Tiến Về Phía Nhau - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Tiến Về Phía Nhau


Chương 31


Tuy bình thường cả hai đều bận nhưng vẫn thỉnh thoảng liên lạc, lần nào cũng nói chuyện khá lâu. Lục Tiêu nói: “Gần đây nhà tớ ép cưới dữ quá, mẹ tớ mong cháu nội phát điên luôn rồi, mà đâu phải nói cưới là cưới ngay được. Tớ để ý Chu Nghi Ninh mấy năm rồi, nên muốn thử tiến tới xem thế nào.”

Quý Đông Dương không tỏ thái độ gì: “Thế à? Tớ nhớ năm ngoái cậu có bạn gái mà.”

Lục Tiêu cười: “Chia tay lâu rồi. Tớ thấy nhớ mãi cô gái chỉ gặp nhau một lần cách đây tận mấy năm cũng đáng để thử lắm.”

Quý Đông Dương im lặng một lát, “Nếu cô ấy không thích cậu thì sao?”

Lục Tiêu cũng đã nghĩ đến chuyện này, “Chuyện tình cảm khó nói lắm, miễn cưỡng cũng không hay.” Nói xong thì thấy có gì đó là lạ, “A, không đúng, bình thường cứ hễ nhắc tới đề tài này là cậu không hề đếm xỉa mà, sao hôm nay có tâm trạng tám với tớ thế, có biến à?”

Quý Đông Dương lạnh nhạt: “Không có, cúp đây.”

Cúp điện thoại, Quý Đông Dương cất điện thoại về chỗ cũ, không nghe động tĩnh gì ở bên ngoài, chắc cô gái đó về rồi.

Mở cửa ra, trên sofa không có gì cả, toàn bộ gối ôm nằm chỏng chơ dưới sàn nhà, áo của anh không cánh mà bay. Anh bỗng thấy buồn cười, không biết cô có sở thích kỳ quặc gì mà cứ hễ không vui là lấy quần áo của anh.

Anh đi tới tủ quần áo lấy gói thuốc lá, nhưng tìm mãi mà không thấy bật lửa, thế là ném gói thuốc vào lại tủ đồ. Anh rất ít khi hút thuốc, chỉ khi nào cực kỳ phiền não mới hút vài hơi thôi, có khi một gói thuốc mua mấy tháng mà vẫn không hết.

Anh nằm vật ra sofa, nhắm mắt lại, nhưng đột nhiên không thấy buồn ngủ chút nào.

Anh bắt đầu đóng phim từ năm mười lăm tuổi, lúc đó lăn lộn ở Hoành Điếm để kiếm mấy vai quần chúng, thậm chí còn diễn cả xác chết, hằng ngày phải phơi nắng phơi gió, nhưng cũng từ đó mà anh muốn làm diễn viên. Anh thích đóng phim. Mấy năm đầu vì còn phải đi học nên rất ít đoàn phim chịu nhận anh, tiền kiếm được cũng chẳng bao nhiêu nhưng đều bị bố mẹ lấy đi tiêu xài, nếu anh không đưa tiền thì họ không chịu ký tên cho anh đóng phim.

Trước năm hai mươi ba tuổi, cuộc sống của anh rất hỗn loạn, sau đó anh dần dần nổi tiếng, trở thành cây hái ra tiền cho công ty, thế nên công ty liên tục tạo scandal về anh cùng nghệ sĩ trong công ty để lăng xê. Họ bảo chỉ cần chụp một tấm hình ra vào khách sạn thôi, nếu anh không đồng ý, họ sẽ lấy việc hủy hợp đồng ra để uy hiếp anh. Trong suốt một thời gian dài, anh luôn chuẩn bị cho việc phá vỡ hợp đồng, đến cả tiền bồi thường cho công ty và tiền trả cho tòa án cũng chuẩn bị xong xuôi, đúng lúc đó Dương Huân tìm anh, mời anh ký hợp đồng cùng công ty truyền thông Thời Quang.

Cuộc đời anh đã gặp biết bao sóng to gió lớn, anh cũng đã biết cái gì gọi cuộc sống muôn màu muôn vẻ, nên bây giờ chẳng màng chuyện đời nữa. Mặc kệ sau này sẽ ra sao.

