Khi tôi tỉnh lại, đã là bảy ngày sau.
Trên người tôi cắm nhiều loại ống, còn mẹ đang trông bên giường, âm thầm lau nước mắt. Bà thấy tôi tỉnh thì vội vã đi tìm bác sĩ.
Tôi được bác sĩ kiểm tra, cuối cùng xác định tôi không có vấn đề gì.
Hóa ra hôm đó xe của Trữ Dịch đậu bên đường, bị một chiếc xe tải đâm từ phía sau.
Tôi lo lắng nói: “Trữ Dịch đâu?”
“Cậu ấy không sao. Hai đứa các con mạng lớn. Xe tải quẹt ngang qua, Trữ Dịch bị thương ngoài da, hai ba hôm đã xuất viện.”
Mẹ kéo tôi, giọng nghẹn ngào.
“Nhưng con, rõ ràng con bị thương không nặng, nhưng mãi không tỉnh lại. Bác sĩ nói con không có ý chí sống…”
Mẹ không nói tiếp được, bà quay lưng lặng lẽ rơi nước mắt.
Ba vỗ về bà, quay lại tiếp tục nói:
“Nghe bác sĩ nói trên đường đưa tới bệnh viện, con cứ gọi tên A Trạch.”
“Con gái, con không thể buông bỏ thằng bé sao? Thậm chí không cần mạng mình? Con như vậy ba và mẹ con phải làm thế nào đây?”
Tôi nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói:
“Sẽ không, sẽ không xảy ra chuyện đó nữa.”
Bởi vì A Trạch đã đi rồi.