Tiến Về Phía Nhau - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
194


Tiến Về Phía Nhau


Chương 11


Chu Nghi Ninh vén áo lên, trên làn da trắng muốt in rõ dấu tay. Cô đắc ý nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Quý Đông Dương, cảm thấy cực kỳ hả dạ.

Quý Đông Dương im lặng một chút rồi nói: “Xin lỗi, tôi không ngờ là sẽ như thế.”

Không ngờ cô gái này trông rất kiên cường nhưng cơ thể lại manh mai đến thế. Vết bầm trên người cô đúng là lỗi của anh.

Chu Nghi Ninh kinh ngạc, không ngờ tảng băng như anh mà cũng rất hiểu lễ nghĩa. Cô trêu anh: “Không ngờ cái gì?”

Quý Đông Dương đang tìm thuốc mỡ thì ngẩng đầu nhìn cô, “Không có gì.”

Chu Nghi Ninh bĩu môi. Anh giơ lọ thuốc ra trước mặt cô, hất cằm chỉ vào hông cô, “Tự bôi đi.”

Chu Nghi Ninh cười nhìn anh mà không nói gì.

Quý Đông Dương đứng lên, nhìn cô từ trên cao, “Sao, muốn tôi giúp à?”

Chu Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn anh rồi lấy chai thuốc mỡ y chang chai thuốc của anh từ trong túi xách ra cho anh xem, sau đó cúi đầu nhặt lấy đôi giày cao gót của mình. Dưới ánh đèn nhà, lúc này cô mới phát hiện gót giày bị gãy rồi.

Cô đứng lên, tiện tay vứt đôi giày vào thùng rác rồi nói với anh: “Tôi về đây, cảm ơn rượu thuốc của anh nhé.”

Quý Đông Dương nhìn thùng rác, đôi giày cao gót màu đen đang nằm yên ở đó.

Cô gái đó vẫn không nhờ giúp đỡ mà nhảy lò cò bằng một chân đi ra cửa, cái túi sau lưng cũng nhảy tưng tưng theo từng cú nhảy của cô.

Anh mím môi, sau đó tiến tới bế cô lên. Chu Nghi Ninh không hét lên như lúc nãy nữa mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, nói: “Thật ra anh cũng không đáng ghét lắm.”

Quý Đông Dương khẽ cười: “Như nhau thôi.”

Chu Nghi Ninh cúi đầu, không nhìn anh nữa.

Quý Đông Dương đặt cô ở trước cửa nhà cô rồi xoay người về nhà mình.

Chu Nghi Ninh vào nhà, xả nước nóng ra bồn, vắt chân lên thành bồn để tránh dính nước, ngâm mình khoảng nửa tiếng thì cô bôi thuốc mỡ lên eo mình, sau đó leo lên giường nằm.

Cô rất mệt, nhưng lại không ngủ được.

Nửa tiếng sau, cô bật dậy, đi tới tủ rượu lấy một chai rượu vang, nhìn dòng rượu từ từ chảy vào ly.

Cô nâng ly rượu trong tay nghĩ về chuyện tối nay. Thật ra, từ khi bị phát tán thông tin cá nhân lên mạng, cô đã biết sẽ có ngày hôm nay.

***

Sáng hôm sau, lúc Chu Nghi Ninh vừa mở cửa liền thấy Quý Đông Dương đứng ở cửa nhà đối diện.

Đây là lần đầu tiên Quý Đông Dương thấy cô không mang theo ba lô, anh như cười như không nhìn cô: “Rốt cuộc cô cũng ý thức được mang theo nhiều tiền rất nguy hiểm?”

Chu Nghi Ninh nhún vai: “Không phải, tại chân bị thương, sức chiến đấu suy giảm nên không mang theo túi được.”

Quý Đông Dương không biết phải nói gì với cô nữa. Anh nhìn cô một chút rồi chỉ chân cô: “Sao rồi?”

Hôm nay Chu Nghi Ninh mang giày đế bằng thấp, cô di chân dưới sàn, nói: “Rượu thuốc của anh tốt lắm, yên tâm đi, không ảnh hưởng đến tiến độ quay phim ngày hôm nay đâu.”

Cô đóng cửa lại, đi chậm về hướng thang máy.

Đây cũng là lần đầu tiên Quý Đông Dương đi sau cô, nhưng vì cô đi chậm quá nên chỉ một lát sau anh đã vượt lên trước.

Lúc Chu Nghi Ninh đi tới thang máy thì đúng lúc cửa thang máy mở ra, hai người lần lượt đi vào. Quý Đông Dương thấy cô bấm xuống tầng một thì biết hôm nay cô không đi xe.

Thang máy xuống tới tầng một, Chu Nghi Ninh đang định đi ra thì tay bị kéo lại.

Quý Đông Dương nói: “Hôm nay đi xe tôi đi.”

Chu Nghi Ninh ngoảnh đầu nhìn anh, “Không cần đâu, tôi đi xe anh dễ gây hiểu lầm lắm. Tôi không muốn lên trang nhất hôm nay đâu.”

Cô rút tay lại, đi ra thang máy.

Quý Đông Dương nhìn theo tấm lưng mảnh khảnh của cô. Bộ dạng chậm chạp, thiếu sức sống của cô làm anh cảm thấy cô rất cô độc, không hiểu sao điều đó khiến anh khó chịu.

A Minh lái xe chở Quý Đông Dương, nhìn thấy Chu Nghi Ninh đi chậm ở sát lề đường, anh ta ngoảnh đầu ra sau: “Đông ca, có cho cô ấy đi nhờ không?”

Quý Đông Dương nhắm mắt lại, giọng nói lãnh đạm: “Cô ấy không cần đâu.”

A Minh giảm tốc độ, hạ cửa sổ xe xuống, hét to với bên ngoài: “Cô Chu, có muốn đi nhờ không?”

Chu Nghi Ninh khoát tay với anh ta, tỏ ý không cần.

A Minh đành nói: “Vậy thì thôi.”

Lái xe đi, A Minh cảm thán, “Cô Chu chẳng giống người khác gì cả. Người khác thì chỉ mong sao được đi ngồi trên xe anh thôi, còn cô ấy thì lại chê.”

Quý Đông Dương nhìn bóng cô nhỏ dần trong gương chiếu hậu, lòng càng thêm khó chịu.

Chu Nghi Ninh bắt xe tới đoàn phim.

Cô đi cà nhắc về phía phòng hóa trang, Chu Du vừa được hóa trang xong đi ra khỏi phòng nghỉ riêng, thấy cô thì hỏi: “Chân em sao thế?”

Chu Nghi Ninh cười: “Không sao, chỉ trẹo chân một chút thôi.”

Chu Duy: “Có sao không?”

Chu Nghi Ninh lắc tay: “Không sao thật mà, chỉ không thể mang giày cao gót mấy ngày thôi.”

Chu Duy đảo mắt, sau đó tỏ ra ngạc nhiên như vừa phát hiện châu lục mới: “Í í í, hôm nay em không mang theo ba lô hả?”

Chu Nghi Ninh: “… Bộ lạ lắm hả?”

Chu Duy xòe hai tay, nhún vai: “Chị cứ tưởng không có ba lô thì em không sống nổi chứ.”

Chu Nghi Ninh: “…”

Buổi sáng chỉ quay những cảnh đơn giản. Sau ngày Ninh phi bị rơi xuống hồ, các phi tần khác lục tục kéo đến thăm nàng ta.

Chu Nghi Ninh không cần đi lại mà chỉ cần nằm trên giường thôi.

Hôm nay quay phim rất suôn sẻ, hầu như không có NG nên đạo diễn Từ nhìn cô thuận mắt hơn rất nhiều, vì thế cũng quan tâm tới chân cô.

Giờ ăn trưa, Chu Nghi Ninh, Chu Duy cùng mấy nữ diễn viên khác tụ tập trong phòng nghỉ, một người đột nhiên giơ điện thoại lên nói to: “Mẹ ơi! Ngầu chết mất!”

“Mọi người mau xem nè, trang nhất mục xã hội hôm nay là “Cô gái bắt cướp trên đường” nè. Phục ghê!”

Cô ấy giơ điện thoại ra cho mọi người cùng xem clip.

Chu Nghi Ninh nhìn thoáng qua rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Cô lên trang nhất rồi.

“Ai quay clip này thế? Quay gì mà chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Nhưng mấy đòn võ này đẹp ghê, chắc là học lâu rồi.”

“Võ gì thế nhỉ? Tớ cũng muốn học.”

“Taekwondo?”

“Hình như là võ cổ truyền.”

Chu Nghi Ninh vừa gặm đùi gà vừa cười: “Karate.”

Chu Duy quay sang nhìn cô: “Sao em biết?”

Vẻ mặt Chu Nghi Ninh vẫn như bình thường: “Nhìn là biết thôi.”

Trong một phòng nghỉ khác, A Minh cầm điện thoại chạy tới trước mặt Quý Đông Dương, “Trời đất ơi! Đông ca mau xem nè, đây có phải là cô Chu không? Là cô ấy đúng không? Tuy không thấy rõ mặt nhưng quần áo và túi xách giống y chang của cô Chu hôm qua.”

Quý Đông Dương vừa đeo bịt mắt chuẩn bị ngủ, lúc này phải kéo bịt mắt xuống, vẻ mặt hơi khó chịu.

A Minh đã bị đoạn clip về Chu Nghi Ninh đánh bại nên hoàn toàn, ngay từ đầu, luôn luôn không nhận ra Quý Đông Dương đã đeo bịt mắt, anh ta giơ điện thoại ra trước mặt Quý Đông Dương, “Anh xem nè, thì ra cô Chu lợi hại đến thế. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai mà tin nổi. Thảo nào tối qua cô ấy nói không dễ cướp túi của cô ấy.”

Quý Đông Dương xem đoạn clip dài năm phút không bỏ sót một giây nào.

Thực sự rất bất ngờ.

Nhưng chốc lát sau lại thấy như thế mới giống cô.

A Minh: “Võ gì đây nhỉ?”

Quý Đông Dương đeo bịt mắt lại, hai chân dang rộng ra, ngả đầu ra lưng ghế, “Karate.”

***

Chu Nghi Ninh quay xong lúc ba giờ chiều, cô bắt xe về nhà sớm để nghỉ ngơi.

Ngủ đến sáu giờ, cơn đói làm cô không ngủ nổi nữa, cô dựa vào đầu giường gọi thức ăn ngoài.

Kéo rèm cửa sổ lên thì phát hiện mặt đất ướt nhẹp.

Thức ăn đưa tới khá lâu.

Bảy giờ rưỡi, Chu Nghi Ninh xuống lầu lấy thức ăn, nhân viên giao hàng liên tục xin lỗi cô, Chu Nghi Ninh cười: “Không sao.”

Đứng ở tầng một chờ thang máy, cô giơ túi thức ăn lên mũi. Đói quá!

Cửa thang máy mở ra, Chu Nghi Ninh sửng sốt nhìn người đứng trong đó một chút mới đi vào, “Chào anh Dương.”

Dương Huân cũng cầm túi thức ăn, anh ta nhìn túi đồ trong tay Chu Nghi Ninh, cười nói: “Quán đó có ngon không?”

Chu Nghi Ninh gật đầu: “Dạ, đồ ăn quán này cũng ngon.”

Dương Huân: “À đúng rồi, nghe nói em bị trẹo chân, không sao chứ?”

Chu Nghi Ninh nhìn anh ta: “Sao anh biết?”

Dương Huân cười: “A Minh nói.”

Không những hay càm ràm mà còn nhiều chuyện nữa.

Chu Nghi Ninh nói: “Không sao.”

Vừa về đến nhà, còn chưa mở túi thức ăn ra thì Vạn Vi gọi điện: “Hôm qua em gặp cướp hả? Người trên báo là em đúng không?”

Lan truyền nhanh thật.

Chu Nghi Ninh thầm mắng A Minh, trả lời: “Vâng.”

Vạn Vi: “Em được đấy, còn chưa lên trang nhất báo giải trí mà đã lên trang nhất báo xã hội rồi. Mà sao trước đây em không nói cho chị biết em giỏi võ?”

Chu Nghi Ninh có dự cảm xấu: “Em thấy con gái biết tự bảo vệ bản thân là chuyện hết sức bình thường.”

Vạn Vi cười to: “Chị sẽ chọn kịch bản có cảnh đánh nhau cho em.”

Chu Nghi Ninh: “…”

Cô không muốn đóng cảnh đánh nhau tí nào đâu!

Cúp máy, Chu Nghi Ninh buồn bực ăn tối, thầm mong Vạn Vi chỉ đùa thôi.

Ở căn nhà đối diện, Dương Huân vào nhà thì thấy Quý Đông Dương đang ngủ.

Nghĩ đến tính tình khó chịu mỗi khi tỉnh ngủ của anh, Dương Huân đặt túi thức ăn và tập kịch bản xuống bàn, lúc chuẩn bị về thì nhìn thấy đôi giày cao gót màu đen trong thùng rác.

Anh ta đứng trước bàn uống nước nhìn chằm chằm đôi giày, sau đó xoay người tiến vào phòng ngủ.

Vẫn phải đánh thức anh dậy thôi.

Quý Đông Dương ngồi dậy, mặt lạnh như tiền, vừa kéo bịt mắt xuống đã thấy Dương Huân giơ đôi giày cao gót lên, anh ta chau mày: “Sao nhà cậu lại có giày của phụ nữ? Cậu lén tớ hẹn hò hả? À không phải, cậu đang hẹn hò hả?”

Sao người đại diện là anh ta lại chẳng biết chút gì thế này?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN