Tiết Hoa - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1100


Tiết Hoa


Phần 6


Phía góc phòng bàn uống nước tôi thấy chú thư kí của ông chú đang đứng…tôi sợ hét lên…bạn trai Trinh quay ra dưới sấm chớp ông chú đang ngồi uống trà nhâm nhi và ngửi trà
_Ở đây có vẻ thích thật đấy
_Mày là ai sao hai chúng mày vào dc đây ( anh ta đặt ly trà xuống,bạn trai Trinh ngạc nhiên) tao hỏi chúng mày là ai
Thư kí: Hỗn láo quỳ xuống ( ông chú gàn)
_Ầy sao nóng vậy chúng ta có thể từ từ thương lượng mà
_Bọn chó này ( Bạn trai Trinh cầm lọ hoa trên bàn đi tới họ biến mất)…rôi anh ta đột nhiến xuất hiện cạnh giường nhìn tôi,tôi khóc tu tu sợ sệt ôm đầu khóc nấc rồi giữ chăn che người
_Ta cảm thấy dơ bẩn ,rất dơ bẩn ( chớp mắt tôi đã ngồi ở căn phòng khác) …rồi đột nhiên anh ta từ chăn chui lên tôi giật mình lùi lại
_Chú là ai ?tôi chắc chắn đã từng thấy cảnh này rồi dù đây là mơ hay thật cũng cám ơn chú đã giúp tôi ( tôi cúi đầu khóc)
_Cô thật sự muốn biết ta là ai ?
_Vâng
_Mặc đồ vào rồi tôi nói
_Chú còn chui vào chăn làm gì ( tôi cầm gối đập vào đầu anh ,anh ta vụt biến mất)
(N): thưa người tóc của người ( tóc xù lên do bị gối ném)
_Làm sao nào ( vội vuốt lại mặt lại nghiêm nghị)
_Dạ người định nói cho cô gái đó biết sao ạ
_Tại sao không?
_thần e cô ta sẽ hoảng sợ
_Cô ta đằng nào cũng sẽ chết,nếu cô ta là Nghiệt Duyên của ta thì cô ta đáng lẽ phải biết từ lâu rồi mới đúng
_Tiểu nhân đã hiểu ý người ,như bình thường nghiệt duyên mà ngài gặp trong 7000 năm qua đều không thể nhìn thấy người nên không thể là nghiệt duyên được,còn cô gái này đã nhìn thấy người ngay lần đầu tiên,thần có thể chắc chắn cô ta là Nghiệt Duyên của người
_Vậy ta cũng hãy thử đối mặt với cái thứ gọi là Nghiệt Duyên này xem sao ( cười lớn)…
Tôi đi theo chú quản gia đi ra ngoài
Quản gia: Cô gái cô thích mùa nào
_Cháu thích mùa thu ạ ( chớp mắt tôi đang đứng giữa 1 cánh đồng hoa ,cây côi bay lá xào xạc xung quanh tôi)…tôi nhìn xung quanh rồi cười tươi ) đẹp quá đây là đâu vậy đẹp thật đấy tôi đi dưới hai hàng cây lá rơi đẹp tuyệt vời …nhưng mình đang tối mà sao đây lại là ban ngày,,,tôi ngó xung quanh) chú ơi có ai ở đó không?…tôi đi bộ 1 đoạn hái hoa và cười thật vui có lẽ đây lại là 1 giấc mơ ( tôi bấu thử vào tay có cảm giác đau mà) vậy đây là đâu vậy từ xa tôi nhìn thấy bóng ai đó là bố mẹ của tôi
_Ngân ơi ,con ơi lại đây con
_Mẹ,bố ,bố mẹ ơi ( tôi gào lên chạy ra chỗ bố mẹ) …ôm được vào người ) bố ơi mẹ ơi con khổ lắm con nhớ hai người ( mẹ tôi khóc lớn)
Bố: Con gái con phải mạnh mẽ lên dù có chuyện gì xảy ra hãy nhớ bố mẹ luôn ở đây ở bên con
_Vâng con nhớ mà hai người có khoẻ không
Mẹ: Mẹ khoẻ con à hãy sống mà phải giữ mình con nhé,ông ta đã đến rồi ( bố mẹ chợt đổi sắc mặt) …tôi quay lại dưới đám lá cây này ông chú đó đang đi tới,ông ta bước tới đâu lá cây chuyển màu tới đó héo và đen xì …bố mẹ vội kéo tôi lùi lại
Bố: chạy đi con cuối con đường này sẽ có lối thoát hãy trở về đi con đang ở nơi dành cho người đã chết ,bố mẹ ăn ở hiền lành nên được ở đây tịnh tâm bố mẹ rất yêu con,chạy đi con
Mẹ: chạy đi con ( mẹ tôi đẩy) hãy nhớ lời mẹ đến 1 lúc nào đó chỉ cần biết tên ông ta nhỏ máu của con ở 4 hướng xung quanh thành phố và nhỏ máu của con lên trên tên ông ta,khi đó ông ta sẽ k thể tìm được con nghe rõ chưa…
_Ông ta là ai con k sợ
_Chạy đi con ông ta là người có thể điều khiển được đất trời hãy chạy đi con gái ( bố mẹ tôi chắn ngang đường)…
_Con k đi đâu con mới gặp bố mẹ mà ,bố ơi mẹ ơi ( tôi khóc giọt nước mắt tôi nhỏ xuống ,ông ta ôm ngực ngã khuỵ,tách ông ta đổi màu mắt sang đỏ rồi gọi lớn tên tôi)
_Trần Cung Ngân lại đây
Bố : chạy đi con ( a ta hua tay bố tôi văng ra còn mẹ tôi vẫn chắn ngang)
_Ông hãy tha cho con bé chỉ cần nó không đến gần ông là được mà,tôi xin ông hãy tha cho nó
_Im mồm ( ông ta chớp mắt tới bóp cổ mẹ tôi)
_Các người sẽ mãi mãi không được tái sinh
_Chúng tôi chấp nhận xin ông hãy tha cho con bé ,Nghiệt Duyên chỉ được tạo ra khi ông động lòng ,sẽ k có chuyện đó đúng không?( tôi chạy tơi cầm vào tay ông ta…kí ức tôi đang dc 1 người đàn ông cõng trên lưng nô đùa dưới cánh đồng hoa,tôi sợ buông tay)
_Hãy tha cho bố mẹ tôi đi,tôi xin ông ( tôi quỳ xuống xin ông ta bầu trời ở đây mây đen kéo u ám ,khuôn mặt ông ta chuyển sang trắng bợt như lần đầu tôi gặp …mẹ đẩy tôi văng ra xa
_Chạy đi con cuối con đường hãy chạy và đừng quay đầu lại ( ông ta bóp mẹ tôi tan biến trong không trung) chạy đi con bố mẹ cũng đã k còn tồn tại nên con đừng lo ( a ta đi theo tôi rất nhanh tôi chạy thục mạng thấy ánh sáng tôi chạy tới vụt …anh ta đã đứng trước mặt tôi khuôn mặt quái dị hơn mồm chảy máu
_Đừng tại sao ông lại muốn hại tôi ( tôi ôm đầu ngồi sụp xuống nc mắt tôi rơi tách …ông ta ôm tim rồi thở mạnh ,,,tách …ông ta ngã quỵ thở mạnh …tôi thấy ông ta đau đớn tôi chạy vội qua ánh sáng…tiếng ông ta thở đau đớn …quay lại hay bước tiếp đây ,tôi khóc càng khóc ông ta càng đau đớn hơn…kêu lên 1 cách đau đớn…tôi gạt nước mắt quay lại…mình điên rồi nhưng mình k thể bỏ ông ta lại được…tôi đi tới sờ lên người ông ta…nước mắt bằng máu của ông ta đang rơi …tôi lấy tay lau) tôi k hận ông,ông đã cho tôi gặp bố mẹ ,dù ông có là gì thì tôi vẫn cám ơn ông vì điều đó tôi chấp nhận sự thật bởi vì tôi sẽ không trốn tránh nó ( ông ta trở lại khuôn mặt đẹp trai như cũ)…
_Cô sai lầm khi không chạy đi rồi ( ông ta với tay ôm lấy tôi …giây phút này tôi cảm nhận ông ta không có hơi ấm,khuôn mặt lạnh tanh như xác chết)…chớp mắt tôi đã quay lại ngôi nhà của ông ta …
_Ông là quỷ thật sự đúng không?( ông ta cười lớn)
_Quỷ bóng,cô ta chính là Nghiệt Duyên của ta,hãy chuyển cô ta đến đây ở bên cạnh ta từ bây giờ
_Dạ tiểu nhân chưa hiểu ý người,ngài không thể ở đây quá lâu được và càng không thể để cô ta sống xót
_Ta sẽ quyết định khi nào cô ta sống và khi nào chết ( mắt ông ta đỏ lên quỷ bóng quỳ xụp xuống)
_Người mãi trường tồn…xin tha lỗi cho tiểu nhân k hiểu ý sâu xa của người,nhưng nếu giữ cô ta lại người sẽ nguy hiểm tiểu nhân lo cho người…
_Ta thích vui đùa thêm chút nữa,ta không tin vào cái thứ Nghiệt Duyên vớ vẩn đó ta là ai?
_Dạ người là chúa tể muôn loài ( a ta cười giọng cười vang trời)…tôi đẩy ra
_Tôi muốn về ông làm gì vậy ?tôi sẽ coi như chưa quen ông dù ông có là gì đi nữa tôi cũng k sợ ông
_Khá khen có chí khí,cô k sợ ta lúc đó mà quay lại nhưng cô biết gì không nếu lúc đó cô chạy đi thì cả lũ quỷ trên thế giới này sẽ không biết cô là ai,giây phút cô chạm vào ta thì có lẽ chúng đang truy giết cô để lấy lòng ta rồi
_Tôi đâu có làm gì các người ,tại sao ( tôi đẩy vào ngực ông ta)…ông không giết tôi đi
_Ta chưa thích ( ông ta cười nhếch mồm) sẽ đến lúc đó sớm thôi ( quỷ bóng biến mất)…anh ta giăng ánh vàng kim gì đó khắp căn phòng…
_Tôi buồn ngủ quá ( tôi nói rồi dựa vai ông ta ngủ thiếp đi)…
(N): Ngủ đi hãy mơ 1 giấc mơ đẹp ( vuốt tóc Ngân)…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN