Tiểu Công Tử Xinh Đẹp Như Hoa - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Tiểu Công Tử Xinh Đẹp Như Hoa


Chương 11


__________

Gã sai vặt mặt căn chặt nhấp môi nhìn Mục Lâm Vãn, tới chết cũng không thừa nhận: “Đại Lý Tự tới thì như thế nào? Ta không phải phạm nhân, chắc chắn sẽ phán ta vô tội rồi phóng thích!”

Hắn nở nụ cười, cười càng ngày càng lớn hơn, không hề kiêng nể nhìn Mục Lâm Vãn.

Vẻ mặt của hắn cũng vô tình nói cho mọi người biết: Ta chính là hung thủ, nhưng là các ngươi không có chứng cứ thì làm được gì ta?

Mục Lâm Vãn cười khẽ, móc ra một tấm lệnh bài quơ quơ trước mặt hắn, nói: “Đại Lý Tự phá án, mời ngươi phối hợp cùng.”

Lệnh bài kia đúng là Huyền Bảo đưa cho cậu, vốn là dùng để ra vào Đại Lý Tự cho tiện, hiện tại lại có một công dụng khác a.

Đại Lý Tự là một nơi rất thần kỳ, tuy người bên trong đều có chức quan không cao, nhưng tất cả đều đã trải qua nhiều án kiện kỳ kỳ quái quá. Chỉ cần là người của Đại Lý Tự đứng ở trước mặt liền mang đến cho người khác một áp lực vô hình.

Những người này đã trải qua không ít sóng gió, trong tay tiếp không biết bao nhiên kì án, lại còn biết được các thông tin bí mật không ít..

Chỉ cần nhìn thấy người của Đại Lý Tự, trăm triệu lần không thể trêu chọc được, có thể trốn đi xa liền trốn đi rất xa.

Nhưng điều không nghĩ tới là nhi tử nhỏ nhất của đương triều thừa tướng Mục lão gia, lại là người ở Đại Lý Tự, bọn họ đều chưa từng nghe nói qua nên nhất thời ồ lên.

Mục Lâm Vãn lặng lẽ thở dài một hơi, lần này ít nhiều gì cũng là nhờ Huyền Bảo mới có thể đem những người này dọa sợ.

Lúc gã sai vặt nhìn thấy lệnh bài nhưng phải nhìn lại vài lần mới có thể xác nhận đây là thật sự là lệnh bài Đại Lý Tự, bị dọa đến nói năng lộn xộn: “Ta.. Ta..”

“Cái gì cũng khoan nói đã, đợi đi đến Đại Lý Tự rồi chậm rãi nói.” Mục Lâm Vãn cười khẽ ra tiếng.

Vừa dứt lời, cửa phía sau gã sai vặt liền mở.

“Đại Lý Tự phá án.” Dẫn đầu đúng là Huyền Bảo.

Mục Lâm Vãn nhìn qua khe hở ở cửa thấy được có vài người trong triều cũng xuất hiện ở đây, xem thấy thân hình đúng là Huyền Bảo, cậu liền thở phào nhẹ nhõm.

Huyền Bảo lập tức đi tới nhìn Mục Lâm Vãn, bắt đầu công hỏi: “Chính là hắn?”

Mục Lâm Vãn gật đầu: “Người hạ độc công chúa chính là hắn, ngươi mau sai người đem hắn bắt lại, rồi lục soát Mục phủ chắc chắn có thể tìm ra manh mối.”

Huyền Bảo nhìn người phía sau một cái, sau đó cùng các đồng liêu rời đại sảnh đi làm việc.

Khách đến tham dự cũng dần dần rời đi, còn công chúa được mang về phủ chăm sóc.

Bây giờ trong đại sảnh chỉ còn lại đám người hạ nhân cùng Mục lão, cùng với Mục Lâm Vãn và hai vị huynh trưởng.

“Các ngươi lui ra đi.” Mục lão phân phó đám hạ nhân.

Chỉ để lại bốn người của Mục gia.

“Tiểu công tử thật có bản lĩnh a, từ khi nào lại tiến vào Đại Lý Tự, thế nào mà không phái người thông tri huynh trưởng một tiếng?” Nhị ca nhướng mày, nhìn Mục Lâm Vãn.

Nhị ca là quan văn, tên Mục Vân Khởi, là cao trung Trạng Nguyên sau tiến vào triều đình, dưới sự trợ giúp Mục lão thì hiện giờ cũng là một chức quan khá lớn.

“Chỉ là quải cái chức quan nhàn tản thôi, ngẫu nhiên đi giúp giúp Huyền Bảo vội, nhật tử quá cũng là thanh nhàn chút.” Mục Lâm Vãn cười trả lời.

“Với đôi mắt này của đệ còn ở cái gì mà Đại Lý Tự, thôi cùng đại ca tới quân doanh, cho đệ làm lính gác, chắc chắn có thể giảm bớt không ít thương vong.” Đại ca tên là Mục Vân Đình, là võ tướng, hiện giờ chính là một tiểu tướng quân, dấng thân vì triều đình.

Mục Lâm Vãn cười cười, không đáp lại.

Bọn họ đều biết Mục Lâm Vãn yêu thích chơi đùa, hôm nay cũng khó lắm mới làm được một chuyện đứng đắn, ở Đại Lý Tự treo cái chức quan nhàn tản cũng đủ làm cho bọn họ kinh ngạc.

“Nghe nói Đại Lý Tự lương tháng khá cao, ngươi lại chủ động tiếp nhận trong nhà cửa hàng, là định tích cóp tiền đi, đến bây giờ cũng không chịu từ bỏ ý định kia hửm?” Mục lão nhìn Mục Lâm Vãn, một câu nói toạc ra tâm tư của cậu.

“Cái gì mà ý định kia? Tiểu công tử muốn mua cái gì sao? Phải cần bao nhiêu? Đại ca cho đệ tiền! Tiền mà không đủ còn có nhị ca, nhị ca đệ có nhiều tiền lắm.”

Mục Lâm Vãn nhấp môi, nhìn phụ thân cùng hai vị huynh trưởng, nói: “Hoàng kim vạn lượng.”

(Hoàng kim vạn lượng là 10.000 lượng hoàng kim á)

Mục lão trầm mặc nhìn cậu, hai vị huynh trưởng cũng trầm mặt.

“Bất quá chỉ là vì chuộc thân cho một hoa khôi thôi, chính là yêu đương cùng nam tử mà người nọ thế nhưng là một cái kỹ tử, Mục gia ta chứa không nổi!” Mục lão gia nhìn Mục Lâm Vãn, phất tay áo rời đi.

“Này.. Đệ vẫn là suy nghĩ nhiều chút đi.” Mục Vân Đình nhìn Mục Lâm Vãn thật lâu rồi đi theo phía sau phụ thân.

“Ta không phản đối đệ, nhưng ta cũng nghĩ tới phụ thân. Nhưng mà.. Nếu muốn làm gì thì cứ mật làm đi.” Mục Vân Khởi vỗ vỗ vai Mục Lâm Vãn, cũng đi theo phía sau bọn họ.

Mục Lâm Vãn mím chặt môi, có chút không cam lòng.

Cậu cùng phụ thân nói chuyện bấy lâu nay nhưng tất cả đều không thể thuyết phục được. Các huynh trưởng không phản đối thật ra đã làm cậu nhẹ nhõm không ít.

Mục Lâm Vãn sau đócũng rời ảnh ngoài, cậu ở cửa thấy được Huyền Bảo.

“Ngươi đều nghe được rồi à?” Mục Lâm Vãn hỏi.

Cửa này cách âm cũng không được tốt, bị nghe thấy thì không có gì là lạ.

“Đương nhiên, trong lúc nhất thời cũng không biết nói nên nói như thế nào với cậu. Liễu Vọng Thu cũng có nói qua với ta, tiểu công tử, cậu thật đúng là..” Quá ngoan cố a.

Ba chữ sau không nói ra nhưng Mục Lâm Vãn cũng biết Huyền Bảo có ý gì.

Cậu hít sâu một hơi, sau đó mặt than nói: “Hây.. Nhân sinh ngắn ngủi, hiếm khi có được thứ mình mong muốn, tất nhiên phải mạnh dạn mà làm, ngươi giúp ta chứ đúng không.”

Huyền Bảo cũng cười cười: “Đó là đương nhiên, đi ra ngoài ăn một bữa no nê hả giận chứ?”

Hai người lại đi tới Túy Tiên Lâu, tìm một chỗ ngồi xuống, nói lung tung này nọ, nói hết chuyện trên trời dưới đất rồi cuối cùng cũng nói đến Ngọc Vận.

“Lễ Trăm Hoa năm nay ta sẽ không đến, Đại Lý Tự còn nhiều án kiện đợi giải quyết. Không gặp được Ngọc Vận đúng là hơi đáng tiếc, hay lần sau cậu mang theo Ngọc Vận ra mắt bọn ta, để các huynh đệ hảo hảo xem xem người có thể làm cho tiểu công tử đây mê đắm rốt cuộc là người như thế nào.” Huyên Bảo đã uống kha khá rượu nên nói năng cũng có chút lộn xộn.

Mục Lâm Vãn vội vàng gật đầu, đáp lời: “Mang! Nhất định sẽ mang theo! Chờ tới khi ta đem Ngọc Vận chuộc ra ngoài, các ngươi cần phải kêu hắn một tiếng tẩu tử a!”

“Đó là tất nhiênnnn! Kêu tẩu tử! Đều kêu là tẩu tử!” Huyền Bảo lớn giọng nói.

Hai người mơ mơ màng màng ăn xong một bữa cơm, lại mơ mơ màng màng rời Túy Tiên Lâu, một người trở về Đại Lý Tự, một người trở về Mục phủ.

Tính từ hôm nay thì chỉ còn ba ngày nữa là tới lễ hội Trăm Hoa.

– –

Tin tức về gã sai vặt bị Đại Lý Tự đưa đi liền được truyền đến Mục Lâm Vãn, vẫn là do Huyền Bảo gửi thư đến báo tin.

Gã sai vặt đó dến chết cũng không chịu thừa nhận, luôn miệng nói không phải do mình hạ độc.

Đại Lý Tự không thẩm vấn được gì, Mục phủ cũng chẳng tìm thêm được manh mối nào.

Bọn họ ở Mục phủ thật ra đã tìm được một ít manh mối, người kia che giấu chứng cứ cũng không được sạch sẽ cho lắm, chắc hản là lần đầu làm loạn chuyện này nên để lại không ít manh mối.

Đọc xong cậu liền đốt bỏ là thư, bởi vì quá hoảng hốt nên chưa kịp nhìn phong thư cháy xong đã liền rời đi.

Hôm nay gió khá lớn mà cậu lại không khép cửa phòng, một trận gió lớn lùa vào thổi tắt ánh nến, cũng đem nửa lá thư chưa kịp cháy xong thổi bay ra ngoài, thổi đến một góc ở Mục phủ, vô tình bị người của Đại Lý Tự nhìn thấy.

Gã sai vặt đã nhìn thấy phong thư liền á khấu không nói nên lời, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra toàn bộ mọi chuyện, ấy vậy mà lại không đề cập đến kẻ đứng sau là ai.

Trên mặt thư là nét chữ thanh tú, thoại nhìn qua khá bắt mắt, có thể thấy được bản lĩnh của người viết.

“Hạ dược vào bắt canh của công chúa, xong việc có thưởng, đọc xong hủy thư.”

Đây là âm mưu đã tính trước, không có đề tên cuối thư, gã sai vặt bị ép hỏi rất lâu nhưng cũng không chịu mở miệng.

“Người nọ cùng ta có trao đổi qua bồ câu đưa thư, thật ra ta cũng không biết đó là người nào. Ta cũng lắm chỉ là một tên sai vặt thôi, sao triều đình lại sốt ruột như vậy? Chuyện này cùng ta đâu có liên quan gì? Ngay cả kết hôn ta cũng chưa nữa! Đôi mắt gã sai vặt ửng đỏ, gân cổ lộ rõ, hung tợn nhìn người thẩm vấn, miệng phun ra một ngụm máu tươi..

Thánh Thượng khi nghe được chuyện này quả thật rất ức giận, hạ lệnh phỉa điều tra thật rõ ràng thế nhưng manh mối tới đây lại bị chặn đứt

Mục Lâm Vãn nghe được Huyền Bảo nói thế cũng lâm vào trầm mặc.

Nhắc đến bồ câu, cậu lại nghĩ tới Ngọc Vận, Ngọc Vận có một con bồ câu thông minh như người, lại có thể giao thư.

Cậu không tin chuyện này là do Ngọc Vận làm, Ngọc Vận bất quá chỉ là một nam tử ở hoa lâu thôi, sao lại có quyền lực lớn như vậy!

Nhưng là.. Ngọc Vận cùng công chúa có chút điểm giống nhau..

Mục Lâm Vãn nhấp môi, vội vàng lắc đầu.

Không thể nào có cái suy nghĩ đó được, Ngọc Vận chỉ là Ngọc Vận mà thôi, cùng triều đình không quan hệ gì, sao có thể liên quan đến những chuyện thế sự này chứ.

” Hoàng Thượng cũng đã ra lệnh, nhưng manh mối lại bị chặt đứt, phải ;m như thế nào cho đúng đây. “Huyền Bảo thập phần buồn rầu, cũng không chú ý tới Mục Lâm Vãn có chút không thích hợp.

” Thánh Thượng nghe nói là cậu đã tìm ra hung thủ, phần thưởng quá hai ngày nữa sẽ đến, nhớ tới Đại Lý Tự mang phần thưởng đi. “Huyền Bảo ở phòng trong không ngừng dạo bước, bước chân dừng một chút, đột nhiên nói.

Mục Lâm Vãn cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là chấp nhận đáp:” Ân.”

* * *

Tác giả có lời muốn nói: Mục Lâm Vãn: Đều phải kêu tẩu tử cho ta!

Huyền Bảo / Liễu Vọng Thu: Tẩu tử!

Ngọc Vận: Ân?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN