Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng


Chương 25


Dịch: LTLT

Mạnh Tân Đường vẫn ngủ ở căn phòng trước đây, Thẩm Thức Thiềm cũng vào với hắn, nói là muốn đổi một bức tranh.

“Đổi tranh gì vậy?”

Thẩm Thức Thiềm chỉ lên tường: “Tranh của mẹ em vẽ, thêm một tuổi rồi, phải đổi bức mới thôi.”

Mạnh Tân Đường nhìn cậu mở ngăn tủ ở bên cạnh, lộ ra một cái hộp gỗ. Mở nắp ra, hắn mới nhìn rõ bên trong có rất nhiều cuộn tranh. Thẩm Thức Thiềm lục lọi mấy cái, lấy ra một cuộn tranh trong đó. Mạnh Tân Đường giúp cậu lấy bức tranh trên tường xuống.

Bức tranh mới treo lên vẽ một đứa bé ngồi ở trong sân, trên đầu gối có một con mèo đang nằm.

“Đây là em lúc mười một tuổi sao?”

Thẩm Thức Thiềm buộc cuộn tranh mới lấy xuống, nhẹ nhàng đặt lại trong tủ.

“Vâng. Lúc đó nhà lão Cố nuôi một con mèo, nhưng mà sau đó mất rồi, bọn họ cũng không nuôi nữa.”

Mạnh Tân Đường nhắm mắt suy nghĩ, hắn đoán mẹ của Thẩm Thức Thiềm chắc là mỗi năm đều vẽ một bức tranh cho Thẩm Thức Thiềm, cho đến khi bất trắc bỗng nhiên đến, đột ngột qua đời. Hắn không biết trong tủ rốt cuộc có bao nhiêu bức tranh, nhưng Thẩm Thức Thiềm khi ba mươi tuổi lại treo bức tranh mười tuổi, ba mươi mốt tuổi treo tranh mười một tuổi, như vậy thì, có lẽ mẹ của em ấy qua đời khi em ấy hai mươi tuổi?

“Tổng cộng hai mươi bức tranh, nếu như em gìn giữ tốt, có lẽ treo được thêm ba đợt nữa.”

Thẩm Thức Thiềm nói như vậy, trên gương mặt vẫn là nụ cười ung dung, không có bất cứ cảm giác bi thương nào. Cậu nhanh chóng nói với Mạnh Tân Đường ngủ sớm một chút, sau đó xoay người tính ra cửa.

Ngay lúc cậu đi ngang qua Mạnh Tân Đường nắm lấy cổ tay cậu, cản bước chân cậu rời đi.

“Cùng nhau ngủ đi.”

Mạnh Tân Đường cũng không biết bản thân sao lại nói ra lời nói đường đột như thế, chỉ là thấy Thẩm Thức Thiềm nên nghĩ như vậy thôi.

Đêm dài bỗng nhiên mơ thấy chuyện thời niên thiếu. Nửa đêm Thẩm Thức Thiềm chợt tỉnh giấc, bởi vì trong mơ chạy đuổi theo mẹ quá gấp gáp.

Khi mở mắt ra là một mớ hỗn độn, khoảng chừng qua hai ba giây, cậu mới cảm nhận được tiếng hít thở nhẹ nhàng của người bên cạnh. Thật ra đã rất lâu rồi cậu không nằm mơ thấy mẹ. Cách màn đêm cậu liếc nhìn bức tranh trên tường, trong mắt có một cảm xúc chưa từng xuất hiện trong ngày thường. Có thể là lúc mới ngủ đã đè bả vai, lại thấy hơi đau, Thẩm Thức Thiềm vén chăn lên, tính đổi tư thế.

Mạnh Tân Đường bên cạnh tựa hồ ngủ không sâu, lúc Thẩm Thức Thiềm xoay người thì tỉnh giấc. Hai người là đắp chung một cái chăn, Mạnh Tân Đường nhìn phía sau cậu bị lộ ra, liền kéo chăn lên cho cậu, hỏi sao thế.

“Không sao.” Thẩm Thức Thiềm khẽ nói.

Cậu nằm đưa lưng về phía Mạnh Tân Đường, không có quay người lại.

“Bả vai đau sao?” Giọng nói Mạnh Tân Đường có hơi khàn, không chờ Thẩm Thức Thiềm trả lời, đã đưa tay đặt lên bả vai của cậu, “Có phải ngủ đè phải rồi không?”

“Chắc vậy.”

Sức lực của Mạnh Tân Đường vừa đủ, không nặng không nhẹ, rất nhanh, cảm giác đau nhức ban đầu đã dần bớt đi. Thẩm Thức Thiềm sờ lên bàn tay trên vai, nhỏ giọng nói “được rồi”. Mạnh Tân Đường bèn thả tay xuống, chỉnh lại chăn cho cậu một lần nữa, khi chạm vào cổ của Thẩm Thức Thiềm, mới nhận ra nơi đó có một lớp mồ hôi mỏng chưa tan.

Chăn bọn họ đắp cũng không dày, thời tiếng lại lạnh, hẳn là không đến mức ngủ chảy mồ hôi.

“Sao lại chảy mồ hôi? Khó chịu à?”

Thẩm Thức Thiềm lắc đầu, cọ vào gối đầu, phát ra một đợt tiếng vang nho nhỏ, cậu thở dài, đưa tay xoa xoa ấn đường: “Có đôi khi, vẫn sẽ nhớ đến bọn họ.”

Thẩm Thức Thiềm chưa từng nói những lời này với người khác, ngay cả Hứa Ngôn Ngọ cũng không nói. Nhưng có lẽ là vì hôm nay đổi tranh, bên cạnh lại có một người thân thiết đang nằm, nỗi nhớ của cậu giống như đột nhiên tăng lên rất nhiều, nhiều đến mức trái tim không thể chịu đựng nổi.

Ban nãy cậu nằm mơ thấy năm ấy khi cậu còn nhỏ, ham thơi, cố ý không chăm chỉ luyện tập, bị mẹ cau mày phạt chép cầm phổ. Cậu quăng bút không chịu viết, mẹ xoay người rời đi, nói: “Thức Thiềm không ngoan, mẹ tức giận rồi.”

Cậu vừa thấy mẹ mình đi mới hoảng hốt, vội vàng đuổi theo phía sau gọi: “Mẹ đừng đi, con chép con chép!”

Cầm phổ chép năm đó chính là “Nguyệt nhi cao”, mẹ nói ca khúc này nghe nói là “Nghê thường vũ y khúc” do Đường Huyền Tông sáng tác, người hiện đại còn dựa theo ca khúc này biên đạo điệu múa.

Thẩm Thức Thiềm nhắm mắt, khiến bản thân kết thúc đoạn hồi ức này.

Trong sự yên tĩnh, cánh tay Mạnh Tân Đường để qua eo của cậu, ôm lấy cậu, lại nắm lấy tay cậu thật chặt.

“Anh biết.”

Đây là tư thế thân mật nhất từ trước đến nay của bọn họ. Mạnh Tân Đường hôn lên vai cậu.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thức Thiềm chắc là ngủ không ngon, lúc tám giờ Mạnh Tân Đường tỉnh dậy, cậu lấy chăn chùm kín đầu, nói muốn ngủ thêm một hồi. Mạnh Tân Đường nhẹ nhàng đóng cửa phòng giúp cậu, đến sân rửa mặt, cầm theo chìa khóa ra khỏi nhà.

Quán trà Ngụy Khải Minh có bán trà sớm, bảy giờ hằng ngày đúng giờ mở cửa đón khách. Hôm nay ông chủ Ngụy không có đây, nhưng phục vụ trong sảnh đều đã biết Mạnh Tân Đường từ lâu, thấy hắn bước vào, một người trong đó lập tức ra chào đón, hỏi ngài Mạnh muốn uống trà gì.

Mạnh Tân Đường xua tay: “Không uống trà, chỗ các cậu có bút mực và giấy tuyên lớn không.”

Nếu đã là học đòi văn vẻ, chắc hẳn sẽ có văn phòng tứ bảo.

Quả nhiên, phục vụ gật đầu: “Có ạ, mời ngài lên lầu hai, tôi đi lấy đem lên cho ngài.”

Trong quán trà vẫn náo nhiệt như vậy, Mạnh Tân Đường đi theo tiếng gọi to bước lên cầu thang, bước vào một gian phòng thanh nhã.

Chín giờ rưỡi, Thẩm Thức Thiềm mới uể oải vén chăn lên.

Cậu kéo màn cửa sổ ngó ra bên ngoài, không nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Tân Đường, nhưng hoa phải chuyển ra ngoài đều đã xếp ngay ngắn trong sân, cửa sổ phòng bếp đã mở ra, ánh nắng nhảy nhót trên song cửa sổ.

Thẩm Thức Thiềm ngáp một cái, đi đến bàn lấy mắt kính, vừa đưa tay ra lại khựng lại —— bên cạnh mắt kính đặt một tờ giấy tuyên xếp thành hình chữ nhật, có thể nhìn thấy vết mực màu đen.

Thẩm Thức Thiềm thấy lạ, đưa tay cầm lên. Lúc mở ra, còn có thể ngửi thấy mùi mực và mùi vị riêng biệt của giấy tuyên.

Chữ viết trên đó là bài “Thanh bình nhạc – Thôn cư” của Tân Khí Tật.

Mái tranh thấp nhỏ, bên suối xanh xanh cỏ. Trong cơn say giọng Ngô thủ thỉ, vợ chồng già kia ở nhà nào?

Con cả cuốc đậu bên khe suối, con giữa đang đan lồng gà. Sướng nhất là con út ham chơi, nằm đầu kia con suối lột đài sen.

Lạc khoản*: Thức Thiềm ba mươi mốt tuổi, chúc bình an suôn sẻ, vui vẻ vô ưu. Tân Đường viết vào ngày mười sáu trăng rằm. (Lạc khoản: Hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi năm tháng tên họ tác giả, do chính tác giả viết)

Cho nên, đây là anh ấy sáng sớm, viết cho mình.

