Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 81: Quyết định ra đi
Tô Duệ thấy cha mẹ của mình thì khóc lóc càng thảm thương hơn. Cô nói:”Cha, mẹ…con bị oan…”
– “Ông Hắc, đã xảy ra chuyện gì mà ông gọi tôi đến đây sớm vậy? Con bé còn khóc như vậy?”.
Ông Hắc nhìn Tô Duệ rồi nhìn Hắc Bạch Lam đang ngồi ở đó. Ông chậm rãi nói:”Tôi cũng thật sự không muốn nói lại chuyện này…nhưng nó ảnh hưởng đến Hắc gia tôi”.
– “Tối qua đáng lí ra là đêm tân hôn của nó và Tiểu Lam, nhưng con bé lại làm ra chuyện….bại hoại với người kia”.
Tô Duệ khóc:”Không, ba mẹ, hãy tin con…con còn không biết hắn ta là ai nữa…”
Người đàn ông lên tiếng:”Cô khóc lóc cái gì, không phải đêm qua cô còn rất vui vẻ sao?”.
– “Anh câm miệng lại….tôi nhất định sẽ không tha cho anh…”
Người đàn ông cười lạnh, ông Tô tức giận nói:”Cậu phải chịu quả báo, tôi sẽ kiện cậu…”
– “Kiện?” Người đàn ông thú vị hỏi:”Cô ta đã trên mười tám tuổi, có thể làm những việc này. Còn nói tối qua là cô ta tự nguyện, không phải tôi ép. Mấy người biết suy nghĩ một chút”.
Nói rồi hắn ta nhìn Tô Duệ:”Cô cũng rất tuyệt, lần sau cứ gọi tôi tiếp nhé!”. Hắn quay người bước ra khỏi cửa.
– “Đứng lại….vô liêm sỉ, tôi sẽ giết anh….a….đứng lại…”
Bà Tô lắng nói:”Con đừng kích động, ta đưa con lên phòng suy nghĩ lại…”
– “Không cần lên để nhìn mấy bức tranh nhàm chán đó nữa đâu, tôi đã vứt cả rồi” Hắc Bạch Lam lúc này mới lên tiếng.
Ông Tô giật mình, hỏi:”Bức tranh? Tiểu Lam, con đang nói gì thế?”.
Hắc Bạch Lam cười lạnh:”Cô chú không hiểu thật hay cố tình không hiểu?”.
– “Tiểu Lam, con…” Bà Tô e dè nói.
Hắc Bạch Lam lấy trong túi áo ra một tờ giấy:”Đây là kết quả bệnh lí của cô ấy, mọi người cứ xem qua”.
Ông Hắc cầm lấy mở ra xem, ông bà Tô lo lắng nhìn nhau.
Kết quả Tô Duệ có vấn đề về thần kinh do dùng nhiều thuốc ngủ, còn mắc phải chứng đa nhân cách.
– “Hoang đường” Ông Hắc nhìn ông Tô, ông không ngờ Tô Duệ lại bị như vậy.
Ông Tô thở dài, ông Hắc quát:”Con dâu của Hắc gia sao có thể bị bệnh như vậy được chứ? Hai người cũng quá đáng, dám giấu tôi chuyện này…”
– “Ông bình tĩnh đã, con bé…”
Ông Hắc ném tờ giấy đi:”Ông bà giấu tôi chuyện tày trời như vậy, tối qua nó còn gian ríu với người khác, tôi e duyên thông gia của chúng ta đến đây là cạn rồi”.
– “Ông…ông bình tĩnh lại đi, kẻo anh hưởng đến sức khỏe” Trịnh Tâm Như lo lắng nói.
Ông Tô ngỡ ngàng, Hắc Bạch Lam cười lạnh:”Tôi đã từng nói các người đừng ép tôi, đây là kết quả các người muốn sao?”.
– “Tôi sẽ kí vào đơn li hôn rồi gửi cho cô, nếu cô không kí thì cứ nói chuyện với luật sư của tôi”. Anh nói với Tô Duệ rồi đi ra ngoài.
Tô Duệ gào lên:”Hắc Bạch Làm, anh đứng lại cho tôi…”
– “Anh tưởng Tô Duệ tôi sẽ bị anh ruồng bỏ như vậy sao?”.
– “Anh muốn đi gặp Lâm Mạn Ninh? Tôi nói cho anh biết, đã muộn rồi…”
Bước chân của anh khựng lại, Tô Duệ cười lạnh:”Anh sẽ không bao giờ được gặp cô ta nữa đâu, ngày hôm qua cô ta đã bị xe tông chết rồi. Haha”.
Lông mày anh cau lại, quay người nhìn cô ta, lạnh lùng nói:”Cô dám trù ẻo cô ấy?”.
– “Haha….anh không tin sao? Hôm qua tôi đã thuê người đâm chết cô ta rồi….cô ta không còn sống nữa đâu…”
Cả bốn người lớn ngồi đó đều bất ngờ nhìn Tô Duệ, không ngờ cô ta lại ác độc như vậy.
Hắc Bạch Lam nghiến răng nói:”Tô Duệ, cô dám…nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết cô…”
Hắc Bạch Lam lấy điện thoại ra gọi cho Mạn Ninh, nhưng đáp lại anh là tiếng nói lạnh tanh của tổng tài. Tâm anh càng rấy lên lo lắng, anh ra ngoài lấy xe rồi gọi lại cho cô lần nữa.
– “Mạn Ninh, em nhất định đừng xảy ra chuyện gì…xin em” Anh mấp máy môi.
Anh vội gọi tiếp cho ông Lâm, nhưng kết quả vẫn giống vậy.
Anh nhấn ga, chiếc xe điên cuồng lao đi, các khớp tay anh trắng bệch, cầu mong những lời Tô Duệ nói không phải sự thật.
Anh đã chuẩn bị kế hoạch trả thù này để có thể trở lại cùng cô, cô không thể xảy ra chuyện gì được.
Tiểu Á chạy vào bệnh viện, gặp Tiểu Thuyến đang đi mua cháo mang lên.
– “Anh Tiểu Thuyến, tại sao Mạn Ninh xảy ra chuyện anh không nói cho em biết….?” Tiểu Á nước mắt ngắn dài nói.
Hoắc Thuyến thở dài:”Bận nhiều việc quá….không kịp báo cho ai. Chúng ta lên thôi”.
– “Anh Tiểu Thuyến, bác sĩ nói cậu ấy không sao chứ?” Tiểu Á vừa đi vừa hỏi.
Lên đến phòng bệnh, Hoắc Thuyến mở cửa đi vào, anh cau mày nhìn phòng bệnh trống không, cô ấy còn đang hôn mê, sao lại đi đâu được cơ chứ?
Một y tá dọn phòng đi vào, Hoắc Thuyến hỏi:”Cho hỏi bệnh nhân ở đây đâu rồi?”.
– “Vừa nãy khi anh rời khi họ đã đưa cô ấy đi rồi, có nhờ tôi đưa bức thư này cho anh”.
Hoắc Thuyến nhận lấy rồi mở ra xem. Tiểu Á cũng đọc bức thư đó.
“Tiểu Thuyến, cô chú đưa Mạn Ninh rời khỏi đây. Cảm ơn cháu đã bên cạnh chúng ta mấy ngày nay, không cần tìm chúng ta đâu. Chúc con tìm được hạnh phúc của mình và sống thật tốt”.
Tay anh khẽ run, họ đi rồi, không báo trước cho anh dù một tiếng, nhưng vậy cũng tốt, Mạn Ninh sẽ có cuộc sống ở nơi khác tốt hơn.
– “Huhu….vậy cậu ấy sẽ không về đây nữa sao? Tất cả là tại Hắc Bạch Lam, khiến cậu ấy….hức….” Tiểu Á khóc lóc nói.
Cô còn muốn Mạn Ninh sẽ làm phù dâu cho mình trong đám cưới của Tiểu Á vào tuần tới.
Hoắc Thuyến nắm chặt tay lại, phải, tất cả là do Hắc Bạch Lam, anh phải cho hắn ta một trận để đòi lại công bằng cho Mạn Ninh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!