Tiên Tuyệt - Chương 862-2: Đại kết cục (Hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Tiên Tuyệt


Chương 862-2: Đại kết cục (Hạ)


Hướng Cuồng Ngôn vừa thuần thục vặt lông Bách Thiệt Hoàng Oanh để nướng, vừa nói:

– Ngươi nói thật là đúng, không hổ là Bách Điểu Tiên Tôn nha, loại Bách Thiệt Hoàng Oanh này, ta thật đúng là chưa từng thấy qua nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, ăn vào thực sự là làm ta nhịn không được nha. Đồ tốt như vậy không lấy làm đồ ăn, mà muốn tu luyện Oanh Âm Thiên La Trận Võng gì đó, thật sự là quá lãng phí rồi.

Lư Niệm Vũ cũng ăn rất nhanh, bên mép dính đầy mơ:

– Hắn luyện chế trận võng bỏ đi kia là vì phòng bị ngươi chứ gì? Ngươi không đi tìm hắn gây phiền phức đã không tồi rồi, hắn còn dám tới hưng sư vấn tội vì mấy con Bách Thiệt Hoàng Oanh?

Vũ La bất đắc dĩ, ân cần khuyến thiện:

– Các ngươi không thể ỷ thế hiếp người, như vậy không tốt.

Hướng Cuồng Ngôn trừng mắt:

– Vậy ngươi đừng ăn.

Vũ La một tay đoạt lấy tất cả sáu con Bách Thiệt Hoàng Oanh vừa nướng xong:

– Dựa vào cái gì? Ta đã gánh giúp ác danh cho các ngươi rồi, không ăn chẳng phải là lỗ vốn sao.

Trong tay Vũ La đã nắm giữ bảy Tinh Vực, đây còn là bởi vì lòng tranh cường háo thắng của hắn đã có chút phải nhạt rồi, thân hữu dưới hạ giới trên cơ bản đều lên đây hết, hắn cũng không cần lo lắng nữa.

Mấy Tiên Tôn còn lại, người người cảm thấy bất an, Bách Điểu Tiên Tôn chính là một trong số đó.

Để chống lại Vũ La, Bách Điểu Tiên Tôn đã phí rất nhiều tâm tư, tìm được một trận pháp thượng cổ theo đường tắt: Oanh Âm Thiên La Trận Võng, tân tân khổ khổ mới bồi dưỡng được một đám Bách Thiệt Hoàng Oanh. Kết quả trận võng còn chưa bắt đầu tu luyện đã bị Hướng Cuồng Ngôn bắt trộm Bách Thiệt Hoàng Oanh quan trọng nhất nướng ăn.

Vũ La vừa ăn, vừa răn dạy đám người Hướng Cuồng Ngôn:

– Các ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta phải lấy đức phục người…

– Nhớ kỹ nhớ kỹ.

Vu Thiên Thọ gật đầu liên tục:

– Lấy đức phục người, trước phải giảng đạo lý, giảng đạo lý không thông, chúng ta lại động thủ.

Vũ La mỉm cười, bận bịu với đại nghiệp ăn uống, giơ ngón tay cái bóng nhẫy lên:

– Ngon thật.

Thanh âm của Tổ Thiên Thu vang lên bên ngoài viện tử:

– Tiên sinh, hai vị lão tiền bối của Tiên Long nhất tộc tới…

Viện tử này không có cửa, nếu như bọn Vũ La đã chui vào trong viện tử này, Tổ Thiên Thu lập tức hiểu được tốt nhất mình không nên vào quấy rầy, lại càng không hổ đồ xông vào.

Hôm nay người bình thường thấy Vũ La đều phải tam khấu cửu bái, hô bệ hạ, chỉ có đám người cũ như Tổ Thiên Thu vẫn dùng “tiên sinh” để xưng hô Vũ La, nếu như bọn họ đổi cách xưng hô khác, Vũ La ngược lại không quen.

Nghe nói có người tới, Vũ La vội vàng lau sạch tay:

– Tới rồi.

Vũ La đi ra ngoài, thật xa đã nhìn thấy hai vị lão nhân như hình với bóng không rời. Vũ La tiến lên một bước khom người cúi đầu:

– Hai vị lão thúc, đã lâu không gặp.

Hai con Bệ Ngạn cười ha hả, con bên trái vuốt râu, con bên phải trợn mắt nhăn mày.

– Tên Ngao Lạc kia gần đây làm tốt các hạng sự vụ, chúng ta không có chuyện gì bèn chuồn ra đi dạo một vòng.

Con bên trái không ngừng khịt mũi:

– Hình như có mùi thơm nha…

Vũ La giơ ngón tay lên:

– Suỵt, có thức ăn, đừng lộ ra, đi theo ta, sói nhiều thịt ít, không đủ chia…

Hai con Bệ Ngạn cùng nhau gật đầu không cần lễ tiết, vô cùng “cảnh giác” nhìn xung quanh Vũ La. Vũ La ngoắc tay một cái, ba tên tham ăn lại đi vào trong viện tử kia.

Ngao Lạc chính là Khô cốt Thần Long trong Thần Hoang Hải kia, sau khi đến Tiên giới dựng lại tiên thể.

Vũ La giết Ngao Tốn, khuất phục Tiên Long nhất tộc. Dưới sự ủng hộ của hắn, Ngao Lạc thân có Thiên Hạ Đệ Nhất Đao Phù Ngục Đoạn Càn Khôn đã trở thành tộc trưởng mới của Tiên Long nhất tộc.

Hai con Bệ Ngạn lại trở thành trưởng lão mới.

Khi Vũ La cực khổ nhất đã chịu ân huệ cực lớn của hai pho tượng Bệ Ngạn này. Cho dù hiện tại đã trở thành đệ nhất Tiên Tôn của Cửu Giới Tinh Hà cũng không dám quên, thấy hai người vẫn hành lễ như trước.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân rống lên một tiếng, cuối cùng cũng chui ra:

– Hai người các ngươi đãi ngộ thật tốt, vừa tới đã được ăn ngon, tiểu tử này sống chết áp chế không cho ta đi ra…

Hai con Bệ Ngạn cười ha ha, Vũ La bất đắc dĩ khoát tay:

– Được, được, cùng đi cùng đi!

Mấy thập niên này, Vũ La đã tìm đủ Cửu Đại Kỳ Lân trong Kỳ Lân Tý, chẳng qua chỉ có Địa Hỏa Kim Kỳ Lân chính là nhục thân và sinh hồn đều còn. Kỳ Lân Tý này trên thực tê đã là Nhất phẩm Thiên Mệnh Thần Phù rồi, chỉ là bên trên có quá nhiều Thần Phù hùng mạnh đè ép, nó không có biện pháp tiến giai đến Nhị phẩm Thần Tướng mà thôi.

Một ổ Bách Thiệt Hoàng Oanh này của Bách Điểu Tiên Tôn số lượng rất nhiều, có chừng mấy trăm con, nhưng sau khi Vũ La dẫn theo hai vị thúc thúc và Địa Hỏa Kim Kỳ Lân chạy đến không ngờ chỉ còn lại một chút.

Tự nhiên lại là một phen gió cuốn mây tan, tiện thể thưởng thức Vu Thiên Thọ và Lương Mạt Vũ thỉnh thoảng tranh cãi với nhau.

Hướng Cuồng Ngôn bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, nói với Vũ La:

– Đúng rồi, người phía dưới truyền tới tin tức, vật của ngươi lưu lại dưới Niên Luân Mộ Địa, bị người đoạt được rồi.

Dưới Đông Thổ Niên Luân Mộ Địa, những con rối của Vũ La vốn dự định làm một đạo kỳ binh, về sau cảnh giới càng ngày càng cao cho nên chưa dùng tới, sau khi đến Tiên giới lại càng không cần.

Hắn cũng không có nói cho người khác, giống như khối Thiên Sinh Thần Ngọc kia, để lại ở đó xem ai hữu duyên có thể đoạt được.

Vị tiền bối có thể lưu lại những thứ này bên dưới Niên Luân Mộ Địa năm xưa, hẳn cũng có cùng suy nghĩ với Vũ La.

Trên cơ bản mọi người ở hạ giới đều đã lên đây, có Vũ La ở trên này tiếp ứng, bọn Chu Thanh Giang phi thăng hữu kinh vô hiểm. Như vậy đối bọn họ là tốt hay xấu, Vũ La cũng không biết. Nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn người thân phiêu lưu mạo hiếm lớn đến như vậy, Vũ La tuyệt đối không làm được.

Buổi thịnh yến này thấm đầy nước mắt của Bách Điểu Tiên Tôn, Vũ La ăn được một nửa, nhìn sắc trời, vội vã nốc một ngụm rượu:

– Ta đi trước.

