thật ra bản thân Vũ La cũng hết sức bất ngờ. Ban đầu hắn lấy được Thiên Phủ Chi Quốc cũng từng sử dụng thủ đoạn chiến đấu này, dùng Thiên Phủ Chi Quốc gia trì cho bản thân, mượn lực lượng rừng Bồng Kinh Thần Mộc đối địch, lúc ấy hắn không có nhiều thủ đoạn đối phó với địch.
Nhưng sau hắn có được Bách Vạn Nhân Đồ cùng thần kiếm Thiên Tinh, có được nhiều thủ đoạn hơn. cho nên cũng không vận dụng Thiên Phủ Chi Quốc trong chiến đấu.
Bất kể là rừng Bồng Kinh Thần Mộc hay rừng ngọc trúc, hoặc Bích Ngọc Đằng, chỉ cần tổn thương một thứ, Vũ La cũng đã hết sức đau lòng. Bởi vậy cho nên có được thủ đoạn khác, tự nhiên hắn không sử dụng Thiên Phủ Chi Quốc chiến đấu nữa.
Nhưng không ngờ rừng Bồng Kinh Thần Mộc này ẩn chứa lực lượng hùng mạnh tới mức này, có thể đánh bại một cao thủ Đại Năng.
Trong lúc mọi người còn đang reo mừng, Cung Thập Nhị có vẻ hơi xấu hổ, đi tới bên cạnh Kỳ Hằng hỏi:
– Các người chuẩn bị an bài ta thế nào?
Kỳ Hằng nhìn y một cái, không trả lời thẳng:
– Ta phải trở về bẩm báo Đại Tế Ti.
Mọi người ầm ầm một trận, rốt cục Kỳ Hằng không thể không cao giọng kêu gọi:
– Được rồi, mọi việc đã xong, chúng ta phải trở về.
Lúc này mọi người mới buông Vũ La xuống, cung kính thi lễ:
– Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh.
Đám chiến sĩ Yêu tộc vây Kỳ Hằng và Vũ La vào giữa, trở về Mộc Thần Trủng. Kỳ Nguyên đi trước mờ đường, Kỳ Thắng đi cuối cùng đoạn hậu.
Cung Thập Nhị đi tới bên cạnh A Hắc, con quạ đen này nhìn thấy người Mộc Thần Trủng đã đi rồi bèn kêu lên vài tiếng, ra ý bảo Cung Thập Nhị cũng nên trở về. Đôi mắt Cung Thập
Nhị lại ươn ướt. thân thiết vuốt ve bộ lông cứng như sất của A Hắc, trong lòng đau khổ vô cùng:
– A Hắc, ta đã nói trước với bọn họ, phải theo bọn họ trở về…
A Hắc đã thông linh, kinh ngạc nhìn Cung Thập Nhị, bỗng nhiên giận dữ vung cánh loạn xạ, trong miệng không ngừng kêu lên oa oa, dường như trách cứ Cung Thập Nhị vì sao lại phản bội tín ngưỡng của mình.
Cung Thập Nhị lòng đau như cất, nước mất đã chảy dài:
– Nhưng nếu ta không đáp ứng, bọn họ sẽ không cứu ngươi…
A Hắc tức tối kêu lên một tiếng kỳ quái, thình lình quét cánh khiến cho Cung Thập Nhị ngã lăn ra, bay lên không tức giận vô cùng, không quay đầu lại bay về phía Dạ Vũ Thần Trủng.
Cung Thập Nhị nhìn theo bóng nó dần khuất giữa trời đêm, rốt cuộc nhịn không được khóc không thành tiếng.
Kỳ Thắng tiến lên bẩm báo với Kỳ Hằng:
– Tế Ti Đại nhân, để cho súc sinh kia bay trở về sẽ vô cùng bất lợi cho Mộc Thần Trủng chúng ta. Chi bằng thừa cơ nó vừa giải độc, còn đang suy yếu…
Kỳ Hằng tỏ ra hết sức ung dung tự tại:
– Không cần.
– Đại nhân…
Kỳ Thắng còn muốn nói, Kỳ Hằng đã giơ ngón tay ra đếm:
– Một. hai, ba, bốn…
Kỳ Hằng còn chưa đếm tới năm. chợt nghe trên trời có tiếng xé gió rất lớn, A Hắc lại quay trở về. Cung Thập Nhị vui mừng quá đỗi, lau nước mất xông lên ôm chầm lấy nó, kêu lên luôn miệng:
– A Hắc, A Hắc, ta biết ngươi sẽ không bỏ ta lại một mình…
Kỳ Thắng không nói gì nữa, chi im lặng nhìn Kỳ Hằng. Tế Ti Đại nhân không hề có ý khoe khoang, chi vung tay lên:
-Đi.
Lúc trở lại Mộc Thần Trủng, trời đã sáng rõ, Kỳ Hằng dẫn theo Cung Thập Nhị đi gặp Đại Tế Ti. Hiện tại thân phận Vũ La vẫn là người ngoài, không tiện can thiệp vào việc này, cho nên nói với Kỳ Hằng rằng mình phải đi về nghỉ ngơi, Kỳ Hằng mỉm cười, tiễn bước hắn.
Đến chỗ ở của ba người, Chu Nghiên không trở về phòng mình, mà theo Vũ La vào phòng hắn. Vừa vào cửa, Chu Nghiên đã đi thẳng vào vấn đề hỏi:
– Rốt cục ngươi còn chuyện gì giấu ta?
Vũ La khẽ cau mày, chị vợ hỏi muội phu câu này, có cảm giác hơi kỳ quái.
Chu Nghiên cũng không phải là kẻ ngốc, vừa thấy sắc mặt Vũ La khẽ biến lập tức hiểu ra, gương mặt lạnh lùng của nàng cũng hơi đỏ:
– Ngoại trừ Thiên Niên Lão Đằng cùng rừng cây kia ra, ngươi còn có thủ đoạn gì có thể sử dụng ở Đông Thổ? Ta phải biết ngươi có còn con bài tẩy nào không, vạn nhất tình huống khán cấp mới dễ dàng quyết định có nên động thủ hay không.
Vũ La nghĩ nghĩ một chút, sau đó mới nói:
– Còn có một chiêu, bất quá có lẽ uy lực kém rừng cây.
Chu Nghiên gật gật đầu. cô nam quả nữ ở chung một phòng quả thật bất tiện, nàng cảm thấy không được tự nhiên, không đợi Vũ La lên tiếng đuổi đã tự động xoay người rời đi.
Vũ La nói còn một chiêu so ra uy lực kém rừng cây, trong lòng Chu Nghiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nếu hắn còn một chiêu còn hùng mạnh hơn cả rừng cây có thể đánh bại Đại Năng, Chu Nghiên cảm thấy mình khổ tu bao nhiêu năm qua mới đạt tới mức này, hẳn nên đâm đầu vào tường chết đi cho rành.
Kỳ Hằng dẫn Cung Thập Nhị đi gặp Đại Tế Ti, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Cung Thập Nhị, Kỳ Nguyên và Kỳ Thắng một trái một phải kề sát phía sau y. Cung Thập Nhị cũng tỏ ra ngoan ngoãn. cũng hiểu người ta không tin mình như vậy là chuyện bình thường, không có gì đáng trách.
Đại Tế Ti chi hỏi hai câu đơn giản, sau đó lập tức sắp xếp cho Cung Thập Nhị ở một thạch động yên tĩnh bên ngoài.
Sau khi đuổi Kỳ Thắng và Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị đi, Đại Tế Ti mới hỏi Kỳ Hằng:
– Thế nào rồi?
Mãi tới lúc này, Kỳ Hằng mới thu lại nụ cười vĩnh cửu trên môi lão, hít sâu một hơi khí lạnh, nghiêm nghị nói:
– Thật sự hùng mạnh!
-ủa?
Đại Tế Ti liền cảm thấy hứng thú:
– Nói mau đi.
Kỳ Hằng kể lại mọi chuyện xảy ra một lượt, sau đó mới nói:
– Ban đầu ta còn tự cho là mình cao minh, từ thương thế A Hắc mà phán đoán, chắc chắn Vũ La không chỉ đạt tới cảnh giới Bán Mộc Thần Lực mà thôi, e rằng đã đạt tới bước đầu
cảnh giới Mộc Thần Lực. Không ngờ người ta có thể vận dụng cảnh giới Mộc Thần Lực cao cấp, ngay cả tên khốn Cung Động cũng không phải là đối thủ của hắn.
Đại Tế Ti cũng biến sắc:
– Thật sự lợi hại vậy ư?
Kỳ Hằng hưng phấn gật đầu:
– Nếu như có hắn. sắp sửa bắt đầu tỷ võ cổ Địa Liệp Long, chúng ta cũng có thể tranh một lần.
Trong mắt Đại Tế Ti sáng rực tinh quang:
– Có thể đạt tới trình độ này sao?
– Ngài không tin ánh mắt của ta ư?
Kỳ Hằng hỏi lại.
Đại Tế Ti có hơi nghi hoặc:
– Đương nhiên ta không nghi ngờ, nhưng ngươi nói người này có thể tham gia tỷ võ cổ Địa Liệp Long, chuyện này không khỏi hơi khoa trương.
Kỳ Hằng khoát tay:
– Vừa rồi ta nói chưa rõ ràng, Vũ La vận dụng Thảo Mộc Thần Lực toàn là tự thân xuất phát.
Đại Tế Ti lại biến sắc:
– Tự thân xuất phát ư? Không có mượn dùng lực lượng bên ngoài sao?
– Không sai, cho nên ta đoán rằng hắn đã đạt tới cảnh giới dung nạp cây cỏ vào trong cơ thể.
Tinh thông thảo mộc, tuy rằng khống chế thần lực hết sức hùng mạnh, nhưng xét về cảnh giới cũng không cao. Bởi vì bạn không có khả năng vĩnh viễn đứng ở thảo nguyên hoặc là trong rừng cây, nếu bạn gặp phải địch nhân trên sa mạc thì sao?
Cho nên Yêu tộc Thảo Mộc nhất mạch cũng có một ít pháp môn giải quyết chuyện này, cho hạt giống vào trong cơ thể chính là một trong số đó. Thân thể hòa hợp của thiên địa thành một thể, hạt giống sinh trưởng trong cơ thể mình.
Mà theo biểu hiện trước mắt của Vũ La. tối thiểu đã có thể dung nạp Thiên Niên Lão Đằng và rừng cây vào trong cơ thể.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!