Tiểu Công Tử Xinh Đẹp Như Hoa - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Tiểu Công Tử Xinh Đẹp Như Hoa


Chương 8


__________

Ngọc Vận gửi thư cho cậuuuuuu!

Mục Lâm Vãn hít sâu mấy hơi, có chút xíu kích động.

“Gru?” Chú bồ câu lúc nảy nằm trên bàn giờ lại đứng lên, oai cổ phát ra tiếng kêu, nghiên đầu khó hiểu nhìn ngân loại kia.

Mục Lâm Vãn đem tờ giấy nhìn lại một lần nữa, sau đó bỏ vào một chiếc túi rút, rồi mang cất vào tủ quần áo chung với những mốn đồ kia.

Đây chính là bảo vật của cậu, phải hảo hảo giữ gìn mới được.

Khóe miệng tươi cười căn bản là không thể hạ xuống được, con bồ câu xám phành phạch đập cánh một chút, lại bay lên đầu cậu an tọa ngồi xuống.

“Ngươi như thế lại muốn ở đó xây tổ luôn hả?” Mục Lâm Vãn cười mắng, nhưng là một con bồ câu sao có thể nghe hiểu cậu nói gì? Bồ câu xám oang oang giọng, sau đó dùng mỏ chỉnh lại bộ lông của mình.

Mục Lâm Vãn nhẹ giọng cười cười, không thể che giấu được tâm tình của bản thân, tiếng cười càng lúc càng lớn, rốt cuộc cũng không giấu được nữa.

Cậu cười trong chốc lát, cười đến mệt mỏi, cười đến mức bụng nhỏ cũng phải đau một trận, vậy mà bồ câu xám vẫn vững vàng ngồi ở trên đầu của cậu.

Mục Lâm Vãn đem tủ quần áo mở ra, lấy túi mang ra, nếu Ngọc Vận đã mời cậu đi đến hoa lâu, những thứ này cũng thuận tiện mang đi, hy vọng Ngọc Vận không ghét bỏ thứ này.

Bên trong thiếu đi một kiện quần áo cùng một đôi giày thêu nên nhẹ đi một ít, Mục Lâm Vãn mang theo cũng là nhẹ nhàng hơn.

Lúc đẩy cửa phòng ra, nhìn xung quanh không thấy ai đứng canh nên Mục Lâm Vãn lấy một tấm vải đen che trước mặt mình, rồi lén đi.

Cậu hiện tại chính là bị Mục lão gia canh giữ, bị người phát hiện chuồn ra thì không sao, nhưng nếu bị người biết cậu đi tới hoa lâu thì.. Hậu quả chính là không dám tưởng tượng.

“Đi thôi, mang ngươi đi gặp chủ nhân của ngươi.” Con bồ câu trên đầu tựa hồ là không muốn leo xuống, đợi sau khi Mục Lâm Vãn nói xong, nó còn kêu lên một tiếng.

Đi ra ngoài bằng cửa chính chắc chắn là không thể chỉ có thể đi bên cửa hông, vừa hay cậu cũng biết một cánh cửa khá bí ẩn nằm phía trong góc khuất, bây giờ chỉ cần nghĩ cách qua được mắt thủ vệ là được.

Mục Lâm Vãn trong tay cầm theo một cái túi to, trên mặt dùng một miếng vải đen che lại, trên đỉnh đầu còn có một con bồ câu ngồi xổm, tạo nên hình dạng kỳ quái.

Cậu chậm rãi đi đến cánh cửa kia, quang minh chính đại đi ra ngoài.

“Đứng lại!”

Phía sau truyền đến giọng nói của thủ vệ.

Mục Lâm Vãn dừng bước, xoay lưng nhìn người nọ.

“Ngươi từ nơi nào đến? Như thế nào lại lén la lén lút như thế? Chẳng lẽ là mật thám nhà khác phái tới?”

Mục Lâm Vãn giả giọng nói: “Đại ca, ta là người mới tới, không hiểu quy củ cho lắm. Tiểu công tử sai ta mang cái túi này đưa cho Liễu công tử, nói là muốn cùng nhau chuẩn bị tạo cho Mục lão gia kinh hỉ, ta chỉ là chân chạy vặt, cái gì cũng không biết.”

Người nọ vẫn là thập phần hoài nghi: “Vậy ngươi vì sao lại che gương mặt mình lại, để ta không nhận ra ngươi hả? Còn có.. con bồ câu này là sao đây?”