Sau đó đã không thấy tăm hơi hắn đâu.

Dường như mọi người đã quen với chuyện này, mạnh ai nấy tiếp tục ăn uống, duy chỉ có hai con Bệ Ngạn không hiểu gì cả.

Bên trong tẩm cung, một tia nắng chiều chiếu vào. Nửa thân trên Tả Sư Dạ Vũ khoác một chiếc mền gấm, một thân da thịt trắng như tuyết mập mờ ẩn hiện sau lớp màn lụa mỏng. Vũ La mở mắt ra, cử động một chút. Dường như Tả Sư Dạ Vũ vẫn còn đang ngái ngủ, rúc đâu vào lòng Vũ La, ôm chặt lấy hắn.

Vũ La ngắm Tả Sư Dạ Vũ đang ngủ say sưa, gương mặt ngây thơ vô kể, không khỏi nở một nụ cười.

Tả Sư Dạ Vũ nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn hắn, đột ngột cười nói:

– Ngươi thật là lãng mạn, tối hôm qua cũng nhớ mang về cho ta một con chim nướng.

Vũ La kêu lên:

– Món đó rất ngon, ta phải mất rất nhiều sức lực mới cướp được trong tay tên nghịch đồ Vu Thiên Thọ.

Tả Sư Dạ Vũ cất tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, dáng vóc ngạo nhân hoàn toàn hiện ra trước mặt Vũ La. Vũ La nuốt nước bọt đánh ực, thò tay ra, Tả Sư Dạ Vũ lập tức gạt bàn tay hư hỏng của hắn:

– Được rồi, hôm nay người ta còn có công vụ xử lý, phải nhanh chóng chạy trở về.

Vũ La lại nằm trở lại, hai tay gối lên sau đầu, thưởng thức Tả Sư Dạ Vũ mặc y phục.

– E rằng toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà cũng không có ai nghĩ đến, Ngọc Sát Ma Tôn đã khống chế tám Ma Vực và Nam Hoang Tiên Tôn đã khống chế bảy Tiên Vực lại ở cùng một chỗ với nhau. Bọn họ cho rằng sau khi chúng ta nhất thống Ma Vực và Tiên Vực, nhất định sẽ có một hồi đại chiến kinh thiên.

Tả Sư Dạ Vũ cũng cười, cúi xuống để một ngón tay lên môi Vũ La:

– Không phải như vậy là tốt nhất hay sao?

Làn gió thơm tiêu tán, hương thơm trận trận, bóng dáng Tả Sư Dạ Vũ biến mất không thấy.

Gần như là cùng lúc, bên ngoài tẩm cung vang lên một tràng tiếng bước chân, giọng Triệu Hiểu Hiểu vẫn băng lãnh như trước:

– Tiên sinh, Ngự Bộ Tiên Hậu và Minh Tú Tiên Phi đều đang chờ ngài.

Vũ La nhảy dựng lên.

Lúc hắn tỏ ra ung dung tự tại xuất hiện trước mặt Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn, chợt cảm thấy ánh mắt của hai nàng có vẻ khác thường.

Cốc Mục Thanh vẫn tư thế oai hùng hiên ngang, nếu thay đổi nam trang, nói với mọi người nàng chính là nhất phương Tiên Tôn, đại đa số mọi người sẽ tin tưởng. Nàng chỉ liếc nhìn Vũ La một cái, không nói nửa lời, nhẹ nhàng nâng chén rượu lên, để lên môi đỏ thắm nhấp một ngụm.

Cốc Mục Thanh hơi nhướng mày, buông nhẹ một câu:

– Vẫn nên điều độ là hơn…

Vũ La suýt chút nữa phun ra một ngụm nước bọt.

Chu Cẩn cười khanh khách không ngừng, ôm bụng vỗ bàn, Vũ La thẹn quá hóa giận nói:

– A Cẩn, những lời này là ngươi dạy cho Mục Thanh đó sao? Hai người các ngươi, tối hôm nay không cho phép người nào đi cả!

Hắn giương nanh múa vuốt đánh về phía hai nàng, ba người đang vui đùa ầm ĩ, giọng Tổ Thiên Thu vang lên bên ngoài không đúng lúc chút nào:

– Tiên sinh, Ma Tử Câm tiểu thư tới…

Nhất thời gương mặt Vũ La trở nên đau khổ…

Trọn Bộ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN