Tiến Về Phía Nhau - Chương 87
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Tiến Về Phía Nhau


Chương 87


Chu Nghi Ninh vào phòng sách chiêm ngưỡng các giải thưởng lớn nhỏ của Quý Đông Dương, đó là vinh quang suốt mười mấy năm qua của anh. Cô đặt chiếc cúp của mình sang một ô khác, so với anh, cô chỉ có một cái thôi, cô đơn quá.

Quý Đông Dương dựa vào mép bàn, anh dang hai chân ra, kéo cô vào đứng giữa hai chân mình, chân phải co lên để cô dựa vào, “Xem xong chưa?”

Chu Nghi Ninh nhìn hai hàng cúp, thở dài: “Nhiều quá.”

Quý Đông Dương: “Sau này em cũng vậy thôi.”

Chu Nghi Ninh nhìn anh: “Chẳng phải anh đã nói vinh quang từ trước kia cho đến sau này của anh đều thuộc về em sao? Những chiếc cúp này không thuộc về em hử?”

Quý Đông Dương bật cười, “Em nói đúng lắm.”

Chu Nghi Ninh nhướn người lên hôn anh, cô vừa chạm vào môi anh thì điện thoại reo chuông, Quý Đông Dương giữ gáy cô hôn cô một cái thật mạnh rồi mới buông cô ra.

Chu Nghi Ninh cười, đi nghe điện thoại.

Vạn Vi: “Tới nơi chưa? Đừng quên chương trình chiều nay đấy.”

“Dạ, em nhớ rồi.” Chu Nghi Ninh nói, “Lát nữa em sẽ tự lái xe đi.”

Cúp máy, Chu Nghi Ninh đi ra ngoài tìm anh, phòng tắm vang lên tiếng nước, Quý Đông Dương đang tắm.

Chu Nghi Ninh đi tới một phòng tắm khác, lúc cô tắm xong đi ra, Quý Đông Dương đang nấu cơm, Chu Nghi Ninh mặc đồ ngủ của anh, bộ đồ rộng thùng thình càng làm cô thêm nhỏ nhắn.

Cô ôm anh từ phía sau, “Lát nữa em phải đi ghi hình.”

Quý Đông Dương: “Anh biết, em có nói rồi.”

“Trong tuần tới em bận lắm, vừa nhận được giải thưởng, điện thoại của Vạn Vi muốn nổ tung luôn rồi, có một số việc không thể từ chối, còn mấy nhãn hàng muốn hợp tác thì đa phần đều từ chối cả rồi.” Có thể nói cô là trường hợp “nổi tiếng sau một đêm”, cô liên tục nhận được lời mời quay quảng cáo, tham gia chương trình truyền hình, tham gia sự kiện… làm Vạn Vi bận muốn điên.

“Anh biết, nếu dồn việc nhiều quá thì qua tháng tám em sẽ bận lắm đấy.”

“Vâng, anh không bận thật tốt quá.”

Quý Đông Dương cười, “Rửa rau đi.”

Chu Nghi Ninh xắn tay áo lên đi rửa rau: “Ai mua thức ăn thế?”

Quý Đông Dương: “Anh có thuê người giúp việc theo giờ, sẵn tiện nhờ thím ấy mua giùm luôn.”

“Ồ, vậy mấy ngày sau chúng ta cũng ở đây ư?”

“Tùy em.”

Rửa rau xong, Chu Nghi Ninh đi thăm quan nhà anh, nơi này rất thích hợp để nuôi thú cưng. Nuôi mèo ư… Kể từ khi Cầu Lông bị vứt, vô số lần Chu Nghi Ninh muốn nuôi một con khác nhưng cuối cùng vẫn không nuôi, vì cô sợ mình sẽ không chăm sóc tốt cho nó, sợ mình sẽ làm hại thêm một sinh mạng.

Thật ra đó luôn là nút thắt trong lòng cô. Quý Đông Dương bảo sẽ nuôi mèo cùng cô, có vẻ như sẽ tốt thôi nhỉ?

Sau khi đi dạo hết tầng ba, cô quay trở lại phòng ngủ chính ở tầng hai.

Lúc thay quần áo, Chu Nghi Ninh chăm chú nhìn hình xăm con mèo trên ngực mình, mỗi khi ân ái, Quý Đông Dương rất thích hôn lên hình xăm này.

Quý Đông Dương nấu ba món đơn giản, ra phòng khách không thấy cô đâu thì lên phòng ngủ chính tìm cô.

Trước mắt anh là đường cong gợi cảm của cô gái trẻ, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm trên ngực, khi nhận ra có người đang nhìn mình, cô ngoảnh đầu lại.

Quý Đông Dương đi tới phía sau cô, ôm vòng eo mềm mại của cô.

Bàn tay thô ráp của đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, Chu Nghi Ninh khẽ thở dốc, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh trong gương, nhưng vì cô đang trong kỳ kinh nguyệt nên Quý Đông Dương không làm gì mà nhanh chóng buông cô ra, nói nhỏ: “Thay quần áo rồi xuống ăn cơm.”

Anh ra khỏi phòng, Chu Nghi Ninh ngoảnh đầu nhìn anh một cái rồi thay quần áo, sau đó đi xuống lầu.

Ăn cơm xong, Chu Nghi Ninh phải đi làm, trừ một hợp đồng quảng cáo đã ký lúc trước ra, Quý Đông Dương không nhận thêm việc mới nên rất rảnh.

Chu Nghi Ninh bận rộn suốt gần hai tuần, bay tới bay lui mấy thành phố mới hoàn thành hết công việc.

Sau khi công khai hẹn hò và nhận được giải thưởng, cô trở nên rất hot, trong thời gian này có rất nhiều hợp đồng được gửi tới cho cô.

Quý Đông Dương thì giống như sáu năm trước, hoàn toàn ở ẩn, nếu không phải thỉnh thoảng chụp được hình anh cùng đi ăn với Chu Nghi Ninh thì mọi người sẽ tưởng anh đã ra nước ngoài.

Fans giải thích: Sau khi quay phim xong thì Đông ca sẽ nghỉ ngơi một thời gian, không có tin tức gì là điều bình thường, vậy mới là Đông ca!

Có điều ngày hôm sau, việc Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh đi Anh liền lên hot search.

Xuống máy bay.

Chu Nghi Ninh vui vẻ đi trước, ngoảnh đầu lại: “Anh ở đây một tháng hả?”

Quý Đông Dương gật đầu, bước nhanh về phía cô, “Em muốn làm gì không?”

Chu Nghi Ninh: “Muốn hẹn hò.”

Ở nước ngoài sẽ không có phóng viên bám đuôi, muốn đi đâu thì đi đó, không phải sợ bị chụp ảnh.

“Chúng ta đi du lịch nhé.” Anh đề nghị.

“Khoan đã, để em suy nghĩ chúng ta nên đi đâu.” Chu Nghi Ninh không có hứng đi du lịch lắm, mấy năm qua cô đi rất nhiều nơi, có khi là đi cùng Trương Hội và Alice, có khi đi một mình, vì Tần Uyển không cho cô đi một mình nên những lúc đó hai mẹ con thường xuyên cãi nhau.

Quý Đông Dương cười: “Ừ, vậy em cứ từ từ suy nghĩ.”

Hai người vừa tới nơi, Alice liền gọi điện cho cô, “Ngày mai cùng ăn cơm nhé? Để Đông ca mời!”

Ấy… hình như Quý Đông Dương còn chưa có cơ hội mời bạn cô ăn cơm.

Chu Nghi Ninh đồng ý: “Ok.”

Cúp điện thoại, cô nhìn Quý Đông Dương: “Alice bảo anh mời cơm.”

Quý Đông Dương không có ý kiến: “Ừ, có điều chiều nay phải đến chỗ Mike trước đã.”

Chu Nghi Ninh muốn nói bây giờ mình rất ổn nhưng khi nhìn gương mặt nghiêm túc của Quý Đông Dương, cô đành phải nghe lời anh.

Khi đến gặp Mike, Chu Nghi Ninh hỏi: “Em ngừng thuốc được chưa ạ? Em thấy em khá hơn rất nhiều rồi, không cần phải uống thuốc nữa đâu.”

Mike hỏi thêm mấy câu, Chu Nghi Ninh đều thành thật trả lời, nhưng lòng tin của Mike dành cho cô rất thấp, cô từng trốn điều trị, bỏ uống thuốc, nói dối nên Mike thường mắng cô là đứa trẻ không biết nghe lời. Thế nên, lần này Mike nhìn Quý Đông Dương để xác nhận.

Quý Đông Dương nhìn cô một cái rồi nói với Mike: “Cô ấy không nói dối.”

Mike cười to: “Ok.”

Mike nói: “Mấy năm qua chưa từng thấy cô ấy ngoan ngoãn như vậy, chuyện này có công rất lớn của anh Quý đấy.”

***

Hôm sau có hẹn ăn tối cùng Trương Hội và Alice, Alice vừa thấy cô liền ôm chầm lấy: “Cô nàng diễn viên của tớ đây rồi! Cậu tuyệt quá!”

Chu Nghi Ninh cũng rất vui, dang tay ôm lại cô ấy.

Alice nhìn Quý Đông Dương, “Đông ca, tuy rất tiếc khi anh không giành được cúp nhưng trong lòng em, anh là Nam diễn viên xuất sắc nhất. Bật mí với anh thật ra em là fan của anh, có điều trước kia Nghi Ninh không thích anh nên em cũng phải giả vờ không thích anh để tránh làm cậu ấy kích động.”

Chu Nghi Ninh: “…”

Đúng là trước kia bệnh của cô nghiêm trọng thật, nhưng đâu bắt buộc người xung quanh phải có sở thích như mình.

Alice lè lưỡi: “Tớ sợ cậu bị kích động mà.”

Quý Đông Dương vừa cười vừa nhìn các cô đùa giỡn, anh đưa thực đơn qua, “Mấy em thoải mái chọn món nhé.”

Alice: “Tất nhiên rồi, sao bọn em khách sáo với hai người được.”

Alice rất hoạt bát, còn Trương Hội khá ít nói, Alice kể rất nhiều chuyện trước kia, tuy vẻ mặt của Quý Đông Dương vẫn bình thản như mọi khi nhưng anh nghe rất chăm chú.

Ăn cơm xong, Alice muốn đi dạo phố, cô ấy do dự nhìn Quý Đông Dương.

Quý Đông Dương sợ mấy cô gái ngại anh nên siết chặt tay Chu Nghi Ninh rồi nói: “Anh về trước đây.”

Chu Nghi Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vâng.”

Chu Nghi Ninh, Trương Hội và Alice đến trung tâm thương mại, Alice mua rất nhiều đồ. Lúc ra khỏi cửa trung tâm thương mại, ba người gặp mấy du học sinh, các bạn du học sinh rất phấn khích: “A, kia là Chu Nghi Ninh đúng không?”

“Hình như là chị ấy đó! Hai hôm trước còn có tin chị ấy và Đông ca tới Anh mà.”

“Đúng rồi, đúng rồi. Thế Đông ca đâu?”

Cũng may đây là ở Anh nên sẽ không bị vây quanh. Chu Nghi Ninh thoải mái thừa nhận, về phần Quý Đông Dương, cô nói: “Bây giờ anh ấy không đi với chị.”

Các bạn du học sinh tỏ ra tiếc nuối, nhưng cũng nhanh chóng cười tươi, xin chữ ký và chụp ảnh cùng cô.

Lúc rời đi, cô nghe loáng thoáng: “Phải chi có Đông ca, nếu được chụp ảnh cùng vợ chồng Đông Ninh thì cuộc đời này chẳng có gì để tiếc nuối nữa.”

Alice cười, nhìn Chu Nghi Ninh: “May mà không phải ở trong nước, nếu không thì tớ và Trương Hội phải làm vệ sĩ cho cậu rồi.”

Trương Hội: “Cậu ấy mà phải cần đến em bảo vệ?”

Alice: “Ừ ha, quên mất.”

Trương Hội nhìn đồng hồ: “Còn sớm, con mèo nhà Lucy vừa sinh bốn đứa, cậu có muốn tới xem không?”

Chu Nghi Ninh chần chờ.

Alice phấn khích nói to: “Đi thôi đi thôi, Lucy còn hứa cho tớ một con nữa.”

Ba người đi tới nhà Lucy xem mèo, Chu Nghi Ninh chăm chú nhìn mấy con mèo nho nhỏ, khi nhớ tới lời Quý Đông Dương bảo sẽ nuôi mèo, lòng cô cảm thấy ấm áp.

Ngày hôm sau, khi cùng Quý Đông Dương đi ngang qua một cửa tiệm thú cưng, Chu Nghi Ninh dừng lại nhìn vào trong.

Ngay sau đó, Quý Đông Dương nắm tay cô đi vào.

Quý Đông Dương không am hiểu về mèo, chỉ biết có rất nhiều giống mèo. Cửa tiệm rất lớn, có rất nhiều giống mèo với đủ màu lông, Quý Đông Dương hỏi: “Thích con màu gì?”

Chu Nghi Ninh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm một con mèo Bombay(1), Cầu Lông cũng thuộc giống mèo này.

(1) Mèo Bombay: còn được gọi là mèo Mun Ấn Độ, là giống mèo lai có bộ lông màu đen tuyền, rất thân thiện, lanh lợi và tình cảm.

Quý Đông Dương tiến lên, nhân viên là một cô gái xinh xắn, cô nhìn vị khách châu Á điển trai, nhiệt tình giới thiệu bằng tiếng Anh: “Đây là mèo lông ngắn Anh(2).”

(2) Mèo lông ngắn Anh: còn được gọi là mèo Aln, có thân hình mũm mĩm đáng yêu, tính lười biếng và khá dễ nuôi.

Quý Đông Dương nhìn mấy con vật mềm mại kia rồi quay đầu lại nhìn cô: “Con này được không?”

Chu Nghi Ninh sực tỉnh, cô nhìn theo ngón tay anh, là con mèo lông ngắn Anh có màu đen.

“Nuôi thật hả anh?”

“Em thích mà.”

Anh nói rất hiển nhiên, Chu Nghi Ninh đắn đo: “Nhưng em sợ em nuôi không tốt.”

Quý Đông Dương đi tới ôm eo cô, đẩy cô tới gần con mèo, “Anh sẽ giúp em.”

Cầu Lông bị vứt lúc nó còn nhỏ, hình xăm trên ngực cô là một con mèo đen nho nhỏ, Quý Đông Dương không biết nó là giống mèo nào, chỉ thấy rất giống với con này, “Con này nhé?”

Trong lúc Chu Nghi Ninh còn đang hoảng hốt, Quý Đông Dương đã trao đổi với nhân viên.

Nhân viên ôm mèo đặt vào lòng anh.

Quý Đông Dương hỏi rất nhiều kiến thức nuôi mèo, nhân viên nhiệt tình hướng dẫn cho anh, cuối cùng nhìn Chu Nghi Ninh luôn đứng đằng sau luôn im lặng với vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí còn có phần ngơ ngác, cô nhân viên hỏi nhỏ: “Vợ anh có vẻ không vui lắm, cô ấy không thích mèo ạ?”

Vợ anh…

Quý Đông Dương quay đầu nhìn Chu Nghi Ninh, rồi mỉm cười với cô nhân viên: “Không, cô ấy rất vui, cũng rất thích.”

Nhân viên gật đầu, “Vậy thì tốt quá.”

Dưới sự giới thiệu của nhân viên, Quý Đông Dương mua đầy đủ vật dụng nuôi mèo, ánh mắt Chu Nghi Ninh luôn dõi theo thân hình cao ráo của anh, cho đến khi anh nhét con mèo vào lòng cô, con mèo nhỏ ngọ nguậy kêu “meo meo”.

Cô luống cuống ôm chặt nó, sau đó ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang cười của anh, “Anh phải cầm đồ, nên em ôm mèo đi nhé.”

Nhân viên vẫn nghĩ Chu Nghi Ninh không thích mèo nên đi qua nói với cô: “Con mèo này đáng yêu lắm, qua vài ngày chắc chắn cô sẽ thích nó.”

Chu Nghi Ninh không trả lời mà chỉ nhìn cô ấy. Cô ấy mỉm cười, nháy mắt với cô.

Nửa tiếng sau, ngôi nhà có thêm một con mèo, Chu Nghi Ninh ôm mèo đi theo sau Quý Đông Dương tìm chỗ cho nó, cuối cùng anh quyết định đặt ổ mèo ở phòng khách, xong xuôi, anh đứng dậy nhìn cô, “Đặt nó xuống xem sao.”

Chu Nghi Ninh nghe lời anh, ngồi xuống đặt con mèo vào ổ, nó xoay vòng vòng trong ổ rồi nhảy ra ngoài.

Quý Đông Dương nhìn con mèo đi loanh quanh trong nhà, sau đó mặc kệ nó, anh kéo cô ngồi xuống sofa, “Thích không?”

Chu Nghi Ninh nhìn theo con mèo, “Thích.”

Một lát sau, cô nhìn anh: “Chúng ta nuôi mèo thật hả? Nhưng mà… chúng ta thường xuyên vắng nhà, làm sao đây?”

Họ là diễn viên, thường xuyên đi đến tỉnh thành khác quay phim suốt mấy tháng, thời gian ở nhà vô cùng ít ỏi, sao mà chăm mèo đây?

Quý Đông Dương đã suy nghĩ về vấn đề này, “Thời gian này chúng ta đều rảnh, sau này nếu chúng ta không ở nhà thì sẽ thuê người chăm sóc nó, hoặc gửi nó ở nhà bạn cũng được, anh có mấy người bạn nuôi mèo, anh hỏi rồi, họ sẵn lòng chăm nó giúp mình.”

Chu Nghi Ninh không ngờ anh lại chu đáo như vậy, cô dang chân ngồi lên đùi anh, nghiêm túc nhìn anh: “Quý Đông Dương, đừng nói là anh thực sự nuôi mèo thay con nhé?”

Quý Đông Dương xoa đầu cô, “Tùy em.”

Anh không quá cưỡng cầu chuyện con cái, vì anh biết Chu Nghi Ninh vẫn chưa sẵn sàng.

Chu Nghi Ninh im lặng một lát rồi tựa đầu lên vai anh, “Em sẽ nuôi mèo cùng anh. Quý Đông Dương, anh chờ em một thời gian nhé, em sẽ sinh con cho anh.”

Chờ cô chuẩn bị làm mẹ xong, cô sẽ nuôi mèo, nuôi con cùng anh.

Nhưng không phải bây giờ.

Cô không muốn làm người mẹ vô trách nhiệm, cô muốn con của họ nhận được những điều tốt đẹp nhất thế gian.

Quý Đông Dương đáp nhỏ: “Được.”

Chu Nghi Ninh vuốt ve khuôn mặt anh, cúi đầu hôn lên môi anh, tư thế này quá dễ châm lửa. Cúc áo sơ mi của cô bị cởi ra, làn môi Quý Đông Dương chậm rãi trượt xuống hình xăm con mèo trên ngực cô, hôn nhẹ lên đó.

Ngay sau đó, thành viên mới bỗng nhảy lên đùi anh, quấy rầy hai người đang đắm chìm trong ham muốn.

Chu Nghi Ninh giật mình, nhanh chóng đẩy Quý Đông Dương ra, “A, chúng ta quên đặt tên cho mèo rồi.”

Quý Đông Dương: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN