Tiến Về Phía Nhau
Chương 29
Bầu không khí khá nặng nề, ra khỏi thang máy, Chu Nghi Ninh đi phía sau kéo tay áo anh lại, “Này, em không cố ý thật mà.”
Quý Đông Dương liếc cô, không tỏ thái độ gì.
Chu Nghi Ninh giơ tay đầu hàng, dẩu môi nói: “Được rồi, em thừa nhận là em cố ý, nhưng em quên mất ngày mai anh phải quay phim, thật đấy.”
Quý Đông Dương gỡ tay cô ra, tiếp tục đi về phía trước.
Cô tức giận nhìn lưng anh, sau đó chạy lên cản đường anh lại, ấm ức: “Em say rồi nên bỏ qua một lần đi, Quý Đông Dương, anh đừng so đo với phụ nữ say rượu mà.”
Cuối cùng anh cũng dừng lại, cúi đầu nhìn cô, “Được.”
Dứt lời, xoay người bấm mật mã nhà.
Chu Nghi Ninh ngẩn người, lát sau cũng đi tới chỗ anh, Quý Đông Dương định vào nhà, cô cũng muốn vào.
Quý Đông Dương nghiêng đầu tựa vào cửa, một tay vịn cửa, cúi đầu nhìn cô, cười khẽ: “Sao thế, còn muốn theo vào nhà nữa à?”
Muốn, cô gật mạnh đầu, mắt vẫn nhìn đôi môi bị cắn rách của anh.
Quý Đông Dương không cười nữa, “Cô xem bây giờ là mấy giờ rồi, về đi.”
Ngay sau đó, cửa đóng lại.
Chu Nghi Ninh sờ mũi, thầm nghĩ có lẽ sắp tới lại bị cấm cửa rồi đây.
Biết sớm thì cô đã hôn thật nhẹ nhàng rồi.
***
Sáng hôm sau, A Minh lái xe khác qua đón Quý Đông Dương. Quý Đông Dương mang khẩu trang đi ra khỏi thang máy, lên xe rồi vẫn không tháo xuống. A Minh nhìn anh qua kính chiếu hậu, thấy hơi lo: “Đông ca, anh bị cảm hả?”
Quý Đông Dương: “Không có.”
Gỡ một bên khẩu trang ra, chiếc khẩu trang treo lủng lẳng ở một bên tai.
Anh đưa tay lấy bịt mắt theo thói quen mới nhớ hôm nay đi xe khác, “Cho tôi cái bịt mắt.”
A Minh vội vàng lấy cái bịt mắt mới từ trong hộp ra, vừa ngoảnh đầu thì thấy môi dưới của Đông ca bị rách một miếng da, anh ta sửng sốt, còn Quý Đông Dương làm như không có gì nhận lấy miếng bịt mắt, đeo lên rồi ngả người tựa vào ghế.
A Minh nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, sau đó mới cứng ngắc quay người lại, dấu đó rõ ràng là bị phụ nữ cắn!
Tối qua trừ tiểu ma nữ ra, không còn ai khác.
A Minh tức giận, cắn thành như vậy thì tiểu ma nữ cái gì chứ, là nữ ma đầu thì có!
Có vẻ như tình hình chiến đấu tối qua rất kịch liệt?
“Lái xe đi.”
Bị một giọng nói lạnh lẽo nhắc nhở, A Minh lắc đầu xóa hết những hình ảnh không nên có trong đầu, chuyên tâm lái xe.
Đến trường quay, Quý Đông Dương đeo khẩu trang đi tới phòng hóa trang mới lấy khẩu trang xuống rồi thay trang phục. A Minh ôm áo khoác của anh nhìn thợ trang điểm, chưa gì mà đã có thể hình dung được vẻ mặt lát nữa của cô ấy rồi.
Thợ trang điểm sắp xếp lại đồ trang điểm, lúc Quý Đông Dương ngồi xuống, cô ấy cười: “Chào Đông ca.”
Cô ấy nhìn vào gương, vẻ mặt nhất thời đờ ra, lòng thầm hét to: Cha mẹ ơi!
Quý Đông Dương nhìn cô ấy, hỏi bằng giọng lãnh đạm: “Che được không?”
Thợ trang điểm sửng sốt nhìn một chút, nuốt nước bọt: “Được thì được, nhưng mà… muốn che hoàn toàn không thấy dấu vết nữa thì hơi khó, em sẽ cố gắng hết sức!”
Đến lúc thử thách tài năng của cô rồi đây mà.
Nếu không được nữa thì chờ chừng nào làm hậu kỳ phim xử lý cũng được.
Quý Đông Dương nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, vừa mệt mỏi vừa bất lực: “Thế làm phiền cô nhé.”
Mọi người trưởng thành cả rồi, không ai ngu đến mức đi hỏi vì sao lại bị vậy, có mắt sẽ tự nhìn ra, có não thì sẽ đoán ra được, thợ trang điểm vừa hóa trang cho anh vừa nghĩ tối qua phải kịch liệt lắm đây! Thì ra người lạnh lùng như Đông ca lại có sở thích như thế? Chỉ cần nghĩ tới Đông ca… Ngừng! Chảy máu mũi tới nơi rồi.
Trợ lý của thợ trang điểm đứng gần đó sắp không kiềm chế nổi thì bị thợ trang điểm liếc một cái, nhờ vậy cô ấy mới có thể giữ vững tâm trạng.
A Minh nhìn tay thợ trang điểm run run, lặng lẽ đi pha cà phê cho Quý Đông Dương.
Thực tế là rất khó che vết rách đó, hơn nữa còn là ở trên môi, thợ trang điểm phải dùng tất cả biện pháp mới miễn cưỡng che đi một chút.
Trong công việc, Quý Đông Dương là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhìn bờ môi mình, anh chau mày lại, thợ trang điểm vội vàng nói: “Em đã cố hết sức rồi.”
Quý Đông Dương hít sâu một hơi, “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Chờ Quý Đông Dương ra khỏi phòng hóa trang, A Minh vội vàng nói với thợ trang điểm: “Chị Minh, giữ bí mật chuyện này nhé!”
Chuyện này liên quan tới danh tiếng của Đông ca, nếu bị lan truyền thì chẳng tốt chút nào.
Thợ trang điểm là fan não tàn của Quý Đông Dương, mặc dù rất muốn tám chuyện này với bạn bè nhưng vẫn kìm lòng: “Được, yên tâm đi, chị không nói lung tung đâu.”
Trợ lý của thợ trang điểm cũng bị A Minh mua chuộc.
Hôm nay quay cảnh trong nhà, đạo diễn Từ giải thích cảnh quay cho Quý Đông Dương và Chu Duy, đang nói thì nhìn Quý Đông Dương, “Đông Dương, cậu nóng trong người hả?”
Tối qua có thấy anh ăn đồ nướng đâu nhỉ?
Vẻ mặt Quý Đông Dương vẫn như cũ: “Dạ.”
Phim đã quay tới giai đoạn cuối, đạo diễn Từ lo sức khỏe của diễn viên có vấn đề sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim nên hỏi han mấy câu mới bắt đầu quay.
Chu Nghi Ninh say rượu, ngủ đến trưa mới dậy.
Sau khi hoàn tất cảnh quay trong phim, hình như trong thời gian tới cô không có việc gì, Vạn Vi đăng ký cho cô khóa học diễn xuất để chuẩn bị cho buổi thử vai “Khúc mắc.”
A! Hoàn tất cảnh quay! Quý Đông Dương cũng sắp quay xong rồi, đến lúc đó anh có chuyển nhà không?
A Minh đã nói anh không bao giờ ở lâu tại một nơi, anh có nhiều nhà, chỗ nào tiện thì ở chỗ đó, không biết quay xong phim này rồi anh sẽ chuyển đi đâu.
Nghĩ thế, Chu Nghi Ninh rầu rĩ nắm tóc.
Chỉ đành cầu nguyện cô sẽ vượt qua buổi thử vai để tiếp tục quay phim cùng anh.
Ăn trưa xong, Chu Nghi Ninh gửi Wechat(1) cho A Minh, hỏi hôm nay khi nào Quý Đông Dương về.
(1) Wechat: một ứng dụng nhắn tin của Trung Quốc.
A Minh: “Không nói cho cô biết đâu.”
Chu Nghi Ninh: “…”
Tức ói máu!
A Minh: “Tối qua cô cắn rách môi Đông ca, cô có biết như vậy là làm khó thợ trang điểm không hả? Chân mày Đông ca chưa giãn ra phút giây nào cả, cô ác thế thì còn lâu mới theo đuổi được Đông ca! Là con gái thì phải dịu dàng, đáng yêu.”
Chu Nghi Ninh tức giận trước lời của A Minh, cô hỏi: “Bạn gái cũ của Đông ca rất dịu dàng?”
A Minh: “Đúng vậy.”
Chu Nghi Ninh: “Vậy nên mới chia tay đó!”
A Minh không phản bác được, vì anh ta phát hiện quả thật Đông ca đối xử với tiểu ma nữ cứ là lạ, nói thế nào nhỉ, là kiên nhẫn hơn, dung túng hơn, anh ấy còn cho cô vào nhà uống rượu, cũng không đổi mật mã. Anh ta nói với Chu Nghi Ninh: “Hôm nay Đông ca có cảnh quay đêm.”
Chu Nghi Ninh bĩu môi, vứt điện thoại sang một bên.
Tại trường quay, Quý Đông Dương vừa hoàn tất hai cảnh quay dài, A Minh đưa điện thoại cho anh: “Anh Dương nói có chuyện muốn bàn với anh.”
Quý Đông Dương gọi điện cho Dương Huân. Dương Huân nói: “Đạo diễn Vệ hẹn đi ăn cơm, tớ đã hỏi A Minh về lịch quay của cậu rồi, hẹn ngày mai nhé, tớ sẽ đến đón cậu.”
Quý Đông Dương không có ý kiến gì: “Ừ.”
Dương Huân dừng một chút rồi hỏi: “Tối qua cậu bị bọn chó săn theo đuôi hả? Trên xe còn có Chu Nghi Ninh? Có bị chụp không?”
Quý Đông Dương: “Không, cô ấy không xuống xe.”
Dương Huân im lặng, Quý Đông Dương liền cúp máy.
Chiều hôm sau, Dương Huân lái xe qua, Quý Đông Dương đeo khẩu trang lên xe, Dương Huân cười: “Xem như đã xác định vai nam chính rồi đó, chỉ còn chờ xem cậu có chịu nhận hay không thôi.”
Quý Đông Dương tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, “Xác định nữ chính chưa?”
Dương Huân ngập ngừng: “Vẫn chưa, nhưng trong danh sách có Chu Nghi Ninh.”
Quý Đông Dương mở mắt ra, chậm rãi nói: “Thật không?”
“Ừm, có vẻ như Vạn Vi rất chắc chắn.” Dương Huân nói tiếp: “Nhà đầu tư chính cho “Khúc mắc” là Tinh Vũ, ông chủ cũ đã quyết định rồi, nhưng vị chủ mới là Kha Đằng gần đây khá thân thiết với công ty điện ảnh Tân Thần Quốc tế, bọn họ muốn giao vai nam chính cho Lê Tranh, anh ta cũng vừa giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, có sức hút lớn, cũng có thực lực, dù sao tiền cũng là lớn nhất, đạo diễn Vệ không có quyền quyết định hoàn toàn mà chỉ có thể đưa ra ý kiến, cho nên bữa cơm lần trước mới có Lê Tranh.”
Quý Đông Dương: “Tớ biết, đạo diễn Vệ có gọi điện cho tớ.”
“Đạo diễn Vệ muốn giao vai chính cho cậu, tin chắc chỉ có cậu mới phù hợp, bên Tinh Vũ bảo muốn rút đầu tư để đạo diễn Vệ thỏa hiệp, nào ngờ đạo diễn Vệ rất kiên quyết. Sau khi Tinh Vũ rút đầu tư, có nhà đầu tư khác nhanh chóng liên lạc, cụ thể thì không biết là công ty nào, nhưng mà tớ đoán chắc là có quan hệ với Chu Nghi Ninh, nếu không thì Vạn Vi sẽ không chắc chắn như vậy.”
Dương Huân nói nhiều như thế cũng chỉ muốn nhắc nhở Quý Đông Dương rằng bối cảnh gia đình của Chu Nghi Ninh khá rắc rối, tránh được thì tránh.
Quý Đông Dương im lặng một lát, “Cậu biết là trước giờ tớ chỉ nhận phim dựa vào kịch bản mà, kịch bản hay thì tớ nhận thôi, không quan tâm tới việc khác.”
Dương Huân nhún vai, anh ta có nói gì cũng vô ích thôi.
Đỗ xe xong, Dương Huân ngoảnh đầu nhìn Quý Đông Dương, lúc này mới phát hiện vết rách trên môi anh. Anh ta hít sâu một hơi, hỏi: “Đừng nói với tớ đó là do Chu Nghi Ninh cắn nhé.”
Quý Đông Dương mở cửa xuống xe, “Chắc là đạo diễn Vệ đến rồi.”
Dương Huân cho rằng anh ngầm thừa nhận, quay sang chỗ khác một cách bất lực, đi xuống xe.
Bữa ăn hôm nay chỉ có đạo diễn Vệ, biên kịch và nhà sản xuất, năm người ngồi trong phòng riêng. Đạo diễn Vệ nâng rượu mời Dương Huân và Quý Đông Dương, “Lần này sẽ không xảy ra sự cố gì nữa đâu, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Quý Đông Dương cười: “Hợp tác vui vẻ.”
Dương Huân hỏi về nữ chính, đạo diễn Vệ cười, “Đang vừa ý với hai người, một là Thẩm Thanh, một là người mới, tên Chu Nghi Ninh, đóng phim “Triều đại thái bình” với cậu đấy. Diễn xuất của Thẩm Thanh không có gì phải bàn rồi, hình tượng cũng tốt, nhưng xét về tuổi tác thì nhân vật nữ chính mới hai mươi hai tuổi, phù hợp với Chu Nghi Ninh hơn. Tôi có xem video và tài liệu do Vạn Vi gửi, xét về hình tượng nhân vật thì Chu Nghi Ninh rất phù hợp, nhưng tôi hơi phân vân về kỹ năng diễn xuất, vẫn còn đang suy nghĩ.”
Diễn xuất và hình tượng của Thẩm Thanh rất tốt, nhưng hơi lớn tuổi, cô ấy ngang lứa với Quý Đông Dương, sợ rằng đóng vai cô gái hai mươi hai tuổi sẽ tạo cảm giác gượng gạo. Còn Chu Nghi Ninh phù hợp với hình tượng nhân vật, tuổi tác cũng phù hợp, chỉ lo về kỹ năng diễn xuất thôi.
Ai cũng hiểu ý của đạo diễn Vệ. Ông nói như vậy là muốn nghe ý kiến của người từng hợp tác với Chu Nghi Ninh là Quý Đông Dương, nhưng Quý Đông Dương không nói gì.
Bữa cơm kết thúc.
Dương Huân chở anh về chung cư, nói: “Đông Dương, cậu thực sự muốn có chuyện gì với tiểu ma nữ nhà hàng xóm hả?”
Hoặc phải nói là đã có chuyện rồi.
Quý Đông Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, Dương Huân hỏi: “Cậu không thấy cậu dung túng cô ấy quá mức sao? Đàn ông thích phụ nữ đều bắt đầu từ sự dung túng.”
Trên nhà, Chu Nghi Ninh núp ở cửa, thập thò nhìn ra ngoài, sao còn chưa về nữa?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!