Tiếng Cười Trong Bóng Tối
Chương 31
Rất nhiều người, dẫu không có kiến thức tầm chuyên gia nào, vẫn biết sửa đường dây điện sau khi xảy ra hiện tượng bí ẩn được biết đến dưới cái tên “đoản mạch”, hoặc bằng một con dao nhíp nhỏ có thể làm một chiếc đồng hồ đeo tay hoạt động lại, hoặc thậm chí, nếu cần có thể làm được món cốt lết chiên xù. Albinus không phải là người như thế. Ông không biết thắt cà vạt, cũng không cắt được móng bàn tay phải, cũng không đóng gói cái gì được; ông không thể mở được chai rượu mà không chọc nát nửa nút chai thành vụn và làm chìm nghỉm nửa kia. Hồi nhỏ ông chưa từng lắp ráp được các thứ như bọn con trai khác. Còn ở tuổi thanh niên, ông không bao giờ tháo tung chiếc xe đạp của mình ra từng bộ phận, thực ra là ông không thể làm gì với nó ngoại trừ cưỡi lên mà đạp; và khi ông làm thủng lốp xe thì ông đành đẩy cái cỗ máy tàn phế, bẹp rúm như chiếc giày cao su cũ rích đó đến hiệu sửa chữa gần nhất. Về sau, khi học môn phục chế tranh, ông luôn sợ phải tự mó tay vào các bức vẽ. Trong Thế chiến ông nổi bật nhờ sự bất tài đáng kinh ngạc khi phải làm bất cứ việc gì dùng đến tay. Xét tất cả những điều này thì chuyện ông lái xe rất kém là chẳng đáng ngạc nhiên cho bằng chuyện ông có thể lái xe.
Một cách chậm chạp và khó khăn (thêm vào đó là cuộc cãi cọ phức tạp mà nguyên nhân chính ông không hiểu nổi với gã cảnh sát tại ngã tư), ông lái được xe ra khỏi Rouginard và rồi tăng tốc đôi chút.
“Phiền anh hãy nói cho em biết chúng ta đi đâu, nếu mà anh không thấy phiền?” Margot chua chát hỏi.
Ông nhún vai và nhìn thẳng về phía trước dọc theo con đường màu đen thẫm ánh xanh sáng lóa. Bây giờ họ đã ra khỏi Rouginard, với những con phố chật hẹp đông kín người và xe cộ, còn ông phải bấm còi, phải dừng xe trong một cú giật mạnh bất ngờ và phải rẽ ngoặt vụng về – bây giờ khi xe họ đã lăn êm trên đường cao tốc, đủ các loại ý nghĩ mờ mịt tối tăm trôi dạt qua bộ não ông: rằng con đường dốc càng lúc càng cao vào sâu trong vùng núi và chẳng mấy chốc nữa sẽ đến đoạn nhiều khúc quanh nguy hiểm, rằng cái khuy áo của Rex từng vướng vào dải đăng ten của Margot, rằng trái tim ông chưa bao giờ nặng nề và điên cuồng như lúc này.
“Với em đi đâu thì cũng vậy,” Margot nói, “nhưng em chỉ muốn biết thôi mà. Và xin anh cố đi đúng bên phải đường. Nếu anh không lái được, tốt hơn chúng ta nên đi tàu hỏa hoặc thuê tài xế khi tới trạm nghỉ gần nhất.”
Ông nhấn phanh dữ dội vì một chiếc xe buýt đường dài xuất hiện từ xa.
“Anh làm gì vậy, anh Albert? Cố đi đúng bên phải đường, anh chỉ cần làm có thế thôi.”
Chiếc xe buýt đầy kín khách du lịch ầm ầm như sấm lướt qua. Albinus lại cho xe chạy. Con đường bắt đầu uốn lượn quanh núi.
“Chúng ta đi đâu thì có quan trọng gì?” ông nghĩ. “Dù đi bất kỳ đâu, mình cũng không thoát khỏi nỗi đau này. ‘Rẻ tiền nhất, ầm ĩ nhất, tục tĩu nhất’… Mình phát điên lên mất.”
