Tiểu Dạ Khúc
Chương 2: Dự đoán bất ngờ ngoài ý muốn
Beta: Gà
Chuyện bi thảm nhất trần gian này chính là tám người một phòng!
Kim Tịch đang đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn gian phòng vô cùng chật hẹp, bên trong có bốn cái giường tầng trơ trụi trông khá chắc chắn, trong lòng cô cảm thấy hết sức thê lương.
Trên ban công, một nữ sinh đang phơi quần áo, buồn thảm thê lương cất tiếng hát: “Bắp cải ơ, mọc trong đất vàng ơ.”
Người đang hát tên là Lâm Lạc, Kim Tịch lúc nghỉ hè có tham gia vào lớp học đàn một thời gian, tiện thông qua bạn cùng phòng mà biết cô ấy.
Kim Tịch xách theo vali đi vào ký túc xá, Lâm Lạc quay đầu lại nhìn cô với một ánh mắt bi thương: “Tám người một phòng, có vui vẻ nổi không đây, dự đoán bất ngờ ngoài ý muốn?”
Kim Tịch ngồi xuống một cái giường, uể oải nói: “Năm 2019 rồi, thể loại tám người một phòng ký túc xá không có một chút nhân tính nào như thế này sao vẫn còn tồn tại vậy?”
“Nghe nói năm nay nhà trường tuyển sinh viên nữ nhiều hơn số sinh viên nam rất nhiều, ký túc xá nữ thiếu thốn nghiêm trọng, nên mới đổi thành tám người một phòng.”
Nhắc tới chuyện này, Lâm Lạc lập tức ngồi xuống bên cạnh Kim Tịch, thần thần bí bí nói với cô: “Có một tin đồn rằng, nhà trường đang xem xét, trong vòng hai ngày này, phân chia một số nữ sinh sang ký túc xá nam ở.”
Kim Tịch mở to hai mắt: “Thật hay giả đấy?”
Lâm Lạc: “Ai biết được, nói là trên nguyên tắc tự nguyện, hoặc là ở ký túc xá nam bốn người một phòng, hoặc là ở lại ký túc xá nữ tám người một phòng, tùy chọn.”
Kim Tịch: “Cậu tình nguyện ở ký túc xá nam sao?”
Lâm Lạc: “Năm 2019 rồi chế ơi, đừng nói là ký túc xá nam, chỉ cần có thể được bố trí đến phòng bốn người, có đặt biệt danh cho tớ là gì tớ cũng tình nguyện.”
Kim Tịch: …
Quá trâu bò.
Hai người đang suy nghĩ về chuyện này, một bạn cùng phòng khác tên Sở Chiêu hấp tấp chạy vào ký túc xá: “Vừa nãy ở dưới lầu có người trông thấy học trưởng Bạc Diên tự mình đưa một nữ sinh đại học năm nhất đến ký túc xá kìa trời ơi.”
Kim Tịch chớp mắt một cái: “Chuyện đó…”
Sở Chiêu kích động nói: “Ai mà trâu bò như vậy chứ, mới vào trường không lâu đã giải quyết được nhóm em gái mà cả năm cũng không cưa đỗ được học trưởng Bạc Diên rồi!”
Kim Tịch: “Tớ…”
“Trong vạn khóm hoa, phiến lá chưa từng có một cái móng heo nào được chạm vào như vậy mà cũng dám trêu vào, xem ra chị gái này thực sự là một người dũng cảm không hề e sợ trước lực lượng đông đảo của nhóm người theo đuổi mà!”
Kim Tịch yếu ớt giơ tay lên: “Tớ có thể nói chưa?”
Hai cô gái đồng loạt nhìn cô, cô bèn một mạch kể lại sự việc lúc sáng, sau đó nói với Sở Chiêu: “Anh ấy nói vài ba câu thôi đã tống cổ được mấy học trưởng khó dây dưa đó rồi, như vậy cũng thật trâu bò đó!
Sở Chiêu nắm trong tay toàn bộ nguồn gốc cuả các loại tin tức trong đại học B, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Kim Tịch, lắc lắc bả vai của cô nói —
“Bạc Diên là người đẹp trai nhất, chính nghĩa nhất, có khí chất nhất ở học viện quốc phòng!”
Kim Tịch biết học viện quốc phòng, đều là đào tạo các học viên quân sự, thời gian khai giảng, cô vừa mới bước vào sân trường đã thấy các anh lính chân dài đang đi từng bước nghiêm chỉnh trong sân vận động xanh mướt cỏ, đẹp trai đến mức phải nói là cả trời đất đều ghen tị.
“Nghe nói bố mẹ đều là liệt sĩ cả, từ nhỏ đã lớn lên ở quân khu, cả đám đều là con ông cháu cha, không ai dám trêu chọc. Cậu chưa từng thấy bộ dạng anh ấy mặc quân trang đâu, trời đất đẹp trai đến phát khóc luôn!”
Kim Tịch hồi tưởng lại dáng vẻ của anh lúc ở ký túc xá, một thân áo sơ mi thẳng thóm, ung dung tùy tiện, mặt mũi mang theo vài phần phóng khoáng bất kham.
“Thể loại trai đẹp như Bạc Diên này ấy à, bên cạnh có rất nhiều em gái, toàn là kiểu mỹ nữ chân dài ngực nở đầy khí chất, bằng không đã không nói đó là một nhóm người theo đuối có lực lượng đông đảo rồi!”
Kim Tịch theo bản năng cúi đầu nhìn ngực của mình.
Lâm Lạc: “Của cậu thì như cái dốc thẳng vậy đó, có gì mà nhìn.”
Kim Tịch: Cậu mới là dốc thẳng!
…
Buổi tối, giáo viên hướng dẫn gửi tin nhắn gắn tag toàn thể thành viên, tuyên bố chuyển một số sinh viên nữ đến ký túc xá nam, ở tại ký túc xá số 8 và số 12, nếu các bạn học tình nguyện đến ký túc xá nam lập tức đến chỗ giáo viên hướng dẫn để báo danh.
Đương nhiên là, sinh viên nữ đến báo danh rất thưa thớt, không có được bao nhiêu người.
Bọn họ tình nguyện chen chút tám người một phòng tại ký túc xá nữ, cũng không thèm đến ở cùng đám con trai thối kia.
Đêm đó, Sở Chiêu và Lâm Lạc leo lên giường Kim Tịch, ba nữ sinh quấn chăn bàn bạc chuyện ‘Quốc gia đại sự’.
Thái độ của Lâm Lạc rất kiên quyết: “Tớ nhất định phải chuyển đi, dù có đặt biệt danh cho tớ là gì thì cũng phải ở bốn người một phòng.”
Sở Chiêu: “Có một chuyện tớ phải nói với các cậu, ký túc xá khác thì quên đi, nhưng mà ký túc xá nam số 8 ấy, ở đó toàn là nam sinh của học viện quốc phòng và học viện thể thao đấy.”
Kim Tịch, Lâm Lạc: “Cho nên?”
Sở Chiêu: “Chỉ là tớ nghĩ có thể được ngắm trai đẹp nhiều hơn, đừng nhìn tớ như vậy.”
Lâm Lạc: “Còn chưa chắc là được phân đến ký túc xá số 8, chia phòng ngủ hoàn toàn là ngẫu nhiên đó.”
Kim Tịch: “Khoan đã… Mấy người học trưởng bắt cóc mình hôm nay ấy, hình như ở ký túc xá số 8, tớ không muốn gặp lại bọn họ đâu.”
Sở Chiêu: “Bạn trai Bạc Diên của cậu cũng ở ký túc xá số 8, cậu có sợ không?”
Kim Tịch run rẩy: “Sợ.”
Ba người thì thì thầm thầm hơn nửa buổi, cho đến khi thống nhất được tư tưởng và chính sách, đồng ý đến ký túc xá nam ở, về việc chia phòng như thế nào thì phải nghe theo mệnh trời vậy.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Lạc nhanh chóng đến chỗ giáo viên hướng dẫn đăng ký, giáo viên hướng dẫn bảo bọn họ chuẩn bị, các sinh viên năm nhất của trường học cũng lục tục đến báo danh, ký túc xá nữ không đủ phòng, hai ngày sau công tác thống kê sẽ được gửi xuống, đến lúc đó đoán chừng phải dọn đi ngay.
**
Hoàng hôn buông xuống, Kim Tịch và các cô gái cùng phòng đi tới quán trà sữa ở ngoài cổng trường.
Vừa mới khai giảng, phố ăn vặt ở ngoài trường học vô cùng náo nhiệt, quán trà sữa, quán cơm, quán mì, quán hàng rong…
Dòng người qua lại rất rộn ràng.
Ba em gái ngồi quanh chiếc bàn tròn màu trắng trong tiệm trà sữa, mỗi người đều gọi trà sữa matcha, bàn bạc xem lát nữa nên đi quán nào ăn lẩu.
Kim Tịch đột nhiên nhớ tới: “Hôm nay học trưởng Bạc Diên giúp đỡ tớ, tớ có nên mời anh ấy một bữa cơm cảm ơn không nhỉ.”
Sở Chiêu nói: “Những em gái muốn mời Bạc Diên ăn cơm chắc xếp hàng đủ ba vòng quanh đại học B luôn, đúng là giấc mộng nằm mơ mỗi tối mà.”
Kim Tịch cắn cắn ống hút: “Tớ quên hỏi anh ấy phương thức liên lạc rồi.”
Lâm Lạc: “Cậu xin người ta chưa chắc đã cho đâu.”
Sở Chiêu: “Có cho thì chưa chắc người ta đã thêm cậu.”
Kim Tịch: …
Có thêm hay không còn chưa chắc đâu.
Thấy Kim Tịch không tin, Sở Chiêu lấy điện thoại di động ra, mở mã QR đặt trước mặt Kim Tịch: “Wechat của học trưởng Bạc Diên, thêm đi, đừng nói tớ chưa nhắc nhở cậu.”
“Sao cậu lại có wechat của anh ấy?”
“Ai cũng có đó được không! Phần lớn các sinh viên nữ đại học B đều có, chỉ là… có wechat của người ta là một chuyện, còn người ta có thêm cậu không lại là một chuyện khác.”
Kim Tịch vẫn không tin, lấy điện thoại ra quét mã, sau đó trên màn hình hiện lên tên của người sử dụng là: Giá cả của tranh có thể thỏa thuận.
Kim Tịch: “Sao lại thấy… giống như thương nhân thế này?”
“Nghe nói Bạc Diên thích vẽ tranh, tự mình lập nghiệp mở một phòng vẽ.” Sở Chiêu thúc giục: “Khẳng định là nick này không sai được, cậu mau thêm đi!”
Thế là Kim Tịch ấn xuống cái nút màu xanh “Thêm bạn tốt”, rồi đợi…
Sở Chiêu: “Cái mã wechat này ngay từ đầu là do có người đăng bán trên diễn đàn, nghe nói là bán được tới mấy ngàn đấy, cậu có thể tưởng tượng ra được mỗi ngày có bao nhiêu thiếu nữ cố gắng thêm anh ấy rồi đấy, cậu có thể được anh ấy thêm tớ bao cậu ăn lẩu cả năm.”
Đúng lúc này, điện thoại vang lên âm báo “tinh tinh”, cả hai cô gái đều đồng loạt nhìn vào màn hình điện thoại trên tay Kim Tịch.
Kim Tịch lướt trên màn hình di động rồi nhìn một chút, cười nói: “Xem ra món lẩu cả năm này của tớ… cái túi của cậu tới số rồi.”
Trong điện thoại nhắc nhở: Bạn và Giá cả của tranh có thể thỏa thuận đã trở thành bạn bè, hãy trò chuyện với nhau.
Bầu không khí im lặng mười giây.
Sở Chiêu ôm đầu thét chói tai như con sóc: “Ôi thần linh ơi! Sao cậu lại làm được vậy!”
Lâm Lạc cũng cảm thấy không thể tin được: “Cậu gửi cho anh ấy cái gì mà hiệu nghiệm vậy?”
Kim Tịch thản nhiên nói: “Không phải anh ấy muốn nói chuyện về việc mua tranh thôi sao, tớ liền nói tớ muốn mua tranh, thế là được thêm.”
Cả hai cô gái đều đơ một lúc, giơ ngón tay cái lên: “Thông minh.”
Kim Tịch hỏi: “Bây giờ tớ nên làm gì tiếp đây?”
“Mau nhắn tin cho anh ấy, hẹn một bữa cơm.”
“Không không, cậu phải giới thiệu bản thân trước.”
“Hay cậu nói là muốn mua tranh đi, nói cho thành tâm thành ý vào, trước tiên phải giả mạo một mối quan hệ công việc đã.”
Kim Tịch kiên nhẫn chờ hai cô ấy thảo luận sôi nổi xong, mới chậm rãi mở miệng nói: “Tớ chỉ đơn thuần là muốn cảm ơn người ta thôi, sao hai cậu lại biến nó thành phức tạp như vậy?”
“Cậu không muốn làm bạn với Bạc Diên sao?”
“Cậu không muốn làm bạn trai bạn gái với Bạc Diên sao?”
Kim Tịch: …
“Mặc kệ thế nào, phải xem vòng bạn bè của anh ấy trước đã!”
“Không sai không sai, phải xem xem cuộc sống hàng ngày của vị này như thế nào!”
Kim Tịch chọn mở vòng bạn bè của Bạc Diên ra, màn hình hiển thị, vòng bạn bè chỉ hiển thị trong ba ngày trước.
“Không có gì hết.”
“Haiz.”
Kim Tịch đã đoán được, kiểu con trai như Bạc Diên này, muốn công khai thì đã công khai rồi, sẽ không âm thầm công khai ở vòng bạn bề thế này.
Mấy phút sau, nhân viên cửa hàng gọi số, Sở Chiêu đi lấy trà sữa. Song lúc cô ấy quay lại, rõ ràng sắc mặt không bình thường.
Lâm Lạc hỏi: “Làm sao vậy, gặp ma à?”
Sở Chiêu hạ thấp giọng xuống, run rẫy nói: “Có một tin tốt và một tin xấu, các cậu muốn nghe tin nào trước.”
Lâm Lạc và Kim Tịch đồng thanh nói chọn tin xấu.
Sở Chiêu: “Vậy mình sẽ nói tin tốt trước, có người mời chúng ta uống trà sữa.”
“Ai mà xinh đẹp tốt bụng như vậy, còn mời chúng ta uống trà sữa.”
“Ừ, lúc này tớ sẽ nói tin xấu đây.”
Sở Chiêu hít sâu một hơi: “Người mời chúng ta uống trà sữa là bạn học của học trưởng Bạc Diên. Đừng quay đầu lại, trong đám bạn của anh ấy bao gồm cả học trưởng Bạc Diên đang ở đó nữa, ở ngay phía sau chúng ta. Bọn mình âm mưu muốn xem vòng bạn bè của người ta, lại còn nói Kim Tịch muốn làm bạn gái của người ta nữa, tất cả đều bị nghe thấy rồi.”
Kim Tịch: “Được rồi cậu không cần nói nữa.”
Cô không dám quay đầu lại, chỉ cảm thấy bản thân có thể thắt cổ chết tại chỗ luôn được rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!