Thẩm Thức Thiềm không biết bản thân đã ngẩn người cầm bức thư pháp này bao lâu.

Mãi đến khi tay bắt đầu hơi run rẩy, khóe mắt có cảm giác chua xót, cậu mới hoàn hồn, bắt đầu lại một lần nữa, quý trọng nhìn ngắm từng chữ một.

Lại đọc đến lạc khoản, khi ánh mắt chạm đến bốn chữ “bình an suôn sẻ”, khoảnh khắc nhanh như chớp, có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt ập vào đầu. Cậu không nhúc nhích nhìn chằm chằm bốn chữa kia, cuối cùng xác nhận, cậu đã từng thấy.

Bởi vì vừa mới thức dậy, máu vẫn chưa lưu thông, khi Thẩm Thức Thiềm cầm lấy quyển “Từ điển Anh – Trung mới” có hơi nặng kia, ngón tay cong chặt lại hơi đau đau. Cậu vuốt tờ bìa màu đen, lật ra, lại lấy hai trang giấy nháp mô phỏng kẹp ở bên trong. Một hàng chữ xuất hiện khiến Thẩm Thức Thiềm giống như nhập định đứng đơ ra ở đấy.

Trên bìa trong của từ điển mực in màu đen viết mấy con chữ, một lạc khoản đơn giản.

“Ngàn năm hạnh phúc, bình an suôn sẻ. Mạnh”

Tuy kiểu chữ có hơi thay đổi một chút, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra được, đây là từ cùng một người viết ra.

Lúc cấp ba trên lớp có một góc sách báo, mỗi học sinh đều mang một vài quyển sách đến. Đến khi sắp tốt nghiệp, giáo viên chủ nhiệm trưng cầu ý kiến mọi người, bảo mọi người tự mình chọn một quyển sách ở trong góc sách báo để làm kỉ niệm. Trong lúc vô tình cậu nhìn thấy bìa trong này, liền không chút do dự cầm quyển từ điển cũ giống như chưa từng bị người khác cầm qua.

Khi ấy dịch SARS vừa qua khỏi, Thẩm Thức Thiềm nhớ rất rõ, trong đêm ngày hè khô nóng ấy, cậu dùng thời gian một tiết tự học buổi tối viết đồ theo bốn chữ này, từng bút từng nét, chi chít viết tận mấy trang.

Quạt máy thổi rơi một tờ giấy viết đầy “bình an suôn sẻ”, cậu cẩn thận nhặt lên, phủi đi lớp bụi phía trên.

Chữ “Mạnh” này, chính là Mạnh Tan Đường.

Thẩm Thức Thiềm phát hiện bản thân không biết tự lúc nào đã ngồi xuống ghế, trên tay vẫn còn cầm quyển từ điển. Cậu nhìn mấy con chữ xuất thần, kiềm chế không được, một dòng nước ấm áp bắt đầu trào dâng. Cậu đóng từ điển lại, cúi người nằm sấp xuống bàn. Chờ khi bình tĩnh trở lại, mới nghiêng đầu, gối lên cánh tay, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Đang xuất thần, hình ảnh Mạnh Tân Đường xuất hiện trong tầm mắt của cậu. Hắn bưng một thau nước từ trong nhà bếp bước ra, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc. Thẩm Thức Thiềm nhìn thấy hắn đổ nước trong thau vào trong hồ nước, lại mở vòi nước, đung đưa thau rửa sạch sẽ.

Thẩm Thức Thiềm yên lặng nằm nhoài ra, ánh nắng mùa thu ấm áp vào trong lòng cậu, trong sân giống như là một giấc mơ đẹp vô cùng.

Thì ra, tình yêu cậu tưởng rằng ngẫu nhiên nhặt được, từ từ thành công, đã chôn xuống phục bút* dài dằng dặc ở trong sinh mệnh của cậu từ lâu rồi. (Phục bút: là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện, làm bước đệm để nối sang đoạn sau)

Nếu thật sự có thấy chữ như thấy người thì tốt quá, như vậy, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cậu vừa mới mười bảy tuổi.

———

Tân Khí Tật 辛棄疾 (1140-1207) tự Ấn An 幼安, hiệu Giá Hiên 稼軒, người Lịch Thành, tỉnh Sơn Đông. Khi sinh ra, Sơn Đông đã bị giặc Kim chiếm. Năm 21 tuổi đã tham gia nghĩa quân chống Kim, ít lâu sau ông về với Nam Tống, từng giữ chức An phủ sức tại Hồ Bắc, Giang Tây, Hồ Nam, Phúc Kiến, Chiết Đông. Khi tại nhậm, ông còn sáng lập Phi hổ quân đánh Kim song bị phái chủ hoà đầu hàng chèn ép, nên việc không thành, trong tâm sầu muộn. Từ của ông rất hào phóng bi tráng, nay còn lưu lại Giá Hiên trường đoản cú 12 quyển.

Thanh bình nhạc – Thôn cư thuộc thể từ, được Tân Khí Tật sáng tác vào những năm sống an nhàn ở Tín Châu, khi ấy ông 43 tuổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN