Chàng trai tôi yêu đã từng cầu hôn tôi theo một cách đặc biệt tuyệt vời.
Đó là chuyến đi sau khi tốt nghiệp của tôi với A Trạch.
Trạm dừng chân cuối cùng là một hòn đảo nhỏ.
A Trạch đưa tôi đi lặn biển, tôi nhặt được một cái chai cũ trôi dạt trên cát trắng, tôi hào hứng kéo A Trạch về bờ. Trong cái chai kia ấy vậy mà chứa một bản đồ kho báu!
Bản đồ cho thấy kho báu ở ngay trên hòn đảo nhỏ này!
Lòng hiếu kỳ của tôi nháy mắt bùng nổ, tôi lập tức kéo A Trạch đi tìm kho báu.
Hòn đảo này không lớn, lộ trình cũng đơn giản, ở điểm cuối nơi chứa kho báu là một hang động.
Mà khoảnh khắc tôi bước vào hang động kia, trong động lập tức sáng đèn, dưới ánh sáng ấm áp tràn ngập hoa tươi. Tôi kinh ngạc nhìn A Trạch, anh cười nắm tay tôi, dẫn tôi lên bục cao.
A Trạch quỳ một gối, giơ chiếc nhẫn kim cương lên, nhìn tôi chăm chú:
“Trình Mộng, từ khi ở trong bụng mẹ 8 tuần tuổi anh đã biết em. Từ đó đến giờ, em luôn là báu vật quý giá nhất, là sự lựa chọn chắc chắn nhất của anh. Nếu có thể, anh muốn bầu bạn bên em đến năm 88 tuổi.”
“Vậy, cô Trình Mộng, em đồng ý lấy anh chứ?”
…
Sau này, ước hẹn 88 tuổi kia đứt đoạn năm chúng tôi 23 tuổi.
Chàng trai khiến cả thanh xuân của tôi đẹp rực rỡ sẽ mãi ở lại khoảng thời gian mà tôi yêu anh nhất.
“Mộng Mộng?”
Tâm trí của tôi từ buổi cầu hôn trên đảo trở về với đường núi đầy mây.
Trữ Dịch nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi không muốn dây dưa nữa, tôi muốn chấm dứt hoàn toàn ngay hôm nay.
“Trữ Dịch, chúng ta đã chia tay.”
Trữ Dịch kéo cà vạt, mở cửa sổ xe, châm một điếu thuốc.
“Anh tưởng qua mấy ngày em đã bình tĩnh lại.”
“Mộng Mộng, cuối cùng em muốn thế nào?”
Tôi tháo vòng cổ xuống trả lại cho anh ấy.
“Trữ Dịch, anh cho rằng em đang giận dỗi với anh sao?”
“Em không phải thiếu nữ nữa, em không có thời gian làm vậy. Chúng ta chung đụng một năm, ở bên nhau ba tháng, anh ngẫm kỹ xem, chúng ta thật sự có tình cảm sao?”
“Anh có cái tôi cao, kiêu ngạo, anh cần một cô gái điềm tĩnh hoàn mỹ đứng cạnh anh. Anh cho rằng em từng trải qua sinh tử, là người anh tìm kiếm, nhưng em không phải.”
Trữ Dịch dựa vào cửa sổ xe, không quay đầu lại.
“Em thừa nhận, lúc chúng ta bên nhau có chút hời hợt, nhưng khi em phát hiện em không quên được A Trạch, em lập tức chia tay với anh.”
“Em làm không tốt, nhưng từ đầu đến cuối em đều thành thật với anh, em không muốn dây dưa với anh, anh cũng không không phải em thì không được, vì sao anh không chịu buông tay?”
Làn khói lướt qua, Trữ Dịch đóng cửa xe, anh ấy quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh.
“Mộng Mộng, anh ta tốt như vậy sao? Khiến em nhớ mãi không quên?”
“Anh ấy không tốt, nhưng em chỉ yêu anh ấy.”