“Em sẽ không hỏi nữa,” Margot nói, “nhưng vì Chúa, đừng có lái vòng vèo trước khúc ngoặt. Thật là ngớ ngẩn. Anh đang cố làm cái gì thế? Giá mà anh biết em đau đầu thế nào. Em sẽ biết ơn nếu chúng ta đến được chỗ nào đó.”
“Cô thề với tôi là không có gì trong chuyện đó chứ?” Albinus hỏi bằng giọng yếu ớt, và ông cảm thấy những giọt nước mắt nóng bỏng làm thị giác ông mờ đi. Ông chớp mắt, và con đường xuất hiện trở lại.
“Em xin thề,” Margot nói. “Em đến mệt vì phải thề với anh. Giết em đi, chứ đừng tra tấn em nữa. À này, em thấy nóng quá. Em tính sẽ cởi áo khoác ra đây.”
Ông nhấn phanh.
Margot cười to. “Đâu cần phải dừng lại vì việc này? Ôi trời, ôi trời.”
Ông giúp cô cởi chiếc áo khoác mỏng ra, và trong khi làm việc đó, một hồi ức trở về sống động đến lạ thường – cách đây đã lâu, đã lâu rồi – trong một quán cà phê nhỏ thảm hại, lần đầu tiên ông để ý đến cách cô cử động đôi vai và cúi chiếc cổ đáng yêu khi giũ tay áo ra.
Giờ đây, nước mắt tuôn tràn xuống má ông, không kìm nổi nữa. Margot choàng tay ôm ông và áp thái dương của mình vào mái đầu ông đang nghiêng xuống.
Xe của họ đang đậu gần tường phòng hộ; đó là một bức tường dày bằng đá cao cỡ hơn ba mươi phân, phía sau là một khe núi mọc đầy bụi cây mâm xôi, dốc xuống thẳng đứng. Xa tít phía dưới có thể nghe thấy tiếng rào rào ì ầm của một dòng suối chảy xiết. Ở phía trái vươn lên một dốc đá đo đỏ trên đỉnh có thông mọc. Mặt trời thiêu đốt. Cách một đoạn phía trước, một người đàn ông đeo kính râm đang ngồi đập đá bên lề đường.
“Anh rất yêu em,” Albinus rên rỉ, “rất yêu.”
Bàn tay ông mân mê tay cô và giần giật vuốt ve cô. Cô cười nhẹ – một giọng cười mãn nguyện.
“Bây giờ để em lái xe đi,” Margot năn nỉ. “Anh biết em lái tốt hơn anh mà.”
“Thôi, anh đang tiến bộ đây mà,” ông vừa đáp vừa mỉm cười vừa nấc vừa hỉ mũi. “Thật kỳ lạ, nhưng anh thực tình không biết chúng ta đang đi đâu. Anh nghĩ mình đã gửi hành lý đến San Remo, nhưng anh không chắc lắm.”
Ông nổ máy và họ lái xe đi tiếp. Với ông, chiếc xe lúc này dường như lăn bánh dễ dàng hơn, ngoan ngoãn hơn và ông không còn nắm chặt vô lăng đầy lo lắng nữa. Các chỗ ngoặt ngày càng thường xuyên hơn. Một bên, vách đá dốc dựng đứng; bên kia là khe núi. Ánh mặt trời chọc vào mắt ông. Kim đồng hồ đo tốc độ run lên và tăng dần.
Một chỗ ngoặt gấp đến gần và Albinus quyết tâm thể hiện tài khéo léo đặc biệt để lái xe qua đó. Ở cao cao phía trên con đường, một bà già đi hái cỏ nhìn thấy ở bên phải vách đá chiếc ô tô nhỏ màu xanh da trời đó đang lao nhanh đến chỗ ngoặt, còn ở đằng sau chỗ ngoặt, từ hướng đối diện, phi thẳng đến cuộc hẹn không ai ngờ tới, là hai người đi xe đạp bò rạp trên ghi đông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!