Nhưng Chu Nghi Ninh thì khác, mặc dù gia đình cô phức tạp nhưng cô rất hoạt bát, vui tươi, còn vô cùng xinh đẹp nữa. Cô có khả năng diễn xuất, có thể đi cao hơn xa hơn, nếu ở bên anh, biết đâu một ngày nào đó hai người sẽ cùng bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, kết cục là vỡ lỡ cuộc tình.

Giới giải trí là nơi bạc tình nhất.

Bàn tay che ngang mắt chậm rãi đi xuống, ngón tay chạm vào nơi cô đã liếm.

Bỗng nhiên cảm thấy tim mình đang nóng lên.

***

Tối đó Chu Nghi Ninh thực sự tức giận, lần nào chủ động cũng bị người ta đẩy ra, cho dù mặt cô có dày đến đâu đi nữa cũng cảm thấy xấu hổ nên mấy ngày nay không có tâm trạng tìm anh. “Triều đại thái bình” sắp quay xong, mấy ngày nữa là đóng máy rồi, Quý Đông Dương bận quay phim, cô không nắm được lịch quay của anh nên hai người lại như hai đường thẳng song song, thậm chí còn không chạm mặt nhau lần nào.

Chu Nghi Ninh ôm mãi cục tức, cho đến khi weibo “Triều đại thái bình” đăng hình đóng máy, Quý Đông Dương vẫn mặc trang phục quay phim, tuấn tú khí phách, đẹp trai vô cùng. Quý đông Dương cũng đăng weibo khiến fans cực kỳ hạnh phúc, vì hiếm hoi lắm anh mới đăng weibo.

Anh nói rất ngắn gọn: Cảm ơn mọi người.

Rất hợp với tính cách lãnh đạm của anh.

“A a a a a a, đóng máy rồi, hóng lịch chiếu. Đông ca của em mà diễn cổ trang thì chẳng ai sánh nổi.”

“Rồi bao giờ Đông ca đăng weibo tiếp?”

“Đợi đến bài đăng tiếp theo chắc không lâu lắm đâu nhỉ, khi nào tuyên truyền “Triều đại thái bình” là có ấy mà.”

Chu Nghi Ninh đọc bình luận bên dưới bài đăng của anh, fans rất điên cuồng, với vị thế bây giờ Quý Đông Dương, anh không cần tạo scandal, không cần tương tác nhiều trên weibo mà chỉ cần xuất hiện, anh vẫn có thể tạo ra sóng gió, chẳng lẽ đây chính là cảm giác ở trên cao ư?

Lướt weibo một lúc, cô không kìm lòng được mà nhắn wechat cho A Minh: Khi nào Quý Đông Dương về?

A Minh trả lời rất mau: Tối nay Đông ca phải tham gia một bữa tiệc, về trễ lắm.

Chu Nghi Ninh chống cằm suy nghĩ, tiệc gì nhỉ? Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại vang lên.

Là điện thoại của Vạn Vi.

Chu Nghi Ninh vội vàng nghe máy: “Chị Vi, có gì dặn dò ạ?”

Vạn Vi bật cười: “Xem ra em chờ điện thoại của chị lâu lắm nhỉ.”

Chu Nghi Ninh cũng cười, không phủ nhận: “Đúng đó, chờ chị báo lịch thử vai mà, sợ bị cho leo cây lắm.”

Vạn Vi tức giận nói: “Nghĩ nhiều quá cô nương, em chuẩn bị đi, chị đến đón em nhanh thôi.”

Chị ấy không nói gì nữa nên Chu Nghi Ninh chỉ đành thay quần áo, trang điểm rồi đợi chị ấy.

Nửa tiếng sau, Chu Nghi Ninh ngồi trên xe của Vạn Vi. Vạn Vi nhìn cô: “Đi tới salon, tối nay phải tham gia tiệc.”

Tiệc? Tim Chu Nghi Ninh đập thình thịch: “Tiệc gì?”

“Còn tiệc gì nữa, có nhiều ông chủ lớn nhỏ của mấy công ty điện ảnh tham gia lắm, đạo diễn, nhà sản xuất gì cũng có hết. Chị biết em có gia thế, không cần phải chơi trò quy tắc ngầm để nổi tiếng, chị cũng không thích thế, nhưng tối nay đạo diễn Vệ cũng tham gia, có cả nhà đầu tư phim “Khúc mắc” nữa, nên chị kéo em tới đó luôn.”