“Gruuu!” Hôi bồ câu đột nhiên đập cánh bay lên, ở đỉnh đầu Mục Lâm Vãn bay vòng vòng.

“Ta là do trên mặt bị bỏng nặng quá, sợ nhìn thấy làm bẩn mắt đại ca, nếu đại ca không chê.. Ta đây liền đem miếng vải kéo xuống.” Mục Lâm Vãn nói xong, tay đặt lên miếng vải đen trên mặt, làm bộ như muốn kéo xuống.

Thủ vệ vội vàng ngăn cản: “Đi mau đi mau! Ta hôm nay còn chưa tiêu hóa buổi tối đâu, nếu nhìn thấy gương mặt này của ngươi thì đồ ăn của ta phải làm sao.”

Mục Lâm Vãn vội vàng cười làm hòa: “Vậy ta đây liền đi, ta liền đi, không quấy rầy đại ca nữa.”

Mục Lâm Vãn cầm theo túi đi ra ngoài.

Nơi này phòng vệ lúc nào cũng quá gắt gáo, do biết được điều này nên cậu mới chọn nó.

Săp tới là sinh nhật của phụ thân, mình nói mấy thứ này cầm đi cho Liễu Vọng Thu thì chắc chắn sẽ không có người hoài nghi.

Trong phủ chỉ có vài tên sai vặt, nếu chính mình ngụy trang thành gã đó cũng khó có thể bị phát hiện. C on bồ câu xám kia lại lần nữa ghé lên đỉnh đầu Mục Lâm Vãn, ngồi im không nhúc nhích.

Người thủ vệ cửa nhìn theo bóng dáng Mục Lâm Vãn, khó hiểu vò đầu: “Kia con bồ câu đó lại đi theo để làm gì?”

Nhưng lúc này Mục Lâm Vãn đã đi xa, hắn cũng không hỏi kịp.

Mục Lâm Vãn cải trang đi khắp trên phố làm hấp dãn rất nhiều ánh mắt, nên cậu cúi thấp đầu, đi thắng tới phía trước, thẳng đến hoa lâu.

– –

Thực nhanh cũng đến thời gian thay ca, vị thủ vệ đến lúc đi ăn cơm cùng những đồng liêu, lúc nói chuyện thì nhớ đến gã sai vặt ban nãy.

“Nói cũng kỳ quái, hắn thế nhưng còn mang theo một con bồ câu a! Kia con bồ câu có da lông bóng mượt, thịt cũng rất nhiều, nếu đem ra làm đồ ăn thì hương vị là tuyệt vời.” Hắn cười ha ha rồi ăn tiếp phần cơm.

“Ngươi nói là tên bỏng mặt mới tới?” Ngoài cửa đột nhiên có người lên tiếng hỏi.

Người nọ nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng đứng lên, trả lời: “Chủ quản, người nọ đã nói với ta như vậy, hắn còn cầm một cái túi to, nói là muốn đưa cho Liễu công tử.”

Hắn nhớ các tên sai vặt đều là do chủ quản tự mình chọn lựa, chủ quản hỏi như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?

Hắn thập phần khẩn trương, nhịp tim dâng cao tới cổ, thái dương mồ hôi chảy dài.

“Tại sao ta lại không nhớ rõ có đưa một người như vậy tới.. Ngươi còn nhớ rõ người nọ mặc quần áo gì không?” Chủ quản trầm tư một lát, hỏi.

Khi đó trời cũng khá tối rồi, hắn cũng không nhìn kĩ càng, nên giờ nỗ lực hồi tưởng.

“Người nọ thân mặc một thân màu xanh ngọc vải gấm, nguyên liệu nhìn rất đẹp liền biết quý giá, đỉnh đầu có một con bồ câu, bồ câu đem búi tóc hắn làm méo, nhưng có thể thấy cái ngọc trâm, là màu trắng..” Hắn càng nói càng kinh hãi, phát hiện chính mình phạm sai lầm.

Ăn mặc đẹp đẽ quý giá, vừa thấy liền biết không phải người thường, hắn lúc ấy vì cái gì lại bỏ qua điểm này chứ?

Chẳng lẽ thật sự là mật thám! Vậy phải làm sao bây giờ!

Làm việc ở Mục phủ không tính là quá nhàn nhã, nhưng lương tháng rất cao, nuôi sống cả nhà cũng còn dư dả chút đỉnh, thậm chí còn có thể tích cóp để dành.

Nếu là bởi vì chuyện này mà đem bát cơm hất đổ thì.. Người trong nhà phải làm sao đây!

Hắn sợ hãi không thôi, phía sau lưng đã lạnh toát lưng, mồ hôi bên thái dương tuong không ngừng.

Giờ hắn chỉ có thể chờ đợi chủ qquản quyết định công việc. Rồi chủ quản mở miệng.

“Ta đã biết.”

Sau đó liền rời đi.

Hắn nhìn theo bóng lưng của chủ quản, không dám tin tưởng.

Chính mình phạm sai lầm, vậy mà còn có thể ở lại Mục phủ làm việc, dù trừ tháng lương của hắn hắn cũng chấp nhận.

Xem ý tứ của chủ quản, cứ như sẽ không bị phạt cái gì vậy..

Này đến tột cùng là như thế nào?

Tay cầm theo túi, trên đầu có thêm một chú bồ câu. Rốt cuộc người này là ai?

– –

“Ngươi thật nặng đó, xem ra Ngọc Vận nuôi ngươi rất tốt a, nhưng giờ có thể leo xuống khỏi đầu ta chưa? Ta đều bị ngươi ép cong cả cổ này.” Mục Lâm Vãn cố nói chuyện với chú bồ câu.

Nhưng là bồ câu hoàn toàn không phản ứng gì.

“Bồ câu đệ đệ à, ngài cũng mau về nhà đi chứ, ngài không muốn gặp Ngọc Vận sao?”

Không có một tiếng nào đáp lại..

Mục Lâm Vãn biết bồ câu này thực là thông minh, bằng không sao có thể đem bức thư giao tới cho cậu chứ.

Nhưng bây giờ nó lại giả ngu ngốc, mặc kệ cậu nói thế nào cũng không nghe, không chịu xuống khỏi đầu cậu.

Khi cậu đi ở trên đường, mọi người đều thấy nó trước hết.

Trên mặt đã đeo một cái khăn đen che mặt, trên đầu thì có một con chim làm không ít người đi đường nhờ tới.

Con bồ câu không quá phản ứng gì, cũng chả muốn leo xuống. Chỉ phí công Mục Lâm Vãn nói rất nhiều điều.

Nhưng nếu cưỡng chế dùng tay bắt nó xuống thì cậu có chút không nỡ. Đây chính là bồ câu của Ngọc Vận, là đồ vật của Ngọc Vận. Chỉ cần nghĩ nhiêu đó thôi cậu đã không đành lòng mà bắt xuống rồi.

“Thôi quên đi vậy, chỉ cần ngài bồ câu huynh vui là được.”

“Gruuu!”

Quả nhiên là con bồ câu này cố ý!

Khoảng cách đến hoa lâu ngày càng gần, xung quanh cũng náo nhiệt hơn, người càng đông đảo hơn.

Hắn đứng ở say hoa lâu cửa thời điểm, tú bà nhất thời còn không có nhận ra hắn tới. Ngay lúc cậu đứng trước cửa hoa lâu, tú bà nhất thời không nhận ra được cậu.

“Vị công tử này là..” Tú bà tròng mắt xoay chuyển, thấy được đỉnh đầu cậu có một con bồ câu, lúc này mới bừng tỉnh, “Tiểu công tử mời đi lối này, người kia đã chờ đợi rất lâu rồi.”

Nàng nói rồi tự mình đem Mục Lâm Vãn tiến vào trong.

“Tiểu công tử như thế này là hóa trang a? Nô gia thiếu chút nữa liền không nhận ra đấy.” Tú bà giọng nói nhẹ nhàng.

Mục Lâm Vãn cười khổ: “Chuyện này nói ra thì rất dài, loại này trang phục này kỳ thật cũng không tệ.”

Tú bà liền không dò hỏi nữa, dẫn cậu đi tới.

Ngọc Vận ở trong phòng riêng, mặc kệ là tiếp khách thì vẫn là ở nơi này, vị trí này nằm ở một nơi khá khuất ở bên trong.

“Tiểu công tử vào đi, Ngọc Vận ở bên trong chờ công tử.” Tú bà nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Một cơn gió mang theo hương hoa lê bay tới.

Ngọc Vận quả thật là thích hoa lê.

“Cảm ơn mụ mụ.” Mục Lâm Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem miếng vải đen trên mặt kéo xuống dưới.

“Gruu! Gruu!” Bồ câu phành phạch cánh mang đến từng đợt gió nhỏ, sau đó bay vào trong.

“Vẫn là tiểu công tử như vậy xem thuận mắt hơn không ít.” Tú bà cười cười rời đi.

Mục Lâm Vãn sờ mặt chính mình cậu cũng cảm thấy vẫn là như vậy thì thuận mắt hơn.

Cậu bước vào phòng rồi đóng cửa lại.

“Như thế nào đi ra ngoài một chuyến liền bị bẩn như vậy rồi hả?”

“Gru!”

Bên trong phòng truyền ra giộng nói ôn nhu của Ngọc Vận cùng tiếng kêu bồ câu.

Mục Lâm Vãn có chút chột dạ, cậu còn nhớ rõ con bồ câu bị bẩn là do chính mình làm ra, hơn nữa mình còn không có rửa sạch cho nó.

Ngọc Vận chắc chắn là đã nhìn thấy được, bồ câu còn lên tiếng như đang méc là do cậu làm.

Mục Lâm Vãn cầm theo cái túi to đi vào.

Ngọc Vận ngồi trên chiếc ghế mềm mại bên cạnh bàn, còn bồ câu thì đậu trên bàn.

Ngọc Vận dùng một chiếc khăn thấm chút trà để lau đầu cho chim.

“Cái đó.. Đó là do ta không cẩn thận làm ra đấy. Ta thấy con bồ câu này khá đáng yêu, định là sờ sờ chút, Nhưng lại quên mất mình vừa cầm qua than củi, liền..” Mục Lâm Vãn ấp úng, có chút đứt quãng nói.

Mắt cậu liếc nhìn Ngọc Vận rồi chuyển mắt đi.

Lúc này mới mấy ngày không thấy, giống như là có đã nhiều năm đều không có nhìn đến quá Ngọc Vận giống nhau, trong lòng tưởng niệm khẩn.

Chỉ mới vài ngày, mà cậu tưởng mấy đã mấy năm rồi cậu chưa được gặp Ngọc Vận, trong lòng nhớ nhung không ngơi.

Ánh mắt ngọc Vận mang theo chút giận hờn và trách xứ nhìn Mục Lâm Vãn.

“Tiểu công tử lâu như thế sao lại không đến đây thăm Ngọc Vận chứ? Người có biết Ngọc Vận vì nhớ công tử mà nhiễm cả phong hàn, bệnh nằm giường không dậy nổi. Thật vất vả nên khỏi bệnh liền phái Gugu đi tìm công tử, vậy mà người nỡ lòng nào làm nó như vậy..”

(Gugu là tên của em bồ câu đó mọi người: >)

Mục Lâm Vãn nghe Ngọc Vận nói thế lời nói thì rất đau lòng liền đi nhanh qua lấy chiếc khăn trong tay Ngọc Vận lau đầu cho bồ câu.

“Tất cả là lỗi của ta.” Tấm khăn kia bị dính vết mực đen, nhiễm sang bàn tay của Ngọc Vận.

Nhưng bồ câu lại được lau rất khô.

Mục Lâm Vãn đổ thêm chút nước trà bắt đầu rửa tay cho Ngọc Vận.

Đây là lần đầu tiên cậu được nắm tay Ngọc Vận, trên tay có vài vết chai sờ lên có chút thô ráp, bất đồng với những người khác chốn hoa lâu.

Những vét chai này, Mục Lâm Vãn thấy giống như tay huynh trưởng nhà mình, là do quanh năm giơ đao múa kiếm mới tạo nên như vậy.

Nhưng một Ngọc Vận chỉ là một người yếu đuối thô, như thế nào lại có cơ hội tiếp xúc với nhưng thứ nguy hiểm kia chứ?

Mục Lâm Vãn mang theo nghi hoặc cất trong lòng.

Nước trà cuốn trôi những vết mực đen làm lộ ra đôi tay trắng nõn.

“Tiểu công tử, như vậy được rồi.” Ngọc Vận nhẹ giọng nói, lại lấy tới một tấm khăn khác lau sạch tay hai người.

Tác giả có lời muốn nói: Gru gru gru!

* * *

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN