Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm - Chương 119: Thế giới tàn khốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm


Chương 119: Thế giới tàn khốc


Một chỗ sâu mấy chục mét hẻm núi, bên dưới có một sơn cốc rộng rãi, còn có một dòng suối từ trong cốc chảy ra, khắp nơi trên đất bụi cây cùng nham thạch, hai bên là vách đá, hẻm núi thông hướng phương xa chỗ sâu rừng rậm.

Mà trong cốc có ba tên nam tử, tu vi đều là Kết Đan cảnh, trong đó một tên đã nằm ở trên mặt đất, không rõ sống chết, bộ mặt hắn đã biến thành màu đen, giống như trúng kịch độc.

Mà tại xung quanh bọn họ, còn có vô số xanh xanh đỏ đỏ rắn độc, những độc xà này đều dài chừng hai, ba mét, trong đó còn có mấy đầu độc mãng có phần eo to bằng bắp đùi, dài hơn mười mét rất là dọa người, mắt chúng lạnh buốt nhìn qua còn lại hai người.

Hai người này một người mang dáng dấp trung niên, trên người mặc một bộ giáp da màu nâu, dáng người khôi ngô, trong tay dẫn theo một thanh kiếm rộng bản.

Người còn lại dáng người gầy gò, cũng mặc giáp da, trong tay cầm một thanh đao.

– Mẹ kiếp, bọn rắn chết tiệt, không phải liền là trộm mấy quả trứng của các ngươi sao, liều mạng như vậy cần thiết không.

Trung niên nam tử kia sắc mặt khó coi, trên lưng hắn còn có một cái màu đen túi da căng phồng. Bên trong chứa đầy những quả trứng màu trắng.

Cũng không phải là tất cả mọi người đều có tiền mua nhẫn chứa đồ, Kết đan cảnh cao thủ cũng còn có người không có đây. Bọn họ phần lớn là những tán tu, không môn không phái, vậy nên đồ vật chỉ có thể đặt ở một loại đặc thù da thú trong bao bọc.

– Đại ca, làm sao bây giờ? Lão Lưu đã trúng độc, xem ra đã sống không được”

Nam tử gầy gò hỏi.

– Hừ, làm sao bây giờ, đương nhiên là lao ra a, ngươi đem lão Lưu ném ra bên ngoài, ta đồng thời dùng kiếm khí trảm phá, chúng ta thừa cơ chạy trốn!

Trung niên nam tử kia lạnh mặt nói, đồng thời một kiếm chém giết một con rắn đang lao tới.

Nam tử gầy gò nghe vậy nhanh chóng làm theo, cũng mặc kệ trên đất đồng bạn đến cùng chết hay chưa, nhấc lên ném bay ra ngoài.

– Tiệt Kiếm Đạo chém.

Trung niên nam tử kia quát lạnh sau đó một kiếm bổ ra, trên thân kiếm quang mang sáng lên, một đạo kim sắc kiếm khí từ hắn trên thân kiếm chém ra cách xa mấy mét, trực tiếp đem lão Lưu bị ném ra ngoài chém thành hai nửa.

Kia đang hôn mê lão Lưu đau nhức bừng tỉnh, một tiếng rú thảm vang lên, thân hình bị chém thành hai đoạn, máu tươi phun tung toé ra.

che

Gào thét…!

Mùi máu tươi kích thích tất cả rắn độc nhào về phía lão Lưu, hai đoạn thân thể hắn bị trăm con rắn nhanh chóng xé xác.

– Ngay tại lúc này, trốn.

Trung niên nam nhân kia rống to, từ một bên khác bắt đầu vung kiếm phá vây, kiếm khí tung hoành, đem từng con rắn độc chặn đường chém giết.

Bầy rắn đa phần bị thân thể người họ Lưu hấp dẫn, hai người rất nhanh đều từ đang bao vây liền xông ra ngoài, chạy trốn.

Bọn họ không hề hay biết ngay phía bên trên bọn họ, bốn con mắt đang quan sát nhất cử nhất động của hai người.

Đứng trên đỉnh núi người không phải ai xa lạ, chính là Thiên Tà cùng Hạ Thanh Thanh.

– Hai người này đều là Trúc cơ cảnh, xem ra bọn hắn hẳn là tán tu.

Thiên Tà nhẹ giọng nói.

– Tên kia thật ác độc a, vậy mà đem đồng bạn cầm ném cho rắn để mình chạy trốn.

Hạ Thanh Thanh có chút chán ghét người kia nói.

– Đây chính là vì sinh tồn, con người cái gì đều làm được, trên chiến trường không có nước còn có thể uống qua địch nhân máu tươi.

Thiên Tà nhàn nhạt cười nói. Loại việc này hắn từng gặp qua không biết bao nhiêu lần. Đừng nói chỉ là đồng bạn, coi như sư đồ, cha con…. Hắn cũng không phải chưa gặp qua.

Hai người tại trong hạp cốc chạy chối chết, bởi vì vách đá rong rêu trơn ướt, còn có rắn độc, hai người đều không có leo núi chạy trốn, mà là hướng cốc bên ngoài chạy tới.

Gào thét…!

Nhưng lúc này, một tiếng phẫn nộ gào thét vang lên, một đạo màu xanh to lớn thân

ảnh trong cốc nhanh như thiểm điện, bay nhào tới hướng hai người trung niên nhân.

Một đầu dài gần hơn ba mươi mét màu xanh cự mãng, lớp vảy màu xanh từng chiếc từng chiếc xếp chồng lên nhau. Mỗi chiếc vảy to như bàn tay, chúng phát ra một loại hào quang màu xanh. Miệng rắn đỏ au khoảng chừng có thể tuỳ tiện nuốt sống một người.

Mãng xà này đầu còn có một cái sừng gần như sừng rồng, nó hẳn là một con Mãng Giao.

Mặc dù là bò, bất quá tốc độ nhanh đến kinh người, bay nhào hướng hai người, cản đường bụi cây trực tiếp bị đụng gãy, đất đá chia năm xẻ bảy bay ra bốn phía.

Tên trung niên nhân cùng đồng bọn ngây ngốc nhìn con quái vật khổng lồ đang cực tốc lao về phía mình.

– Cấp bốn yêu thú Mãng Giao.

Hai người bọn họ lẩm bẩm một câu, sau đó co cẳng bắt đầu bỏ chạy.

Mãng Giao là một loại cực kỳ mạnh mẽ hung thú, nghe nói trong cơ thể nó có một tia giao long huyết mạch, giao long kia đã là trong truyền thuyết hung thú, về phần thần long, vậy đơn giản chính là truyền thuyết, đại lục này còn không biết có hay không giao long.

Mãng Giao chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp hai người, hai người nhìn lại đều lộ ra vẻ hoảng sợ, liều mạng mà chạy.

– Đại ca, sao, làm sao bây giờ a, nếu không chúng ta đem rắn trứng còn cho bọn hắn a.

Kia nam tử cơ bắp dọa đến một thân mồ hôi lạnh.

– Đây chính là Mãng Giao trứng, một cái liền đủ chúng ta phát tài ăn uống mấy năm, tiểu Trương, đại ca nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi, hàng năm thắp hương cho ngươi.

Trung niên nam nhân trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, nam tử gầy gò thoáng chốc sững sờ, còn không có kịp phản ứng, nam tử trung niên một chưởng chụp về phía nam tử gầy gò.

Bành ~!

Nam tử gầy gò còn không nghĩ tới trung niên nam tử này vậy mà lại đột nhiên ra tay với hắn, bị một chưởng vỗ trúng lồng ngực đến bay ngược ra cách xa mấy mét.

– Không… Mã Toàn, ngươi cái này hèn hạ tiểu nhân

Nam tử gầy gò ngã xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm tử máu tươi đối nam tử trung niên gầm thét.

“Gào thét…!”

Hắn không kịp nói thêm gì thì một mùi tanh hôi truyền đến,to lớn màu xanh Mãng Giao đã đánh tới, hướng về phía nam tử gầy gò há ra miệng rộng đỏ lòm như chậu máu cắn xuống.

“A…!”

Phốc phốc!

Mãng Giao cắn một cái tại nam tử gầy gò đầu lâu, trực tiếp đem đầu lâu cắn đứt xuống, không đầu thi thể máu tươi phun ra cao mấy mét.

Một màn này huyết tinh mà doạ người, sau đó cái này Mãng Giao một ngụm đem thi thể trực tiếp nuốt sống, mà nam tử trung niên lợi dụng mấy giây thời gian lại chạy nhảy ra hai ba mươi mét xa, tìm đường sống trong cõi chết tinh thần phát huy đến cực hạn.

Đây chính là con người dơ bẩn, đứng trước tử vong uy hiếp, việc gì đều làm được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN