Tiến Về Phía Nhau
Chương 19
Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc uống rượu cùng nhau?
Quan trọng là Đông ca lại uống rượu với phụ nữ? Anh ta chưa gặp chuyện này bao giờ!
Tin tức này quá chấn động, A Minh tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh cấm trẻ con, có nên nói chuyện này cho Dương Huân biết không? Anh ta đang đắn đo thì nghe thấy lời cảnh cáo lạnh lẽo của Quý Đông Dương: “Coi giữ mồm giữ miệng.”
A Minh ngồi thẳng lưng, “Dạ.”
Có gian tình! Không đúng, chẳng phải tiểu ma nữ luôn ngứa mắt Đông ca ư? Mà Đông ca cũng đâu thích cô ấy, sao hai người lại uống rượu với nhau?
Quý Đông Dương cắt đứt tưởng tượng của anh ta, gõ ngón tay lên bàn, “Cà phê.”
A Minh nhìn thoáng qua sườn mặt lạnh lùng của Quý Đông Dương, không dám hỏi nữa mà cầm ly đi pha cà phê.
Chiều đó, trên weibo có người đăng đoạn video cảnh diễn buổi sáng, người đăng nói diễn xuất của Chu Nghi Ninh không hề tệ như tin đồn, hôm nay chỉ diễn một lần là qua, những lời mắng nhiếc cô của cư dân mạng vào hôm qua rất quá đáng, suy cho cùng ai mà chưa một lần sơ suất. Tóm lại, bài đăng này đã hoàn toàn tẩy trắng cho Chu Nghi Ninh.
Chu Nghi Ninh đọc xong, đoán là Vạn Vi đã làm chuyện này, mà cũng có thể là người trong đoàn phim cũng nên, dù sao phim còn chưa chiếu mà cô đã bị bôi đen như thế thì sẽ khán giả nghi ngờ chất lượng của bộ phim.
Rất lâu rồi Quý Đông Dương mới quay lại đóng phim truyền hình, “Triều đại thái bình” là phim truyền hình có kinh phí lớn nhất mà Hoa Thần đầu tư trong mấy năm gần đây, nếu không thì với địa vị và danh tiếng của mình, anh sẽ không đóng phim truyền hình.
Chu Nghi Ninh kết thúc cảnh quay vào buổi chiều, còn Quý Đông Dương hầu như đều kết thúc công việc sau cô, có đôi khi đến tận đêm khuya mà anh cũng còn quay.
Cô thay quần áo, đang định về nhà thì nhìn thấy A Minh, thế là cô đổi hướng.
A Minh thấy Chu Nghi Ninh đi về phía mình thì hỏi: “Sao thế cô Chu?”
Chu Nghi Ninh đứng cạnh anh ta, nghiêng đầu qua nói nhỏ: “Tối nay mấy giờ Quý Đông Dương về?”
A Minh: “Chắc phải mười giờ mới quay xong. Khoan đã, cô hỏi chuyện này làm gì? Định tìm Đông ca uống rượu thật hả?”
Chu Nghi Ninh nói một cách thản nhiên: “Không được hả? Đâu phải tìm anh.”
A Minh: “…”
Chu Nghi Ninh khẽ hừ, “Tôi về trước đây.”
Chu Nghi Ninh ngâm mình xong, xịt nước hoa lên cổ tay rồi đưa lên mũi ngửi. Cô ngồi ở phòng khách chờ Quý Đông Dương về, ngay cả ly tách cũng đã chuẩn bị xong xuôi, cửa nhà khép hờ chừa một khe hở, chỉ cần nghe thấy tiếng động bên ngoài thôi là cô sẽ chạy ra ngay.
Cô ôm máy tính lên mạng, lần đầu tiên tìm thông tin về Quý Đông Dương.
Cao 1m86, nặng 74kg, sinh ra tại thành phố H, ra mắt năm mười lăm tuổi. Lúc anh mười lăm thì cô chỉ mới lên năm, nghĩ thế, Chu Nghi Ninh bật cười, cô có thể gọi anh bằng chú luôn rồi.
Danh sách những phim đã đóng rất dài, số phim điện ảnh và truyền hình mà anh đóng vai chính còn nhiều hơn số tuổi của cô.
Sự nghiệp của Quý Đông Dương không hề thuận buồm xuôi gió, nhưng đến năm năm trước, sau lần đầu tiên giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, sự nghiệp của anh mới thực sự gặp khủng hoảng.
Anh cũng có scandal tình ái, nhưng hầu như chỉ là tin đồn, tất nhiên cũng có chuyện là thật, dù sao Quý Đông Dương cũng đã ba mươi ba tuổi rồi, không người đàn ông bình thường nào lại không có mảnh tình vắt vai khi đã ở tuổi này; nếu có thì có lẽ là do anh ta quá xấu trai.
Nhưng thời gian anh hẹn hò rất ngắn, Chu Nghi Ninh vừa nhìn màn hình máy tính vừa cười, chắc là đúng như cô đoán, người ta không chịu nổi sự lạnh nhạt của anh đây mà.
Trong lúc rê chuột, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng nói chuyện.
Chu Nghi Ninh vội vàng đứng dậy chạy ra cửa, đang định mở cửa ra thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Quý Đông Dương: “Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi đã nói rồi, nếu hai người muốn chết thì tôi mặc kệ.”
Tay Chu Nghi Ninh cứng đờ đặt trên tay nắm cửa, cô sửng sốt, bình thường Quý Đông Dương lạnh lùng đến đâu cũng không nói chuyện bằng giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương như thế. Thực ra bề ngoài anh chỉ tỏ ra lãnh đạm vậy thôi, chứ tính tình của anh rất tốt, nếu không thì A Minh cũng không nhất quyết bảo vệ anh, fans cũng sẽ không yêu mến anh đến thế.
Cô còn muốn nghe tiếp nhưng bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa rất mạnh.
Nghe giọng là biết tâm trạng của anh đang rất xấu.
Chu Nghi Ninh nâng cằm suy nghĩ, cuối cùng quay vào nhà lấy hai chai rượu trong tủ ra.
Ban đêm vào cuối thu rất lạnh, Chu Nghi Ninh run rẩy đứng bên ngoài, đợi gần mười phút cửa mới mở.
Quý Đông Dương mặc quần thể thao màu đen, áo thun ngắn tay cũng màu đen, trên cổ vắt cái khăn màu trắng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như thường ngày, và còn chứa đầy phiền não.
Chu Nghi Ninh ngạc nhiên: “Anh đang chạy bộ hả?”
Gần mười hai giờ đêm rồi, vận động vào giờ này không tốt tí nào.
Quý Đông Dương nhìn chai rượu trong lòng cô, anh “Ừ”, giọng nói không chút cảm xúc, nhìn cô, “Nếu muốn tìm người uống rượu thì về đi, tôi không tiếp được.”
Chu Nghi Ninh thấy anh định đóng cửa thì vội chen vào, “Đợi đã.”
Cô bước vô nhà, nhưng vì nhanh và đột ngột quá nên hai người va vào nhau, mặt cô đụng vào cánh tay nhễ nhại mồ hôi của anh, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đôi lông mi dài quét qua làn da anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi chỉ ngồi hai mươi phút thôi, dù sao anh cũng chưa ngủ mà.”
Quý Đông Dương nhíu mày, Chu Nghi Ninh nói: “Chỉ hai mươi phút thôi mà.”
Anh buông tay nắm cửa ra, xoay người đi vào nhà, đồng thời vứt lại một câu: “Tùy cô.”
Chu Nghi Ninh nhoẻn miệng cười đi theo anh. Anh vào phòng khách rồi quẹo phải, đang định vào nhà tắm thì quay đầu lại, cười giễu: “Tôi đi tắm, cô cũng muốn tắm?”
Nụ cười này lạnh quá, Chu Nghi Ninh bĩu môi, thức thời xoay người đổi hướng.
Đặt chai rượu xuống bàn, Chu Nghi Ninh lấy cái áo thun anh ném trên sofa mặc vào rồi đi xung quanh nhà anh. Chỉ có một phòng mở cửa, cô đi tới nhìn, bên trong có máy chạy bộ và vài thiết bị tập thể hình đơn giản. Chu Nghi Ninh nhớ trong phim điện ảnh “Đen trắng”, có một đoạn Quý Đông Dương để trần nửa trên, dáng người rất đẹp.
Lúc Quý Đông Dương tắm xong đi ra thì thấy cô gái đó đang ngồi dưới sàn nhà uống rượu, cô không dùng ly mà uống thẳng bằng chai.
Anh vừa lau tóc vừa nghịch điện thoại, xem cô như không khí.
Chu Nghi Ninh đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, “Tối nay tâm trạng của anh không tốt.”
Anh cúi đầu nheo mắt nhìn cô, nhắc nhở: “Hai mươi phút rồi.”
Mới đó đã đuổi người ta về rồi. Chu Nghi Ninh bĩu môi, đứng im không nhúc nhích, Quý Đông Dương cũng lười đuổi cô nữa, anh đi về phòng ngủ, “Cô muốn ở lại thì ở đi.”
Chu Nghi Ninh bực mình hừ một tiếng, nói một cách khinh thường: “Tôi về đây.”
Quý Đông Dương đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cô bỏ đi vô cùng dứt khoát, sau đó thấy cô đóng sầm cửa nhà anh lại.
***
Tháng mười một, “Triều đại thái bình” bước vào giai đoạn cuối. Hôm nay, đoàn phim tổ chức họp báo.
Phóng viên đều tập trung vào Quý Đông Dương, Chu Duy và Cảnh Tâm, câu hỏi được đưa ra không ngừng. Trong khi Quý Đông Dương trả lời các câu hỏi dồn dập thì Chu Nghi Ninh đang đứng cạnh anh rất rảnh rỗi vì không ai đặt câu hỏi cho cô. Cô không biết làm gì ngoài việc ngẩng đầu nhìn anh.
“Đông ca, đến bây giờ đoạn clip Chu Nghi Ninh ôm anh khóc vẫn đang là chủ đề gây bàn tán, ai cũng muốn biết là khi đó anh có khó chịu không?”
Chu Nghi Ninh: “…”
Cô cứ nghĩ chuyện này qua rồi chứ, sao phóng viên còn lật lại vậy?
Đừng nhắc đến chuyện này nữa có được không?!
Chu Nghi Ninh trừng mắt với phóng viên đã đưa ra câu hỏi đó rồi nhìn Quý Đông Dương. Vẻ mặt anh vẫn rất bình thản, “Không có, chỉ là không biết nên làm gì thôi.”
Chu Duy ở bên cạnh cười to: “Mọi người thấy anh ấy có giống người biết dỗ con gái không?”
Phóng viên cười vang, có người trả lời: “Không.”
Chu Duy vẫn tiếp tục cười: “Tôi có thấy khó chịu chỗ nào đâu, phải nói là luống ca luống cuống mới đúng, nhỉ?”
Quý Đông Dương khẽ nhướn mày.
Có phóng viên hỏi Chu Nghi Ninh, “Cô Chu, cô có thể giải thích tâm trạng lúc đó không? Tại sao cô… ờ thì… khóc nhiều đến thế?”
Chu Nghi Ninh muốn lật bàn, cô không muốn trả lời câu hỏi này một xíu xìu xiu nào.
Cô im lặng vài giây rồi cười: “Không nhớ lắm.”
“…”
Cảnh Tâm vội giải vây: “Hôm đó tâm trạng cô ấy không tốt, là chuyện riêng nên mong mọi người hãy chuyển sang câu khác nhé.”
Phóng viên nhìn Chu Nghi Ninh, hỏi, “Thế tại sao cô lại thích mang theo nhiều tiền?”
Chu Nghi Ninh cười: “Lúc đầu là vì cảm giác không an toàn, sau đó trở thành thói quen.”
Nhà giàu thích thật, còn bọn họ muốn đem nhiều tiền thì trước hết phải có tiền đã.
Phỏng vấn kết thúc.
Cảnh Tâm nói với Chu Nghi Ninh: “Trước mặt phóng viên, cậu phải trả lời khéo léo một chút để bọn họ không viết lung tung, có khi còn viết cậu chảnh chọe này nọ nữa đó.”
Chu Nghi Ninh cắn môi dưới: “Ừ, sau này tớ sẽ chú ý.”
Cảnh Tâm còn định nói nữa nhưng phó đạo diễn đã gọi cô có việc.
Buổi tối trên đường về nhà, Chu Nghi Ninh lái chậm, chạy theo chiếc xe phía trước.
A Minh nhìn kính chiếu hậu, thấy hơi ngạc nhiên: “Sao hôm nay tiểu ma nữ không vượt lên trước nhỉ?”
Tay Quý Đông Dương đỡ lấy đầu, anh nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, hiếm khi cô nàng lại lái xe đàng hoàng như hôm nay.
Hai chiếc xe lần lượt đi vào khu chung cư.
Chu Nghi Ninh xuống xe, giẫm giày cao gót đi theo Quý Đông Dương vào thang máy.
“Anh không biết dỗ con gái hả?”
Quý Đông Dương thấy buồn cười: “Cô nghĩ sao?”
Ra khỏi thang máy, đi về nhà.
Chu Nghi Ninh bỗng kéo anh lại, cười ngọt ngào: “Tôi không cần anh dỗ đâu, anh chỉ cần xoa đầu tôi như hôm đó là được rồi.”
Quý Đông Dương nhìn cô, bình tĩnh nói: “Thế à? Nếu vậy thì tối hôm đó cô ôm rượu tới nhà tôi làm gì? Còn đập cửa nhà tôi nữa. Tôi thấy đâu có đơn giản như cô nói.”
Anh nói móc cô không chút nể nang, sau đó đột ngột xoay người nhìn thẳng vào cô.
Tim Chu Nghi Ninh trật một nhịp, cô chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!