Chu Nghi Ninh “à” một tiếng rồi không nói gì nữa, không biết bữa tiệc mà Quý Đông Dương tham gia có phải là bữa tiệc này không.

Quý Đông Dương mặc âu phục đi vào hội trường, dáng người cao ráo, lộ rõ sự đĩnh đạc, cuốn hút không biết bao ánh mắt của khách khứa, sau khi trò chuyện cùng mấy đạo diễn có quen biết, anh bưng ly rượu đứng một bên, đưa lưng về phía sàn nhảy, dựa vào cột hớp từng ngụm rượu.

Không lâu sau, Lục Tiêu cũng cầm ly rượu đi tới chỗ anh.

Anh ta chạm ly vào ly anh, cười nói: “Muốn gặp cậu mà còn phải chờ đến khi đóng máy, thật chẳng dễ dàng gì.”

Quý Đông Dương cười: “Hết cách rồi.”

Lục Tiêu nhướn mày: “Cậu không thấy lạ là tại sao tớ lại đến đây à?”

Quý Đông Dương lãnh đạm: “Chẳng phải cậu muốn lấn sân sang mảng phim ảnh từ lâu rồi à, cần gì phải đoán.”

Quả thật mảng phim ảnh là miếng thịt béo bở, Lục Tiêu là thương nhân nên tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền nào. Anh ta cười: “Lúc trước nhờ cậu làm cầu nối mà cậu không chịu giúp, mấy dự án phim nhỏ gửi đến cho tớ thì kịch bản nát quá, còn mấy dự án lớn thì khó cạnh tranh, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội rồi.”

Quý Đông Dương đổi tư thế, vẫn dựa vào cột, “Thế hả? Dự án phim gì?”

Nghe giọng điệu của Lục Tiêu mà muốn đánh đòn quá.

” “Khúc mắc”, phim điện ảnh của đạo diễn Vệ.” Quả nhiên Lục Tiêu cười vô cùng đắc chí.

Quý Đông Dương kinh ngạc, sau đó lập tức lấy lại vẻ bình thường, “Chúc mừng cậu, doanh thu phim của đạo diễn Vệ chắc chắn không dưới một tỷ.”

Lục Tiêu cười to, vỗ vai anh: “Làm như tớ không biết đạo diễn Vệ mời cậu đóng vai nam chính ấy.”

Quý Đông Dương cũng cười, nâng ly uống rượu.

Trong lúc hai người trò chuyện, Chu Nghi Ninh bước vào, Lục Tiêu nhìn thấy cô, bỗng cười: “Tới rồi.”

Quý Đông Dương nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên hưng phấn của bạn mình thì từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Chu Nghi Ninh mặc chiếc váy đen ngắn hở vai để lộ xương quai xanh xinh xắn và đôi chân dài thon thả, mái tóc đen được vén lên, trong thơ ngây có quyến rũ, hơn phân nửa khách mời nam đều bị cô hấp dẫn, mặc kệ người đi với mình là ai.

Lục Tiêu nhướn mày cười, “Tớ đi một chuyến đã.”

Quý Đông Dương nhìn Lục Tiêu tiến về phía Chu Nghi Ninh, nhưng đã bị người khác giành mất cơ hội.

Chu Nghi Nình nhìn người đàn ông đó, nở nụ cười.

Quý Đông Dương vẫn nhớ anh ta, đó là người đàn ông trông có vẻ thành công sờ đầu cô lúc trước.

Lục Tiêu không ngờ bị người ta giành mất cơ hội, bước chân dừng lại một chút nhưng cuối cùng vẫn cầm ly rượu tiến tới. Thẩm Ngôn Quân nhìn thấy anh ta, cười khẽ: “Chào giám đốc Lục.”

Vẻ mặt của Lục Tiêu không hề thay đổi, cười: “Thấy hai người nên đi qua chào hỏi.” Anh ta nhìn về phía Chu Nghi Ninh, “Cô Chu, đã lâu không gặp.”

Chu Nghi Ninh sửng sốt, hiển nhiên không biết anh ta là ai.

Thẩm Ngôn Quân cười, giới thiệu: “Lục Tiêu, có hợp tác với Chu thị.”

Chu Nghi Ninh đã hiểu, cười với anh ta, “Chào anh.”

Lục Tiêu thấy hơi thất bại, người ta chẳng nhớ anh ta là ai cả, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lập tức bình thường trở lại, nhìn hai người ở đối diện. Hơn nửa năm trước, lễ đính hôn của hai người họ có thể nói là vô cùng oanh liệt tại thành phố S, việc Chu Nghi Ninh đào hôn khiến thể diện hai nhà Thẩm – Chu bị tổn hại rất nhiều, suýt nữa là không nhìn mặt nhau.

Bây giờ xem ra Thẩm Ngôn Quân vẫn không định từ bỏ.

Lục Tiêu trò chuyện dăm ba câu với hai người thì Chu Nghi Ninh đi cùng Vạn Vi. Chu Nghi Ninh nhìn xung quanh tìm Quý Đông Dương, nhưng nhìn một vòng vẫn không thấy nên hơi thất vọng.

Vạn Vi: “Em tìm gì thế?”

Chu Nghi Ninh lắc đầu: “Không có gì, chỉ nhìn xem có ai quen không thôi.”

Cô không nói dối, những trường hợp thế này có thể cũng có Chu Lợi Huy.

Cô chợt nhớ ra một chuyện, vội hỏi: “Chị Vi, em có thể tham gia thử vai “Khúc mắc” không phải là do đi cửa sau đấy chứ?”

Vạn Vi nhướn mày: “Nếu đúng thì sao?”

Chu Nghi Ninh không nói gì, cô muốn biết ai là người mở cánh cửa đó cho cô.

Vạn Vi vỗ vai cô, nói: “Có người chống lưng cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ, em nhìn trong hội trường này đi, có bao nhiều người mở hai mắt thao láo để tìm người bao nuôi? Em yên tâm, chị sẽ không ép em làm những việc mà em không muốn, hơn nữa đối phương cũng chỉ nhắc đến tên em thôi, mà đạo diễn Vệ là ai, Tinh Vũ rút vốn đầu tư cũng không làm ông ấy đổi nam chính, thế nên nếu ông ấy thực sự không ưng em thì em cũng chẳng có cơ hội đâu.”

Lúc nãy trên đường đến đây, Vạn Vi đã nói cho cô vụ Tinh Vũ rút vốn đầu tư.

Chu Nghi Ninh im lặng, Vạn Vi nhìn về phía trước: “Đạo diễn Vệ ở đằng kia, qua chào hỏi đi.”

Chu Nghi Ninh lấy lại vẻ bình thường, đi cùng Vạn Vi tới đó. Vạn Vi cười: “Đạo diễn Vệ, đây là Chu Nghi Ninh.”

Chu Nghi Ninh mỉm cười, vươn tay: “Xin chào đạo diễn Vệ, nghe danh đã lâu.”

Không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, thái độ rất đúng mực, Vệ Trung cười: “Chào cô, tôi đã xem tài liệu do Vạn Vi gửi, biểu hiện của cô trong “Triều đại thái bình” rất tốt.”

Chu Nghi Ninh vì được khen mà thấy hơi lo sợ, “Cảm ơn đạo diễn Vệ.” Cô nói tiếp: “Tôi cũng rất thích phim của ông, nhất là “Đen trắng”.”

Vệ Trung cười thích chí: “Đó là do nam chính của chúng tôi xuất sắc quá.”

Chu Nghi Ninh cũng cười, điều đó không có gì phải bàn cãi.

Lục Tiêu nói chuyện với Thẩm Ngôn Quân một lát rồi quay lại tìm Quý Đông Dương.

Quý Đông Dương đã ngồi xuống sofa, tay cầm ly rượu đặt trên đầu gối, anh ngồi bắt chéo chân, nghiêng đầu không biết đang nhìn gì. Lục Tiêu định nhìn theo ánh mắt anh nhưng anh đã lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.

Lục Tiêu ngồi xuống bên cạnh anh, hất cằm chỉ về phía cách đó không xa: “Này, vị hôn phu trước của Chu Nghi Ninh đó.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN