Tiên Vốn Thuần Lương - Chương 707: Cắn đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Tiên Vốn Thuần Lương


Chương 707: Cắn đi


“Răng rắc, răng rắc, răng rắc…” Kim Phi Dao ngồi trên nóc Bách Vị lâu, miệng nhai không ngừng. Chỉ thấy nàng cầm lên một viên ngói, đặt vào miệng mà cắn, phun vụn ngói a, nàng lại nhìn chung quanh xem, thấy ở giữa có một đỉnh nhọn, bên trên có đồ trang trí hình bảo tháp, nàng liền đi qua đó, ôm đỉnh nhọn định há mồm cắn.

“Ngươi rốt cục định làm gì? Cắt gọt nhà sao?” Hoa Uyển Ti rốt cục không chịu nổi nữa, từ dưới bay lên, kéo cổ áo nàng tha đi, sau đó ào ào mắng: “Bên Bổ Thiên đài có một khối Bổ Thiên thạch rất lớn mới được đưa tới, ngươi đi ra đó cắt nó thành những khối nhỏ đi, đừng có cắn nóc nhà nữa.”

Kim Phi Dao không chút để ý nói: “Không có vấn đề gì, dù sao nơi này cũng có cấm chế, mưa không thể rơi vào nhà được.”

“Kể cả không vào được nhưng rất khó coi nha. Còn nữa, ngươi cũng không nên cắn mái nhà ven đường, bên đó không có cấm chế, nếu mưa sẽ bị dột.” Hoa Uyển Ti tức giận mắng nàng rồi ném nàng lại, tự hành bay xuống.

“Không phải chỉ cắn mấy viên ngói thôi sao, có gì to tát đâu, có cần phải hung như vậy không?” Kim Phi Dao hóa ra một thủy kính, chiếu vào miệng nhìn những cái răng mới của mình.

Sau khi nhổ những cái răng sứt mẻ đi, nàng lại thật sự mọc răng mới. Đương nhiên không phải là mọc lúc ở nhân hình, nàng phải luôn luôn dùng Tan thuật, cứ như vậy nửa người nửa thú lêu lổng trong Kiến Thiên thành. Cũng không biết có phải vì Thao Thiết lúc nào cũng ăn gì đó hay không cho nên có thể thay răng, nàng tốn nửa năm liền mọc ra răng mới.

Nhiều ngày nay nàng rất ngứa răng, cứ đi chung quanh tìm các thứ dựng thẳng đứng để cắn, muốn nhìn một chút xem răng mới có tốt bằng răng cũ không. Kết quả thử nghiệm là tựa hồ không khác trước kia lắm, tuy nhiên nàng vẫn chưa thỏa mãn, phải tìm thứ gì đó thật cứng để cắn thử mới được, ví dụ như pháp bảo cực phẩm chẳng hạn.

Hoa Uyển Ti không cho nàng cắn nóc nhà, vì thế nàng liền hạ xuống Bách Vị lâu, đi dạo trong Kiến Thiên thành. Nhìn thấy có tu sĩ quen đi ngang qua là nàng liền nhảy ra trước mặt, trêu đùa; “Đưa pháp bảo của ngươi ra đây cho ta cắn hai miếng thử xem.”

Vì Kim Phi Dao cứ ác bá chắn tiểu nương tử muốn cắn pháp bảo của người khác như vậy cho nên các tu sĩ quen nàng đều trốn không kịp, nếu bị nàng giữ lại thì rất khó chơi, kiểu gì cũng phải lấy gì đó ra cho nàng thử răng mới được rời đi. Ngoài Bố Dao ra thì người thứ hai làm cho tu sĩ trong thành phải to đầu chính là nàng.

Không ít người mắng thầm, rốt cục là ai đã nhổ sạch răng của nàng! Nhổ sạch còn chưa tính, vậy mà còn một lần nữa mọc cái mới, hoàn toàn là không để cho người khác sống mà!

Đi một vòng, Kim Phi Dao đi ngang qua Linh Lung lâu của Bố Tự Du, nghĩ mấy hôm trước hình như hắn đã trở lại, nàng liền nghênh ngang xông vào: “Tiểu Bố, cho ngươi xem răng mới của ta, sáng như tuyết luôn.”

Vừa bước vào, nàng liền khựng lại, thở dài một tiếng, nói với ba người trong sân: “Các ngươi có thể đừng áp chế hơi thở được không hả? Như vậy rất khó phát hiện các ngươi đang ở trong này. Ta thấy các ngươi đang có việc cần bàn, vậy ta đây sẽ không quấy rầy nữa, đi trước!”

Bố Tự Du đang ngồi trước bàn đá trong sân, vừa đứng dậy châm trà, mà Bố Dao và Lang đại nhân cũng ngồi bên cạnh. Thật không biết những người này ngồi đây làm cái gì.

Kim Phi Dao vốn định đến chỗ Bố Tự Du kiếm ít pháp bảo cực phẩm để cắn, hiện tại xem ra không có khả năng, liền có ý rút lui.

“Nghe nói nhiều ngày nay ngươi đều thử răng?” Lang đại nhân đột nhiên mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, Lang đại nhân ngươi xem, răng mới của ta chỉnh tề xinh đẹp chứ hả?” Kim Phi Dao há miệng cho bọn họ nhìn răng mới của mình, quả nhiên là vừa trắng vừa sáng, còn lóe hàn quang.

Lang đại nhân lật tay ném qua một thứ, nhàn nhạt nói: “Vừa vặn, cắn nó thành bốn phần cho ta, gọn ghẽ một chút.”

Kim Phi Dao nhìn, rơi vào tay nàng là một miếng Lưu Huyền thiết bằng nắm tay, đây chính là thứ tốt, dùng để thử răng đúng là tuyệt. Nàng cũng đi tới bàn, để Bố Tự Du rót trà, vừa uống trà vừa cắn Lưu Huyền thiết.

“Như đã nói vừa rồi, theo tình báo lần này tìm hiểu được thì quân Thần tộc đã tìm được thân thể Hình Thiên nhưng vẫn còn thiếu cái đầu. Hiện tại bọn họ đang muốn dò hỏi vị trí đầu của Hình Thiên từ chỗ Thần Nông tộc.” Bố Tự Du rót trà xong liền ngồi xuống tiếp tục nói.

“Răng rắc.”

Bố Dao ngoáy ngoáy lỗ tai, không cho là đúng nói: “Đám gia hỏa Thần Nông tộc chết cũng không chịu nói đầu của Hình Thiên ở đâu, chúng ta đã thương lượng vài lần, ngay cả Phục Hy tộc cũng phải cầu bọn họ báo cho biết nhưng vẫn không được.”

“Răng rắc.”

“Tin tức của Thần Nông tộc không dễ điều tra, ta còn chưa tra được vị trí đầu Hình Thiên. Tuy nhiên, vì sao Thần Nông tộc lại không chịu giao đầu ra? Hiện tại giao ra vẫn tốt hơn là để quân Thần tộc tìm thấy chứ.” Bố Tự Du nghi hoặc hỏi.

“Răng rắc.”

Lang đại nhân uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Theo Thái Hạo Diễn nói thì thần hồn trong đầu Hình Thiên chiếm hai phần ba tổng thần hồn của hắn, có khả năng Thần Nông tộc dùng nó để gieo trồng một loại linh thảo hiếm nào đó.”

“Răng rắc.”

“Nếu quả thật như vậy thì Thần Nông tộc không chịu giao đầu Hình Thiên ra cũng có thể hiểu được.” Bố Tự Du nhanh chóng lấy quyển sổ nhỏ ra ghi nhớ lại việc này.

“Răng rắc!” lại có thanh âm truyền đến, hắn nhíu nhíu mày.

Lúc này, Bố Dao ha ha cười nói: “Ta thì bết, thần hồn của Hình Thiên không quá giống với người khác, là do giết chóc nhiều quá mà biến chất. Nếu quả có tà tu chiếm được thì có thể luyện ra ác khí tuyệt phẩm, kể cả hút vào trong cơ thể để luyện hóa thì tu vi cũng có thể tăng lên nhiều. Thần Nông tộc kể cả muốn giữ lại thứ này cũng không hữu dụng, hiện tại bọn Vương Dạ đã có cơ thể Hình Thiên, nếu bọn họ còn không giao ra, để đám người Vương Dạ tìm được đầu Hình Thiên thì mất cả chì lẫn chài.”

“Ực…”

Lang đại nhân nghiêng đầu nhìn Kim Phi Dao, ngón tay gõ lên bàn: “Ta chỉ cho ngươi cắn, không cho ngươi ăn!”

“Vậy thì ngươi giữ lại ăn đi.” Kim Phi Dao phun miếng Lưu Huyền thiết vừa rồi không cẩn thận nuốt vào lên bàn, lại thấy trên bàn đã có một đống mảnh vụn Lưu Huyền thiết. Rõ ràng chỉ bảo nàng cắn làm bốn, nàng lại cắn thành từng viên nhỏ như củ lạc, đầy cả bàn.

Thấy sắc mặt Lang đại nhân khó coi, Kim Phi Dao ha ha cười, đặt chỗ Lưu Huyền thiết còn thừa lên bàn, sau đó lau tay vào quần áo, cười nói: “Như vậy là được rồi, ta chợt nhớ ra còn có việc phải làm, đi trước một bước. Không cần tiễn, ta tự đi.” Vừa nói nàng vừa lui ra ngoài, bộ dáng khiến người nhìn cảm thấy lén lút.

“Nàng lại định làm gì?” Bố Dao không khỏi thắc mắc, bộ dáng vừa rồi của Kim Phi Dao quá quỷ dị, vừa nhìn là biết định đi làm chuyện xấu. Trước khi nàng tính kế người khác đều sẽ đột nhiên trở nên nịnh nọt có lễ phép.

Lang đại nhân thu Lưu Huyền thiết trên bàn vào túi càn khôn, hừ lạnh một tiếng.

Bố Dao thấy vậy thì vội sán lại, đẩy đẩy hắn, tò mò hỏi: “Lang, có phải ngươi đã biết nàng định làm gì không? Đừng có giấu ở trong lòng, nói ra nghe đi.”

“Ngoài ăn ra thì còn có thể định làm gì!” Lang đại nhân nói.

“Đáng ghét!” Bố Dao liếc hắn, lại ngồi trở lại chỗ.

Kim Phi Dao bộ pháp nhẹ nhàng đi trong Kiến Thiên thành, gặp người quen cũng không dây dưa đòi lấy đồ ra thử răng, trong lòng nàng đã có mục tiêu: “Thần hồn Hình Thiên, thứ này hẳn là rất dễ tiêu hóa. Không biết có thể tiến giai thẳng đến Đại Thừa kỳ hay không, kể cả không được thì đến Hợp Thể hậu kỳ cũng không tệ.”

Những ngay sau đó, Kim Phi Dao luôn luôn chờ đợi tin tức truyền đến. Tin tức do Bố Tự Du tìm hiểu được thập phần chuẩn xác, chưa đầy một tháng đã liên tiếp truyền đến tin tức tu sĩ tam tộc bị giết, quân Thần tộc mang theo Hình Thiên không đầu đang tàn sát tu sĩ tam tộc. Hình Thiên biến mất đã quá lâu, để có thể cảm ứng được đầu ở đâu, hắn cần có lực lượng.

Vốn hấp thu thần lực là nhanh nhất nhưng thứ bị hắn hấp thu là tinh hoa của thần lực, bị hút đi sẽ rất khó bổ sung lại cho nên các Thần tộc hợp tác với hắn không ai muốn cho hắn ăn. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đi hấp thu Thức Hải, Nguyên Anh của tam tộc, tuy chủng loại không giống nhưng khi vào trong thân thể hắn cũng có thể chuyển biến thành thần lực.

Đối với việc này, Kim Phi Dao phi thường khinh bỉ. Nhớ ngày đó nàng cũng làm như vậy, kém chút nữa bị nước miếng làm chết đuối. Hiện tại Hình Thiên cũng làm như vậy mà Thần tộc lại không cảm thấy có gì sai, Thần tộc có thể làm ra loại chuyện này trong khi nàng thì cực kỳ bi thảm, thế này là thế nào chứ!

Dưới sự trợ giúp của Hình Thiên, quân Thần tộc không còn đánh phá nhỏ lẻ như trước nữa mà là điên cuồng công kích các tu sĩ còn chưa tới Kiến Thiên thành. Để không cho các tu sĩ đào tẩu, Thần tộc còn cho mấy trăm quân che chở Hình Thiên đi ra ngoài, tu sĩ muốn chạy đi thật không dễ dàng. Cuối cùng, một bộ phận tu sĩ vẫn chưa tới Kiến Thiên thành cũng phải thu dọn tài sản chạy tới, điều này làm Hình Thiên chuyển hướng mục tiêu sang Thần tộc.

Lúc trước còn nể tình đồng tộc, bình thường bọn họ không ăn người Phục Hy tộc và Thần Nông tộc, kể cả có gặp cũng sẽ động thủ giết tam tộc trước, nhưng giờ tu sĩ tam tộc giảm bớt làm cho quân Thần tộc phải đặt mục tiêu lên những người này.

Lúc có tin tức người Thần Nông tộc bị Hình Thiên ăn thì Thần Nông tộc đứng ngồi không yên, trực tiếp phái người tới Kiến Thiên thành tìm kiếm Thái Hạo Diễn.

Kim Phi Dao đang tha thiết chờ mong chuyện này, thấy người Thần Nông tộc đến liền chạy tới chỗ Thái Hạo Diễn, làm bộ như là tới trước báo tin. Thái Hạo Diễn quét mắt nhìn nàng một cái, chút tâm địa gian giảo này sao có thể không bị xem thấu!

Sau khi Thần Nông tộc tới, tu sĩ Đại Thừa của các tộc khác cũng tới, bọn họ nguyện ý chỉ ra địa điểm cất giữ đầu Hình Thiên nhưng để hủy diệt đầu Hình Thiên lại không phải là việc dễ.

Đến bàn chuyện chính là Khương Thủy Nhiên mới tiến giai Đại Thừa kỳ không lâu, vì hiện tại chuyện quá khẩn cấp cho nên hắn mới tiến giai trước. Từ lúc tới hắn vẫn luôn nhíu mày, đợi người tới đông đủ hắn mới mở miệng nói: “Chỉ cần giải phong đầu Hình Thiên thì Hình Thiên sẽ lập tức biết. Hơn nữa riêng cái đầu cũng có uy lực khá mạnh, dùng các cách thông thường thì không thể hủy diệt được, nếu không thì cũng không thể chặt bỏ rồi mà vẫn còn sống. Chỉ có làm cho nó không còn chút cặn bã thì mới đảm bảo Hình Thiên không thể tìm lại nó.”

“Ta! Ta có cách, để ta đi đi thôi!” Kim Phi Dao luôn đứng phía sau nghe, chỉ tìm một cơ hội lấy cớ để được đi, lúc này nghe vậy thì cũng không chú ý xem có tác dụng hay không, giơ tay lớn tiếng kêu lên.

Ánh mắt mọi người dừng lại trên người nàng, Khương Thủy Nhiên cũng nhìn, sao lại là nàng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN