Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng


Chương 18


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: LTLT

Mùi máu tươi, còn có tiếng kêu la mắng chửi càng ngày càng to.

Nhớ lại những lần cấp cứu trước đây, khi máu văng đầy mặt, khắp người đều là máu cũng thường có, nhưng Thẩm Thức Thiềm lại không có cảm giác bị mùi máu tươi xông vào mũi như bây giờ.

Cuối cùng bảo vệ cũng đã lên kịp, cùng nhau kéo nhóm người kia ra. Hứa Ngôn Ngọ còn đang tóm lấy gã đàn ông cầm dao, Thẩm Thức Thiềm dùng sức, lôi người cậu ta mới kéo cậu ta từ trong trạng thái phát điên ra lại. Lúc ôm cậu ta lùi về sau, Thẩm Thức Thiềm còn nghe thấy tiếng thở dốc vừa nặng nề vừa kiềm chế của thiếu niên trong ngực.

Xung quanh quá hỗn loạn, tiếng hô hoán, tiếng khóc lóc phảng phất, còn có tiếng lớn giọng trách mắng hòa lẫn với nhau, hỗn loạn đến mức tim Thẩm Thức Thiềm cũng tê dại. Cánh tay của cậu dùng hết sức nắm chặt lấy, không ngừng nói với Hứa Ngôn Ngọ đang ở trong lòng: “Ngôn Ngọ, bình tĩnh lại.”

Cứ bị người ta gạt ra, Thẩm Thức Thiềm không biết Mạnh Tân Đường thế nào rồi, có bị đụng đến vết thương không, chờ Hứa Ngôn Ngọ bình tĩnh lại, cắn răng vùng ra khỏi Thẩm Thức Thiềm, cậu mới vội vàng quay lại tìm Mạnh Tân Đường đang bị thương.

Vừa mới xoay người, bả vai bị người ta nắm lấy, kính mắt trên sống mũi trong lúc xung đột bị trượt xuống một chút cũng được đẩy nhẹ về lại vị trí ban đầu.

“Không sao chứ?”

Thấy rõ ánh mắt lo lắng của người trước mặt, lại nhìn thấy máu của vết thương trên cánh tay thấm vào áo, Thẩm Thức Thiềm đưa tay tóm lấy cánh tay hắn, chân mày nhíu lại hỏi: “Tôi nên hỏi câu này mới đúng.”

“Không sao.” Giống như muốn chứng minh, Mạnh Tân Đường lắc lắc cánh tay, “Không nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da.”

Thật ra vừa rồi Mạnh Tân Đường lúc nhìn thấy gã đàn ông kia cầm dao huơ về phía Thẩm Thức Thiềm lập tức dùng cánh tay đè lên cổ tay gã ta, chỉ là gã đàn ông đó lúc huơ dao không có quy luật gì, lại vô cùng mất không chế, khi rút tay lại vẫn là làm bị thương cánh tay Mạnh Tân Đường cản gã.

“Đừng lộn xộn.” Thẩm Thức Thiềm nắm chặt cái người không ngoan ngoãn. Cậu kéo hắn qua một bên, cẩn thận vén cái áo bị cắt lên kiểm tra một lát, sau khi xác nhận vết thương thật sự không sâu mới ngẩng đầu nói: “Tôi dẫn anh đi xử lý vết thương.”

Trong văn phòng.

“Sao anh lại đến đây?” Thẩm Thức Thiềm vừa khử trùng vết thương của Mạnh Tân Đường vừa hỏi.

“Hôm nay đúng lúc rãnh rỗi, bốc cho cậu thang thuốc đông y, sắc xong rồi tính đưa cho cậu, nhưng mà không liên lạc với cậu được, bèn đến bệnh viện tìm.”

Nói đến đây cũng có mấy phần may mắn, thực ra ngày mai Mạnh Tân Đường cũng rãnh, theo lý mà nói, vốn có thể chờ Thẩm Thức Thiềm trả lời, ngày mai lại tìm cơ hội đưa cho cậu. Nhưng lúc chiều hôm nay, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là không ngồi yên được, muốn đến tìm cậu.

“Xin lỗi, liên lụy anh rồi.”

Mạnh Tân Đường lập tức lắc đầu, khẽ nói: “Không có gì mà.”

Động tác của Thẩm Thức Thiềm rất nhẹ, khử trùng đâu vào đấy cho hắn, thoa thuốc. Thấy cậu cúi đầu quấn băng, Mạnh Tân Đường nhớ lại cái hôm trong cửa hàng đàn, dáng vẻ cậu lật ngón tay quấn móng đàn. Hình như động tác có mấy phần giống nhau.

Thẩm Thức Thiềm vẫn luôn nhìn chăm chú vào vết thương của Mạnh Tân Đường, Mạnh Tân Đường lại cứ nhìn chăm chú cậu.

“Vết thương không thể dính nước, đừng ăn cá tôm mấy loại thức ăn phát tính*, tốt nhất cũng đừng ăn cay, biết chưa?”(*là những loại đồ ăn dễ gây sưng phù)

Xin nghe lời dặn của bác sĩ.

Mạnh Tân Đường rất tuân thủ ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết.”

“Hai ngày nữa tôi lại thay thuốc cho anh.”

Từ đầu đến cuối, Hứa Ngôn Ngọ đều không nói lời nào ngồi ở bên cạnh, trên trán đều là mồ hôi. Trước đó Thẩm Thức Thiềm có đưa cậu ta một ly nước, cậu ta cứ cầm, cũng không uống, chỉ mờ mịt nhìn mặt đất chằm chằm ngẩn người.

Chờ Thẩm Thức Thiềm băng bó vết thương cho Mạnh Tân Đường xong, cảnh sát phụ trách xử lý sự cố này cũng đã đến. Cảnh sát hỏi thăm đại khái tình huống, ghi chép lại, nói thật sự có chuyện đổi thuốc, trận gây rối này đã khá rõ ràng, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Sau khi cảnh sát đi, trưởng khoa đóng cửa lại, thở dài bắt đầu trách mắng.

“Cậu nói xem có trận gây rối đợt trước, cậu vẫn chưa biết người nhà đó là người thế nào à?”

Đồ đạc dùng để xử lý vết thương ở trên bàn được dọn từng cái một, tiếng dụng cụ đụng vào khay, người tạo nên tiếng vang lại không có biểu cảm gì, vẻ mặt trầm tĩnh.

“Biết ạ, trước khi phẫu thuật chẳng phải đã ký tên rồi sao.”

Trưởng khoa thấy dáng vẻ không chút lay động nào của cậu, trong lòng chợt nổi giận, giận cậu không hiểu chuyện, giận cậu không biết sợ. Ông đi theo sau Thẩm Thức Thiềm dạy dỗ: “Cậu đừng nói với tôi cậu không nhìn ra vấn đề, nhìn ra được vấn đề cậu còn dám làm phẫu thuật cho bọn họ, gây rối là chuyện nhỏ sao? Ỷ bản thân tài giỏi gan lớn hơn người ta nên vội đi vào tròng phải không? Cậu hỏi cả cái bệnh viện này có người thứ hai đi làm cái phẫu thuật này không!”

Thẩm Thức Thiềm không nói gì, mặc cho trận trách mắng đổ lên trên đầu cậu. Cậu rót ly nước ấm cho Mạnh Tân Đường, còn hỏi hắn có nóng không, lạnh không, giống như người vừa rồi bị gây rối không phải cậu, lúc này bị dạy dỗ cũng chẳng phải cậu.

Đúng lúc này cánh cửa văn phòng bị gõ, hai tiếng gõ cửa vang lên, rất khẽ, lộ ra sự cẩn thận quá mức.

Nhận được cho phép “mời vào”, cánh cửa mới bị đẩy nhẹ ra, không có mở hết, chỉ ngập ngừng ngập ngừng, hé ra một khe hở miễn cưỡng đủ một người có thể chen vào.

Người tiến vào là một phụ nữ trung niên, một đôi mắt sưng đỏ đã lõm xuống, cả người gầy đến mức giống như da bọc xương. Tay người phụ nữ ấy cầm chốt cửa vẫn còn đang run, sau khi nhìn thấy Thẩm Thức Thiềm, cảm xúc chợt trở nên càng kích động hơn, cơ thể lảo đảo đi đến trước mặt Thẩm Thức Thiềm.

Mạnh Tân Đường có ấn tượng với bà ấy, vừa rồi chính bà ấy có ý định ngăn cản đám người gây sự kia.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì nghe thấy một âm thanh trầm đục vang lên, đầu gối người phụ nữ đập mạnh xuống đất.

“Bác sĩ Thẩm… Xin lỗi… Tôi thật sự không biết…” Không ngừng nghẹn ngào, người phụ nữ nói cứ bị ngắt quãng, trưởng khoa nghe cũng cau mày.

“Tôi không biết em trai với em dâu tôi đổi thuốc… Tụi nó… Xin lỗi bác sĩ Thẩm…”

Thẩm Thức Thiềm hoàn hồn vội vàng cúi người dìu bà lên, nhưng có lẽ là vì đau thương, vì tâm trạng không biết làm sao, cơ thể người phụ nữ tiều tụy này giống như nặng ngàn cân, Thẩm Thức Thiềm dìu thế nào cũng không nhúc nhích. Mạnh Tân Đường ở bên cạnh đứng dậy, cùng cậu đỡ người trên mặt đất lên ngồi vào ghế. Thẩm Thức Thiềm lướt nhìn cánh tay Mạnh Tân Đường, đẩy hắn, bảo hắn ngồi ngay ngắn.

Trưởng khoa rót ly nước cho người phụ nữ, trấn an bà đừng kích động như vậy, từ từ nói.

“Tôi nghe cảnh sát nói, nếu gây rối phải ngồi tù… Bác sĩ Thẩm, tụi nó biết sai rồi… Các cậu có thể đừng kiện tụi nó không… Tôi thật sự không biết tụi nó đổi thuốc… Tôi, tôi…”

“Tôi” một lúc lâu, lại không nói tiếp được, chỉ còn lại tiếng than khóc “hu hu”, sau đó, người phụ nữ này cũng chẳng nói được một câu hoàn chỉnh nào, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không có. Nếu chuyện đáng khóc quá nhiều, có lẽ sẽ không biết rốt cuộc muốn nói gì, khóc gì.

Thẩm Thức Thiềm im lặng nhận lấy ánh mắt khẩn cầu, chầm chậm, tiếng khóc của người phụ nữ trong tai hình như biến đổi, trở thành tiếng tuyên bố tử vong lạnh lùng kéo dài cuối cùng trên bàn phẫu thuật hôm nay.

Trong văn phòng rất yên tĩnh, Hứa Ngôn Ngọ không biết đang nghĩ gì, quan sát người phụ nữ khóc đến mức ruột gan đứt đoạn, trên mặt rét run. Trưởng khoa cũng không lên tiếng, ánh mắt nhìn Thẩm Thức Thiềm và người phụ nữ đó chuyển đến chuyển lui một hồi, cuối cùng quay đầu sang chỗ khác, chỉ để lại tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Chờ bóng lưng run rẩy của người phụ nữ biến mất ở hành lang, Thẩm Thức Thiềm về lại phòng, đóng cửa. đứng trước mặt trưởng khoa vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ngoài cửa sổ nói: “Chú nói, lúc bà ấy xin con cứu ba bà ấy, con có thể không cứu sao.”

Khi Thẩm Thức Thiềm đi vào trong, đi ngang qua Hứa Ngôn Ngọ đang ngồi ở góc tường, đưa tay sờ đầu cậu ta. Hứa Ngôn Ngọ giật mình, né tránh. Thẩm Thức Thiềm thấy thế, tay đè trên đầu cậu ta dùng sức vò mấy cái.

“Trưởng khoa con tan làm rồi, bạn với em trai con còn chưa ăn, chuyện bên đây con không quan tâm nữa. Con biết chuyện này không xong nhanh như thế, chú yên tâm, con chuẩn bị tâm lý xong rồi.”

“Cậu…” trưởng khoa muốn nói lại thôi, cân nhắc lại lần nữa mới tiếp tục nói, “Cứu người là đúng, nhưng nếu nói câu phải bị mắng, bệnh nhân chết trên giường bệnh với bệnh nhân chết trên bàn phẫu thuật, khác biệt rất lớn. Cậu đưa người ta lên bàn phẫu thuật, mặc kệ người nhà đã làm chuyện gì, bọn họ vẫn có thể kéo cậu vào, chỉ dựa một câu nói thôi cũng đủ rồi, người là chết trên bàn phẫu thuật của cậu.”

Trong lúc nghe trưởng khoa nói chuyện, Thẩm Thức Thiềm đã cởi áo blouse trắng. Mạnh Tân Đường thấy cậu móc áo blouse trắng lên trên giá áo ở cửa, còn rất cẩn thận sửa lại tay áo và cổ áo.

“Con không biết người nhà bệnh nhân có hy vọng ông ấy sống tiếp không, nhưng con biết bệnh nhân này là muốn sống tiếp, với lại con là bác sĩ chữa trị chính của ông ấy.” Thẩm Thức Thiềm tháo mắt kính xuống, đưa tay xoa bóp vị trí huyệt tình minh. Mạnh Tân Đường cũng mang mắt kính, cho nên hắn biết, đây là động tác mà lúc người ta rất mệt mỏi, mệt vô cùng mới làm ra.

“Vả lại, chuyện này vốn dĩ con có trách nhiệm, cũng không tính để bản thân lựa chọn rõ ràng. Con để ông ấy lên bàn mổ, chứng minh con nhìn thấy khả năng cứu được. Con là nhìn vào tình trạng sức khỏe hiện nay của ông ấy mà quyết định tiến hành phẫu thuật cho ông ấy, cho dù nguyên nhân tạo nên tình trạng sức khỏe này là gì, trong lần phẫu thuật này không thể cứu ông ấy, khiến ông ấy mất mạng, con cũng rất có lỗi, về mặt trách nhiệm, cũng không thể trách khỏi.”

Tay Mạnh Tân Đường vô thức nắm chặt lại, khiến vết thương trên cánh tay có hơi đau.

Hứa Ngôn Ngọ nãy giờ vẫn yên lặng ngồi chợt đứng dậy, động tĩnh lớn đến mức những người trong phòng đều giật mình, Thẩm Thức Thiềm giống như đoán được, lớn tiếng quát người muốn tông cửa xông ra.

Hứa Ngôn Ngọ quay lưng với mọi người đứng ở cửa.

Mạnh Tân Đường nhìn bóng lưng cậu ta, hoàn toàn không thể liên hệ cậu thanh niên giận dữ bừng bừng hôm nay với ông chủ lười nhác từng nhìn thấy trong cửa hàng đàn.

“Bạn và em trai con vẫn chưa ăn cơm, trưởng khoa, con đi trước đây, bác giúp con theo dõi nhé.”

Bởi vì Mạnh Tân Đường lái xe đến, nhưng cánh tay lại bị thương, chỉ có thể để Thẩm Thức Thiềm lái. Mạnh Tân Đường đưa chìa khóa xe cho Thẩm Thức Thiềm: “Cậu biết lái xe không?”

Thời gian lâu như vậy, hắn hình như chưa từng thấy Mạnh Tân Đường lái xe.

“Đương nhiên biết, chỉ là không có mua xe, cho nên không lái được, nhưng thỉnh thoảng có lái thay mấy người bạn uống say.” Thẩm Thức Thiềm cười nói.

“Em lái cho.” Hứa Ngôn Ngọ vẫn luôn im lặng không nói bỗng nhiên xen vào.

Thẩm Thức Thiềm liếc cậu ta, nói: “Dẹp đi.”

Tâm trạng hôm nay của Hứa Ngôn Ngọ, cậu không biết tối nay có thể làm cậu ta yên lòng được không.

Lên xe, Thẩm Thức Thiềm ngửi thấy mùi thuốc đông y còn lưu lại trong xe, cậu nghiêng đầu nói với Mạnh Tân Đường: “Tiếc thuốc kia quá.”

Vừa rồi trước khi đi cậu có tìm một lượt ở lầu năm, không tìm thấy, có lẽ đã bị dì quét dọn lấy đi rồi. Thật tiếc mà, đó là tự tay Mạnh Tân Đường sắc.

Mạnh Tân Đường kéo dây an toàn, bởi vì một tay bị thương, lúc thắt dây an toàn có hơi khó khăn. Thẩm Thức Thiềm nghiêng người, giúp đỡ.

“Em không ăn cơm, về trường.” Hứa Ngôn Ngọ ở phía sau bỗng nhiên nói.

Thẩm Thức Thiềm và Mạnh Tân Đường nghe vậy đều nhìn vào kính chiếu hậu, Hứa Ngôn Ngọ dựa vào sau ghế, ánh mắt vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa xe.

“Cậu nghe lời, ăn cơm trước đã.”

“Không.” Lời nói Hứa Ngôn Ngọ không lễ phép, cậu ta nhúc nhích cơ thể, ngồi thẳng lại, “Em ăn không nổi, sư huynh đưa em về trường học.”

Thẩm Thức Thiềm không lên tiếng nữa, khởi động xe.

Lúc sắp đến học viện âm nhạc, Thẩm Thức Thiềm hỏi: “Cậu đưa tôi mấy vé?”

Không ai trả lời. Thẩm Thức Thiềm lại gọi Hứa Ngôn Ngọ, lặp lại câu hỏi ban nãy.

“Hai vé.”

“Ừ.”

Thật ra Thẩm Thức Thiềm có một vài lời muốn nói với Hứa Ngôn Ngọ, ví dụ như, ngày mai nếu có biểu diễn thì hôm nay không nên đánh nhau như thế, tay của nghệ sĩ đàn quý giá cỡ nào. may mà hôm nay cậu ta không có bị thương, lỡ như bị thương rồi, đó không phải chuyện nhỏ. Hoặc là ví như, cậu muốn nói chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, muốn nói cậu ta đừng nghĩ nhiều.

Nhưng chẳng nói gì cả, bởi vì cậu biết cậu an ủi Hứa Ngôn Ngọ không nổi. Nếu an ủi tâm trạng cậu ta, thì không thể tránh khỏi phải nhắc đến chuyện cũ, cũng tất nhiên chạm đến điểm tranh chấp vẫn luôn tồn tại giữa hai người.

Thẩm Thức Thiềm bất giác nhíu mày, cũng vì phiền não, khẽ cắn môi dưới. Mạnh Tân Đường nhìn thoáng qua, dùng ánh mắt hỏi han cậu sao thế.

“Ngày mai anh rãnh không, hòa nhạc tốt nghiệp của Ngôn Ngọ.”

Ngày mai à?

Mạnh Tân Đường suy nghĩ, gật đầu.

“Rãnh.”

Xe chạy đến cổng của học viện âm nhạc, Thẩm Thức Thiềm đậu xe bên đường, Hứa Ngôn Ngọ lại chẳng nhúc nhích. Thẩm Thức Thiềm hiểu rõ, yên lặng tắt máy, thầm nghĩ chuyện nên đến vẫn phải đến.

“Anh có thể không làm bác sĩ nữa không?”

Câu hỏi này hỏi rất đường đột. Mạnh Tân Đường nghiêng đầu, nhìn Thẩm Thức Thiềm bên cạnh.

Thẩm Thức Thiềm thở dài trong lòng, lại hỏi câu hỏi này.

“Không thể.” Cậu nói.

Hứa Ngôn Ngọ cắn môi thật mạnh, ánh mắt trừng lớn, giống như đang cố nén gì đấy.

“Tình huống hôm nay, thật sự chỉ là tình huống đặc biệt…”

“Tình huống đặc biệt cái gì!” Thẩm Thức Thiềm còn chưa nói xong, bị Hứa Ngôn Nhọ lớn tiếng ngắt lời, “Một lần vẫn chưa đủ sao!”

Nhiều khi, giải thích chỉ là một bình xăng, tưới vào ngọn lửa vốn dĩ đã cháy rất mạnh rồi.

Thẩm Thức Thiềm không biết đây là lần thứ mấy bọn họ cãi nhau vì chuyện này, mà lần này, cậu vẫn như trước đây, không biết giải thích thế nào với Hứa Ngôn Ngọ, người nhà bệnh nhân gây rối với bác sĩ không giống với quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, càng không biết làm thế nào để Hứa Ngôn Ngọ tin tưởng, cậu sẽ không có nguy hiểm. Bởi vì đau lòng, bởi vì lý giải, cho nên cậu không muốn đụng đến vết sẹo đã nhiều năm nay vẫn chưa lành của Hứa Ngôn Ngọ. Cậu chỉ có thể giống như trước đây, yên lặng nghe Hứa Ngôn Ngọ trút giận.

“Đây vẫn không tính là xảy ra chuyện sao? Hôm nay nếu như không phải một người cầm dao, nếu như một đám người đều cầm dao, nếu như dao của bọn họ dài thêm một chút thì sẽ thế nào? Anh thấy đám người các anh có mấy người có thể an toàn rút ra! Mấy người có thể sống!”

Mạnh Tân Đường yên lặng nghe, lại nghe thấy âm thanh nghẹn ngào.

Mãi đến khi nghe thấy phía sau có tiếng động di chuyển ba lô, Thẩm Thức Thiềm mới nói.

“Nếu như cậu lo lắng chuyện hôm nay, tôi đảm bảo với cậu, cho dù gặp tình huống này lại lần nữa, cũng sẽ không để bản thân mình gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

Phía sau trải qua một trận yên tĩnh đáng sợ, sau đó, cửa xe bị đẩy ra, Hứa Ngôn Ngọ xuống xe.

Bảo đảm như này, có người sẽ tin, có người dù chết cũng không tin.

Hứa Ngôn Ngọ vịn cửa xe, chậm rãi nói: “Cả đời này, em sẽ không đến bệnh viện nữa.”

“Phịch” một tiếng, cửa xe bị đập vào, điệu bộ kia giống như muốn đập vỡ một chút không khí mong manh cuối cùng trong xe.

Thẩm Thức Thiềm im lặng một lát, chống tay lên tay lái, vùi đầu xuống.

Không ai có thể bảo đảm cái gì trước việc ngoài ý muốn cả.

———–

Huyệt tình minh: Huyệt có tác dụng làm cho con ngươi mắt (tinh) sáng lên (minh), vì vậy gọi là Tình Minh (Trung Y Cương Mục).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN