Tiểu Bạch Dương
Chương 104
Trong thoáng chốc Du Phong Thành nhác thấy Bạch Tân Vũ, hai mắt tỏa sáng, nhưng lập tức thấy Yến Thiếu Trăn và Phùng Đông Nguyên ở đằng sau cậu, ánh mắt kia ngay tức khắc nhạt đi.
Bạch Tân Vũ đứng bất động ở cửa đâu chừng hai giây, một phát đoạt lấy giỏ trái cây trong tay Yến Thiếu Trăn, hướng Du Phong Thành tỏ ý, “À, tới thăm cậu chút ấy mà….” Giờ cậu đã hiểu tác dụng của giỏ trái cây cùng hoa, đại khái chính là nhằm giảm đi một chút xấu hổ, Phùng Đông Nguyên chắc chắn đã dự tính trước.
Du Phong Thành hơi chau mày, “Anh dẫn bọn họ tới làm gì?”
Phùng Đông Nguyên áy náy gãi đầu một cái, đi cũng không được, ở cũng chẳng xong, Yến Thiếu Trăn liền tỏ vẻ thản nhiên, nhướng mày nhìn Du Phong Thành, tựa như không hề có ý định thống khoái rời đi.
Bạch Tân Vũ thở dài, cậu biết mình không thể cứ lẩn tránh mãi, cậu thấp giọng nói: “Hai người đi ra ngoài chờ tôi một chút.’’
Yến Thiếu Trăn cúi đầu, kề bên tai Bạch Tân Vũ mà nói, “Chớ bị cậu ta lừa.”
Du Phong Thành híp mắt lại.
Hai người đó đi rồi, Bạch Tân Vũ gài cửa lại, cầm giỏ trái cây bước tới.
Ánh mắt Du Phong Thành nhìn cậu chăm chăm, thẳng cho đến khi cậu ngồi xuống trước mặt hắn.
Bạch Tân Vũ ho nhẹ một tiếng, “Chân cậu khá hơn chút nào không?”
“Tí nữa phải phẫu thuật.” Du Phong Thành ngó chân mình một hồi, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, “Sau này đi lại không thành vấn đề, nhưng chạy việt dã đường dài, hoặc vận động chân cường độ cao sợ là không được nữa, phải xem sau phẫu thuật có thể khôi phục đến mức nào đã.”
Bạch Tân Vũ mím môi một cái, “Tôi tin cậu có thể khôi phục tốt.”
Du Phong Thành cười cười, “Tôi cũng tin như vậy.”
Bạch Tân Vũ nhàn nhạt nói, “Lần này tôi tới….”
“Lần này anh tới là do cậu của tôi mời anh tới, tôi biết.” Du Phong Thành vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy dái tai của Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ giật mình, khẽ nghiêng mặt đi.
Du Phong Thành ngó bàn tay trống không của mình, trong lòng tự nhiên khó chịu, hắn nhẹ giọng nói: “Lúc đó anh cũng thế này đúng không….”
Bạch Tân Vũ ngẩn người, “Cái gì cơ?”
“Sau khi bị thương trên núi Côn Lôn, lúc tỉnh lại ở bệnh viện, có phải anh cũng hi vọng người đầu tiên nhìn thấy là tôi, giống như tôi hi vọng vừa mở mắt đã có thể thấy anh vậy.”
Bạch Tân Vũ im lặng. E rằng khi cậu mới vừa tỉnh lại, đại não còn chưa thanh tỉnh, cậu đã thực sự hi vọng có thể nhìn thấy Du Phong Thành, mà khi cậu lần lượt nhớ lại hết thảy những gì phát sinh trên núi Côn Lôn, những ký ức khi ấy cùng cơn đau nơi bả vai, từng lần từng lần nhắc nhở cậu, khiến cho cuối cùng tâm ý của cậu cũng nguội lạnh.
“Tôi có nhìn qua anh…chỉ là không dám gặp anh, tôi không biết anh sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn tôi, sẽ nói với tôi điều gì, tôi vẫn cho rằng lá gan của mình rất lớn, không sợ trời chẳng sợ đất, nhưng khi đó, tôi vô cùng sợ phải đối diện với anh.” Hắn nhìn xoáy vào Bạch Tân Vũ, “Trước đây có một đại sư nói, sớm muộn gì tôi cũng đụng phải một người áp chế được bản ngã của mình, trước khi gặp anh, tôi chưa bao giờ tin vào mấy thứ mê tín đó.”
Bạch Tân Vũ muốn đổi chủ đề, cậu ngó đồng hồ đeo tay một cái, “Cậu sắp phải phẫu thuật rồi, chuẩn bị xong hết chưa.”
Du Phong Thành nhẹ nhàng nắm lấy cằm cậu, đem mặt cậu quay trở về, khiến cậu phải đối mặt với hắn, “Tôi biết vì sao anh không đến thăm tôi, anh sợ tôi nhân cơ hội này muốn làm lành với anh có đúng không? Tuy tôi cũng muốn như vậy thật, nhưng mà làm vầy cũng quá hèn nhát đi, coi như anh có miễn cưỡng đồng ý, tôi cũng không muốn như thế, thứ tôi muốn, là anh thật tình nguyện ý cùng tôi bắt đầu lại.”
Bạch Tân Vũ chậm rãi đẩy tay hắn ra, “Du Phong Thành, tôi rất biết ơn cậu đã cứu tôi, còn đem áo chống đạn cho tôi nữa. Cuối cùng…..câu nói cuối cùng của tôi, cũng là hiểu nhầm thôi, tôi rút lại, nhưng trừ cái đó ra…” Cậu lắc đầu, cậu muốn nói bọn họ thực sự không thể trở về được nữa, song những lời này chẳng hiểu sao lại nghẹn ở cổ họng, chính là nói không ra.
Du Phong Thành lẳng lặng quan sát cậu, “Lúc đó anh gọi tên tôi. Sau khi gặp chuyện không may, người anh liên lạc đầu tiên, cũng chỉ có duy nhất một mình tôi, lúc bọn cướp muốn thiêu sống anh, câu sau cùng anh nói, là tên của tôi. Tân Vũ, anh rõ ràng vẫn yêu tôi, tại sao không dám thừa nhận?”
Bạch Tân Vũ nhắm mắt một cái, cậu đã biết Du Phong Thành sẽ nói điều này, nhiều ngày như vậy rồi, cậu vậy mà thủy chung không nghĩ ra phải trả lời như thế nào.
Du Phong Thành kéo lấy cánh tay cậu, đem cậu lôi đến trước người, “Tân Vũ, lúc tôi biết về sau tôi không còn cách nào quay trở về Báo Tuyết được nữa, tôi đã từng cho rằng mình sẽ rất khó chấp nhận, rất nhiều năm từ trước đến nay, tôi vẫn luôn đem Báo Tuyết trở thành mục tiêu của mình, tốt nghiệp trường quân đội xong, tôi vẫn muốn quay trở về Báo Tuyết, song sau khi bị thương, tuy tôi cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng lại không khó chấp nhận lắm. Bởi vì trước khi gặp anh, tôi ngoại trừ “muốn làm bộ đội đặc chủng ra”, thì chẳng còn mục tiêu nào khác, tôi không biết mình muốn làm gì, cũng chưa từng nghĩ về cuộc sống sau khi xuất ngũ. Nhưng bây giờ tôi có anh, ngoại trừ tham gia quân ngũ ra, tôi có một nỗi mong mỏi lớn hơn, tôi muốn chúng ta sống cùng nhau, nhất định sẽ rất thú vị, tôi muốn cùng anh đi thật xa, cho đến tận khi không nhúc nhích nổi nữa mới thôi, đây đã không còn là một mục tiêu nữa, mà là một phần trù định trong cuộc đời tôi, anh chính là một phần trong tương lai của tôi, hơn nữa còn là phần lớn nhất. Chuyện cho tới bây giờ, anh thực sự vẫn hoài nghi tôi thích ai ư?”
Trong lòng Bạch Tân Vũ quả thật có chút dao động. Loại người có tính cách ngạo mạn tự phụ như Du Phong Thành, nếu không thích thật lòng, sẽ không chịu tốn nhiều thời gian với cậu đến như vậy, hơn nữa trước đây dù Du Phong Thành có khốn kiếp đến thế nào đi chăng nữa, song cũng chưa từng lừa dối cậu bao giờ. Hắn là một người đàn ông, đàn ông là loài động vật tự thể nghiệm, sẽ không hao tốn quá nhiều công phu trên con mồi không đáng giá. Trước kia Du Phong Thành không chắc chắn, nhưng bây giờ Du Phong Thành, e rằng thực sự đã….
Du Phong Thành nắm thật tay cậu thật chặt, “Tâm Vũ, anh cảm thấy anh đã hiểu rõ tôi trên núi Côn Lôn, tôi cũng tự hiểu rõ bản thân mình trên núi Côn Lôn, nhưng chẳng qua chúng ta nhìn nhận hoàn toàn bất đồng. Khi tôi buông tay anh ra, cõng cậu của tôi xuống núi, so với bất kỳ thời khắc nào tôi đều biết rõ người tôi yêu là anh, bởi vì nỗi hổ thẹn và khó chịu lúc đó, đời tôi chưa bao giờ từng trải qua.” Hắn ngắm đôi mắt Bạch Tân Vũ thật sâu, “Tôi thích anh, chỉ có anh.”
Bạch Tân Vũ nhẹ giọng nói: “Du Phong Thành, nếu lời này được nói ra hơn một năm trước, tôi chắc chắn sẽ sung sướng đến phát rồ luôn, bởi vì khi đó, chúng ta cũng chưa bao giờ nói qua một câu yêu thương nào, thực ra tôi rất muốn nói đấy chứ, nhưng cậu không nói, tôi cũng không muốn nói, sau lại ngẫm lại, tôi âm thầm phân cao thấp với cậu, nhưng cậu căn bản đâu có quan tâm, thực sự có chút nực cười. Giờ….cậu nói cậu yêu thích tôi, tôi nhìn ra được, song tôi luôn cảm thấy chúng ta càng đi lại càng xa, khi tôi nhìn vào cậu, đã tìm không thấy cảm giác trước kia nữa, tôi không biết có phải vì chúng ta không còn trong quân ngũ nữa hay không, khi còn trong quân ngũ, chúng ta chỉ có lẫn nhau, nhưng rời khỏi quân ngũ rồi, chúng ta có rất nhiều…..lựa chọn, cho dù có chọn ai đi nữa, chắc chắn vẫn dễ dàng hơn so với chọn một gã đàn ông, dù sao tôi vốn cũng không phải là đồng tính luyến ái, chẳng qua tôi cảm thấy, chúng ta thực sự không thể quay lại như khi xưa được nữa, tôi đã không phải cái thằng Bạch Tân Vũ chẳng thèm quan tâm đến ai, chỉ quan tâm đến mình như trước nữa rồi.” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của cậu run rẩy, cậu lại nghĩ về cái thuyết pháp “Trưởng thành là chuyện trong nháy mắt” kia, giờ khắc này cậu ý thức được đã có những gì thay đổi trong cậu, nhưng cậu vẫn không xác định được đây có đúng là trưởng thành hay không, như cậu hồi trước, sẽ chả thèm lo trước ngó sau, thích liền nhào vô, vì muốn sóng vai với Du Phong Thành, có thể đem chính bản thân mình bức tiến đến Báo Tuyết đại đội, mà cậu bây giờ, chẳng qua cũng chỉ già hơn độ một hai tuổi so với chính cậu lúc đó, đột nhiên chẳng còn loại dũng khí như thế nữa, cậu nhớ đến cha mẹ mình, anh trai mình, nhớ tới Hoắc Kiều, cậu bắt đầu cân đo đong đếm có đáng giá hay không, có đáng giá vì một người đàn ông trước nay luôn khiến lòng cậu vướng bận, mà thương tổn, cô phụ người thân của mình hay không.
Trưởng thành rốt cuộc là trở nên mạnh mẽ hơn, hay là trở nên sợ bóng sợ gió? Hỏi vấn đề này lên, quả thực làm cho cậu tan nát cõi lòng.
Du Phong Thành quan sát cậu, trong con ngươi dần dần nổi lên một gợn nước, so với việc Bạch Tân Vũ lớn tiếng mắng hắn, kịch liệt cự tuyệt hắn, giờ này khắc này bình tĩnh biểu đạt như vậy, ngược lại càng khiến cho hắn đứt từng khúc ruột gan, hắn khàn khàn nói: “Anh bây giờ so với Bạch Tân Vũ ở trại tân binh, hình như là hai người, tôi bị những thay đổi và trưởng thành của anh hấp dẫn, nhưng giờ tôi lại không hi vọng thấy anh lớn lên nhanh đến như vậy. Tân Vũ, bây giờ tôi đang bước theo anh rồi đấy, cho dù anh có đi nhanh hơn, có tình nguyện mang theo tôi hay không, tôi đều sẽ bám theo, bởi vì tôi biết anh đã trưởng thành, nhưng tôi thích nhất điểm ấy ở Bạch Tân Vũ, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, anh yêu thích tôi, cho dù bây giờ anh có mượn bao nhiêu cái cớ, có lo lắng đến thế nào, cuối cùng anh cũng sẽ phục tùng trái tim mình.’’
Bạch Tân Vũ nhìn bộ dạng Du Phong Thành vành mắt đỏ bừng, trong lòng luống cuống, từ lúc cậu bước vào phòng bệnh này, bắt đầu cùng Du Phong Thành bốn mắt giáp nhau, trái tim của cậu thật giống như vẫn bị thứ gì đó nhéo, tiến thoái lưỡng nan, tình cảnh lúc này làm cho cậu hít thở không thông, “Cậu chuẩn bị sắp phẫu thuật rồi đấy….” Nói đoạn muốn đứng lên.
Một tay Du Phong Thành đột nhiên kéo tay cậu lại, một tay khác đè lên sau gáy, dùng sức ngăn chặn môi cậu.
Bạch Tân Vũ đứng không vững, nhào vào người Du Phong Thành, Du Phong Thành kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng chẳng hề buông tay, ngược lại còn có chút kịch liệt, thậm chí còn hơi thô bạo mà thỏa thích hấp duyện bờ môi cậu, thưởng thức hương vị quen thuộc giữa hai phiến môi.
Bạch Tân Vũ trừng mắt, muốn đẩy đẩy bàn tay giờ đã dính vào ngực hắn, lại đột nhiên nhớ tới vết thương của hắn.
Du Phong Thành nhân cơ hội bắt lại tay cậu, đặt ở trên giường, càng thêm nhiệt thành mà hôn.
Bạch Tân Vũ cảm giác đầu óc mình trống rỗng trong nháy mắt, đương lúc giật mình, nụ hôn có chút bá đạo này làm cho cậu nhớ lại vài việc khi còn trong bộ đội, lần đầu tiên Du Phong Thành cưỡng hôn cậu, cũng dùng sức y như thế này, lúc đó cậu cảm thấy vô cùng mới mẻ, dù sao nụ hôn lưu manh đến vậy, là chẳng thể đạt được từ nữ nhân. Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, cậu đã bị Du Phong Thành hấp dẫn. Quan hệ giữa hai người phát triển từ nhục dục, song đến cuối cùng, đã hỗn tạp quá nhiều thương yêu và tình đồng đội, loại yêu thích này đã khó mà chia lìa, cho đến hôm nay, cậu vẫn vì một cái hôn đơn giản thô bạo mà tim đập thình thịch.
Sau khi hai người tách nhau ra, Du Phong Thành thở nhẹ nói, “Tim anh đập rất nhanh.”
Bạch Tân Vũ nỗ lực bình tĩnh mà rằng: “Tôi không muốn khiến cậu phải khâu lại vết thương, cậu đúng mực một chút đi.”
Du Phong Thành dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu, “Chỉ có tôi mới có thể khiến tim anh đập nhanh đến như vậy, tình cảm mãnh liệt giữa hai người chúng ta, là thứ mà anh không thể trải qua được với bất kỳ ai nữa, cho nên anh sẽ không đi thích người khác, cả đời anh cũng vẫn muốn tôi, đồng dạng, đời này tôi cũng sẽ chỉ yêu anh thôi.”
Bạch Tân Vũ nhìn vào ánh mắt hắn, cảm giác mình cũng bị ngọn lửa thiêu đốt trong con ngươi đó đả thương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!